Gặp Đúng Người
Phần 17
Tôi khóc oà khi thấy nhà cha mẹ mình…thấy bố dắt xe cho mẹ ở đầu ngõ,nụ cười của cha mẹ chợt khiến tôi sợ khi nghĩ đến k còn thấy cha mẹ cười nữa…anh ta nói sẽ tống bố của mình vào tù…mình không thể về nhà…
Tôi tới nhà của Trang bạn của tôi rồi kể cho Trang mọi chuyện,hai chúng tôi ôm nhau khóc trong phòng của Trang…
Trang: Sắp kì học mới rồi mày tính sao?
-Giờ tạm thời tao cứ ở chỗ mày đã rồi tính…
-Hắn có đánh đập mày không
-không có ,anh ta rất tốt với tao…thạt sự là tao cảm nhận dc sự tử tế từ hắn
-Hay hắn thích mày rồi
-Điên,anh ta có lẽ nói đúng bản thân anh ta chẳng hề thích ai?…
Tiếng Ánh hét trong phòng
Ánh: bố trả lại con cho con đi
Ngô văn: Đồ con gái ngu dốt,mày k nghe bố mày thì hỏng đời rồi hiểu chưa,nghỉ ngơi rồi về nhà họ Trịnh
-Con chỉ thích anh Hiếu,con không thích anh ta…con k thích
-Mày k thích cũng k dc,tao đã cứu mày một lần rồi tại sao mày sống k có hiếu gì vậy con
-Con chỉ muốn được ở bên người mình yêu thôi bố,sao bố nỡ đưa đứa bé rời xa con…
Ánh khóc đau đớn trên giường…
Ngô văn: Tĩnh dưỡng đi con rồi còn về nhà chồng…
Cánh cửa đóng lại,Ánh bật tivi thấy Hiếu đang hát trên đó…ánh ném điều khiển vào màn hình
Ánh: Tôi hận anh…anh sống không yên đâu Hiếu …
Phu nhân đang uống trà mà mắc nghẹn ở họng
Phu nhân: Ly hôn,con điên à
-Con và cô ta không hợp
-Cứ k hợp là bỏ vợ à
-Con đã quyết rồi k ai ngăn cản được con
Trịnh vũ tát bốp vào mặt con trai trước mặt mọi người
Trịnh vũ: Mày đang làm cái trò gì vậy,cứ khi nào tao về nhà là lại nghe thấy tiếng xấu của mày,mày xem Quân và mày là anh em sinh đôi mà nó khác hẳn mày,còn mày luôn trái ý tao
Sâm: Bố hỏi xem em có chuyện gì đã chứ
Trịnh vũ: Chuyện nó mang con của Hoàng Hải tới sinh nhật vợ con bố biết hết,mày mang cả bồ bịch đến trước mặt vợ mày thì đứa nào nó k tức,mày quá lắm rồi con ạ…
Phu nhân: ông hay nhỉ sao lại đánh con hả
Trịnh vũ: Bà nhìn nó mà xem bà chiều nó nên nó mới đến mức này,tao nói cho mày biết nếu bố mày k đồng ý thì k toà nào dám xử ly hôn cho mày…mau đi đón vợ về và xin lỗi nó,mấy hnua có cánh nhà báo đến chụp cả gia đình ăn tối tao k muốn phải hỏng việc…
Lâm: ok…ông thích thì đón cô ta về
Lâm quay đi phóng xe thẳng đi…
Phu nhân: nó để tôi lựa lời bảo
Trịnh vũ: Mới lấy vợ dc vài tháng đã đòi bỏ ,bà muốn tôi chết phải không,mau đi đón con Ánh về,với tính cách của Lâm nó sẽ k đón vợ đâu
Phu nhân: Tôi đón về thì nó k nhìn mặt tôi mất
Sâm: Để con và vợ con đi
Phu nhân: Vợ con đang ốm đi sao dc
Quân: Để con,con đi đón vợ nó cũng được…
Trịnh vũ: Con đi đi…
Tôi đi làm trở lại và quên hẳn chuyện về Lâm và gia đình anh ta…ngồi ôn bài ở góc phòng tôi cứ ngẩn ngơ…chợt điện thoại reo lên là Hiếu,tôi tắt máy đi Hiếu lại gọi
Trang: Mày cứ nghe xem k yêu thì làm bạn bình thường có gì đâu
Tôi: Alo…
-Em khoẻ không
-Em ổn,còn anh?
-Anh cũng ổn chỉ bận đi hát nhiều nên đang ốm
-Anh bị suy nhược hay thế nào
-Anh khoẻ rồi,chỉ cần nghe giọng em là anh khoẻ hơn rồi…
-Vậy ạ,vậy anh nghỉ ngơi đi cho khoẻ…
-Anh có chuyện muốn nói vs em…cái ngày em ở Đà Lạt anh đã gặp Ánh một cô gái giống hệt em nên anh bị nhầm,thật sự là rất giống em đừng nghĩ anh bịa chuyện
Tôi buông thõng tay vô hồn
Hiếu: “ Anh đã nhầm nên có hôn cô ấy và sau đó anh phát hiện nhưng em đã k còn nghe máy,em có đang nghe anh nói không”
Tôi: Ánh thích anh à
Hiếu: Đúng vậy,thật sự giống em lắm
-Anh có tin là ở đời có một thứ vòng luẩn quẩn không,anh và ánh thế nào rồi
-Luẩn quẩn gì chỉ là nhầm lẫn thôi,anh chỉ yêu em ,đến tận bây giờ thành công rồi anh vẫn chỉ yêu em…
-Chúng ta phải làm sao bây giờ ( tôi khóc qua điện thoại) chúng ta k thể yêu nhau dc nữa
-Tại sao,em có người đàn ông khác rồi à
Tôi cúp máy…tại sao lại như thế này…ông trời ơi con đau lòng lắm,con thật sự rất đau …em cũng k còn trong sáng khi đến vs anh nữa rồi…
Tại tiệm cafe …tiếng chuông gió vang lên khi có người mở cửa
Trang: Chào quý khách…
Thấy người đàn ông mặc sơ mi trắng đầu bóng mượt ,thơm nhẹ mùi nước hoa bước vào khiến cô gái mới lớn chợt rung động…
“ Chào em anh là Quân ,cho anh hỏi em làm cùng bạn tên Ánh đúng không”
-Tên ánh ( Trang chợt nhận ra chuyện của thảo)
-Dạ k có ,em làm cùng bạn tên Thảo,anh nhận lầm rồi ạ
-Nhầm sao
Quân mở máy điện thoại ra nhìn lại người báo nơi Thảo đang làm…
-Anh uống gì k ạ
-À không,cám ơn em…
Anh ta vừa quay đi thì thấy Thảo lù lù đi đến…
Thảo: Ơ anh…
Trang ngại quay mặt đi…Quân nhìn Trang rồi cười…
Tôi bê tách cafe ra mời Quân
Quân: Bố nói anh đến đón em về
-Anh ta đã nói chuyện ly hôn chưa ạ
-Nó nói rồi,hai đứa có lẽ nên ngồi nói chuyện với nhau nhiều hơn…em hiểu không?
-Em nghĩ là bọn em k thể
-Lâm là đứa khó tính nhất nhà,chuyện nó và cô bạn gái đó k như em nghĩ đâu,người nó yêu kp cô gái ấy…chỉ là có chút tình cảm khoả lấp nỗi buồn thôi
-Anh ấy yêu mấy năm rồi mà
-Điên đừng tin,về đi anh đón e về nếu để bố nổi giận gọi cho bố em trách sẽ mất hay,nó thích chia tay vậy e cứ lì xem nào
-Em k cần luôn
-Hai đứa này bướng quá
-Vậy anh chờ e chút em chào bạn cái đã …
-Bạn thân e à
-Vâng
Quân cười…Trang cứ ngại đỏ mặt
Thảo: Tao phải về rồi,nhà họ sắp có phóng viên đến nên tao phải về
-Uk đi đi nhưng đó là ai vậy
-Anh e sinh đôi với Lâm đấy
-Trời 36 tuổi mà trẻ vậy,vậy lão Lâm có trẻ k
-Còn trắng và trẻ hơn cả anh Quân
-Dã man…
Quân: Chào Trang nhé cám ơn e đã giúp đỡ Ánh…
Tôi phải giải quyết cho xong…gọi cho Ngô Văn
Tôi: Chú xem thế nào cháu sắp bị phát hiện rồi
Ngô văn: Nốt tuần này con chú sẽ tới ,cứ làm tốt cháu nhé
-Vâng…
Lên máy bay trở về Đà Lạt,lòng tôi lại nặng trĩu…
Mợ cả đi trung tâm thương mại thì gặp Lâm và Tú Anh đang uống cafe…
Lâm: Chị đi đâu vậy
-Chị đi có việc chút thôi…
Tú Anh: Em chào chị
Mợ cả: Chào em,cậu ba cũng nên về nhà sớm đi mợ ba đang trên đường về rồi đấy…
Nói xong mợ cả đi thẳng…Lâm ngồi mỉm cười nhìn bóng mợ cả đi khuất…
Vừa về đến cửa tôi thấy cậu cả say đang lảo đảo ở cổng
Quân: Anh sao say thế
Sâm: Quân,anh chán cuộc sống này lắm rồi ( nôn hết ra áo Quân)
Quân: Đừng nói linh tinh anh về nghỉ đi…Mợ ba đỡ cậu cả để anh đi gọi người …
Sâm: Mợ ba có yêu Lâm k vậy
-Em sao em …( cười trừ)
-Anh bảo này nó và vợ anh…
Mợ cả xuất hiện
Mợ cả: Anh say quá rồi …để em đưa anh về phòng
Sâm: Tránh ra tự tôi đi
Tôi thấy mợ cả lẽo đẽo theo sau còn tôi thì buồn khi mợ cả k được đáp lại tình cảm…
Về phòng tôi cất đồ rồi thấy Trà đi lên từ một cái hầm trong phòng thay đồ,tay anh ta cầm đồ quét dọn,tháy tôi anh ta giật mình
Trà: ôi mợ ba
-Anh làm gì vậy
-À tôi quét dọn phòng tủ đồ của cậu ba hơi bụi,mợ nghỉ ngơi đi
Tôi thấy kì lạ ,bt tủ đồ có người dọn mà…tôi bước vào chỗ Trà đứng chẳng có gì ngoài tủ kính nhưng dẫm tôi thấy bên dưới rắc nhẹ như rỗng…gõ xuống nền cốc cốc mấy cái thì một tay nắm bật lên khiến tôi giật mình…tôi nhấc lên bên dưới có tầng hầm…có gì dưới đó nhỉ…tò mò nên tôi đã leo xuống…ấn đèn bật lên tôi giật mình khi thấy trong phòng đều là ảnh của mợ cả…ảnh họ chụp chung từ khi còn trẻ…những tấm ảnh chụp mợ cả từ sau lưng,nụ cười từ xa dc chụp lại…Trên tường ghi dòng chữ cạnh những bức ảnh được treo lơ lửng…” Nắng chẳng còn vương trên môi khi em cười,mưa vội vàng chẳng xoá tan đi niềm đau,kỉ niệm về em giờ chỉ là tờ giấy”…
Bên trên Lâm đi về thấy cửa tầng hầm mở anh ta bước xuống…bật đèn lên không thấy ai…
Lâm: Chắc hắn ( trà) quên đóng rồi cái thằng ngu ngốc…
Tôi đứng ở sau chiếc tủ đựng máy ảnh…anh ta tiến tới tựa đầu vào bức ảnh
Hiếu “ Với anh cô ấy có thể là tình yêu nhưng đối với tôi cô ấy là duy nhất”
Tôi ôm miệng không dám thở và nước mắt k ngừng rơi…anh ta yêu thầm vợ của anh trai mình…mọi thứ trong tôi như sụp đổ…tình yêu của anh ta đầy lỗi lầm…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!