Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Mở đầu: Bạch Tuyết trong phòng giam bí mật (Phần 1)
Phần 2: Phòng Giam_Công chúa Bạch Tuyết
Chẳng hiểu sao Râu Xanh lại nghe được tin ấy.
Râu Xanh là một tên vua ác độc, trị vì xứ sở nằm về phía Bắc Obsidian. Ở đó, cuộc sống của dân chúng hết sức lầm than, cơ cực. Hắn thường bắt những thiếu nữ xinh đẹp về nhốt vào phòng giam bí mật do hắn chính tay xây dựng, hành hạ họ từ từ, cuối cùng mới giết chết. Nghe nói Râu Xanh thích máu thiếu nữ, thậm chí còn hiến tế máu họ cho bọn quỷ, Sau hàng loạt vụ mất tích, người dân xứ đó đồn rằng trong lâu đài của Râu Xanh có quỷ ăn thịt người.
Râu Xanh xưa nay vẫn thèm muốn Công chúa Bạch Tuyết xinh đẹp, nghe nói nàng sắp cưới Hoàng tử Ếch thì nổi giận đùng đùng, bèn lập giao ước với quỷ, hóa phép ra một cơn lốc, cuốn công chúa ở cách đó cả vặn dặm về lâu đài. Hoàng tử Ếch đang đi cùng Bạch Tuyết, chàng không có phép thuật nên đành trơ mắt nhìn vị hôn thê mình hết lòng yêu thương bị cơn lốc cướp đi mất.
Râu Xanh bắt được Bạch Tuyết thì hả hê lắm, nhốt nàng vào căn phòng giam đặt biệt hình chữ H và đích thân giữ chìa khóa. Trước khi bỏ đi, hắn còn giao hẹn với Bạch Tuyết, nếu trong vòng nửa năm không ai đến tìm nàng, nàng sẽ phải làm vợ hắn. Bạch Tuyết đáp lời, “Không đời nào ta cưới con quỷ xấu xí nhà ngươi, Hoàng tử Ếch nhất định sẽ đến cứu ta!”
Bị nhốt trong phòng, công chúa hết sức buồn chán. Nàng nhớ đến Sách Trí Tuệ dày cộp nàng thường để trong phòng ngủ. Mỗi lần đọc sách nàng đều biết thêm chữ và từ mới. Nàng rất nhớ phụ vương và Hoàng tử Ếch.
Bồn chồn đi đi lại lại trong căn phòng tối tăm, Bạch Tuyết chợt phát hiện trên nền nhà có vết máu loang lổ, lần theo vết máu, nàng bắt gặp cái xác phụ nữ cứng đờ nằm dựa vài tường. Bạch Tuyết hốt hoảng lùi lại, vô ý đụng phải chiếc tủ. Nàng thầm nghỉ, “Đây là tủ cất đồ? Bên trong có cái gì nhỉ?” Nàng rón rén hé cửa tủ ra, thấy tủ xếp đầy những bình thủy tinh đựng máu tươi. Bạch Tuyết hoảng hốt hãi hùng, song không sao trốn được. Nàng chỉ biết gọi thầm tên Hoàng tử Ếch, cầu mong hoàng tử mau tới cứu mình.
Phần 3: Hành trình_Năm dũng sĩ
Ở cách đó rất xa, Hoàng tử Ếch lòng như lửa đốt, ăn không ngon, ngủ không yên suốt mấy ngày trời, trong đầu chỉ toàn hình bóng Công chúa Bạch Tuyết.
“Cơn lốc quái quỷ ấy cuốn nàng đến đâu nhỉ?” Hoàng tử Ếch nghỉ nát óc cũng không đoán ra nổi.
Chàng sực nhớ đến Hẻny Thông Thái. Henry là người hầu của Hoàng tử, cũng là người thông thái nhất xứ Obsidian. Hoàng tử bền truyền thị vệ gọi Henry tới hỏi xem Công chúa Bạch Tuyết bị cơn lốc cuốn đi đâu.
Nghe Hoàng tử Ếch miêu tả, Henry la lên thất thanh, “Tâu hoàng tử, đây là ma thuật! Nhất định công chúa đã bị tên Râu Xanh bắt đi rồi!”
Nghe đến tên Râu Xanh, Hoàng tử Ếch cũng giật nảy mình. Chàng biết Công chúa Bạch Tuyết rơi vào tay hắn là chuyện vô cùng nguy hiểm, bởi không gì mà con quỷ ấy không làm được. Chàng quyết định lên đường giải cứu Công chúa Bạch Tuyết ngay lập tức.
Nhưng Henry ra sức khuyên can, “Râu Xanh biết ma thuật, kiếm sắc đến đâu, búa cứng nhường nào cũng không thể làm hắn bị thương. Nếu hoàng tử cứ thế này mà đi thì vô ích thôi!”
“Ta cần vài kẻ đồng hành!”
Hoàng tử tuyên bố rồi ngay lập tức chiêu mộ dũng sĩ trên khắp vương quốc để cùng mình đến vương quốc phía Bắc cứu công chúa. Nhưng nghe nói phải chiến đấu với tên Râu Xanh, mọi người đều kinh sợ, các dũng sĩ thường ngày can đảm đều phải chùn bước. Dẫu hoàng tử treo thưởng tiền, lúa mạch hay ngựa tốt cũng không ai dám đi, tất cả đều kiêng dè Râu Xanh.
“Dù chỉ có một mình ta cũng phải cứu công chúa!”
Nói đoạn, Hoàng tử Ếch cầm kiếm lên ngựa, chuẩn bị khởi hành. Chàng chỉ có một mình. Trước lúc đi, Henry tìm đến, nhắc nhở hoàn tử, “Lộ trình lần này của ngài sẽ ngang qua xứ Gió, xứ Hoa, xứ Đêm, xứ Nước và xứ Tuyết. Mỗi xứ sở đều có người dũng cảm nhất, hoàng tử có thể tìm họ đi chiến đấu với Râu Xanh.”
Hoàng tử Ếch cả mừng, nói sẽ tìm năm dũng sĩ ở năm xứ sở này, thuyết phục họ đi theo mình.
Sáng hôm sau, Hoàng tử Ếch lên đường.
Phần 4: Xứ Gió_Nhím Hans
Đi suốt hai tuần, cuối cùng Hoàng tử Ếch cũng đến được xứ Gió.
Vương quốc này hết sức lạ lùng, không nhà nào có cửa sổ mà chỉ có cửa chính. Hành trình của Hoàng tử Ếch luôn bị gió lớn cản bước, di chuyển tốn sức vô cùng.
Đang đi, chàng trông thấy một ông lão, bèn níu lại hỏi thăm, “Sao không nhà nào có cửa sổ?”
“Vì gió ở đây mạnh quá.”
“Vậy sao còn có cửa chính?”
“Vì phải có cửa chính mới vào được nhà.”
Nhớ đến mục đích chuyến đi, Hoàng tử Ếch liền hỏi ông lão, “Ai là người dũng cảm nhất xứ Gió?”
Ông lão đáp ngay, “Hans! Chính Hans là người dũng cảm nhất xứ Gió!”
Sau đó, chàng còn hỏi tham thêm rất nhiều người, ai cũng nói Nhím Hans là dũng cảm nhất. Hoàng tử thầm nhủ, “Ta phải tìm bằng được Nhím Hans.”
Chàng đi dọc theo bờ sông, đi mãi, thấy một người đánh cá, bèn hỏi, “Này người tốt bunhj ơi, anh có biết Hans ở đâu không?”
Nhưng người đáp, “Tôi rất muốn nói cho anh biết, nhưng tôi không thể nói được. Tôi chẳng biết nên nói gì nữa!”
Hoàng tử Ếch thấy người này thật kì quặc, chàng không để tâm nữa lại tiếp tục đi.
Đi một hồi lâu sau chàng gặp một con nhím bên bờ sông.
Con nhím tròn vo, đang chăm chú vẽ. Dưới sông chỉ có một con cá mà nó vẽ thành bao nhiêu con cá, còn vẽ thêm rất nhiều bể, nhốt chúng vào.
Hoàng tử Ếch lấy làm lạ, liền hỏi, “Chỉ có một con cá, sao cậu vẽ nhiều thế?”
“Vì tôi muốn thật nhiều thật nhiều cá bơi lội tung tăng dưới nước, cảnh đó đẹp lắm!” Nhím bỏ giấy bút xuống thật thà đáp.
“Xin hỏi cậu có biết Hans ở đâu không?”
“Anh hỏi Hans làm gì?”
Hoàng tử Ếch kiên nhẫn thuật lại lại đầu đuôi câu chuyện. Con nhím chăm chú lắng nghe rồi nói, “Râu Xanh thật ghê tởm, để tôi đi cùng hoàng tử!”
“Nhưng tôi muốn tìm Hans, kẻ dũng cảm nhất xứ gió cơ!”
“Tôi chính là Hans đây! Hans xạ thủ!” Con nhím kiêu hãnh đáp.
Nhìn con nhím bé xíu hoàng tử có vẻ thất vọng. Chàng nói, “Thì ra cậu chính là Hans. Tuy cậu rất dũng cảm nhưng bé bỏng thế này, sao chiến đấu được với Râu Xanh?”
Nhím Hans hiểu ý hoàng tử, bèn rút cung tên ra, trỏ quả táo ở bờ bên kia, “Tôi có thể bắn rơi quả táo đó.”
Nghe nhím nói thế hoàng tử nửa tin nửa ngờ.
Hans rút ba mũi tên bên mình, căng lên dây cung và bắn “vút” một tiếng.
Quả nhiên ba quả táo trên cây rơi xuống. Tận mắt chứng kiến tài bắn cung của Hans, Hoàng tử Ếch mừng ra mặt, trầm trồ, “Đúng là một tay thiện xạ! Hans này, ta cần cậu!”
Thế là Nhím Hans trở thành người bạn đồng hành đầu tiên của Hoàng tử Ếch. Dọc đường thấy Nhím Hans có vẻ rầu rĩ không vui, hoàng tử hỏi han thì Nhím đáp rằng mình đã đánh mất bảng vẽ. Hoàng tử Ếch bèn hứa chỉ cần cứu được công chúa, chàng sẽ ban cho Hans một trăm bảng vẽ mới tinh, bấy giờ Hans mới tươi cười. Họ nghỉ lại xứ gió một đêm, sáng sớm hôm sau thì lên đường. Dọc đường, Hoàng tử Ếch cứ ngáp ngắn ngáp dài, rõ ràng hôm qua ngủ không ngon giấc. Ai bảo Hans là nhím chứ? Ổ nhím hôi rình, làm sao bì nổi hoàng cung xứ Obsidian.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!