Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 2: The House of Darkness (Ngôi Nhà Tăm Tối)
Tôi khom lưng nắm chặt la bàn, nhìn chằm chằm con đường trước mặt, chỉ sợ có gì sơ suất. Tuy tôi đã lấy bằng lái được ba năm nhưng chỉ để trưng chứ không có mấy cơ hội thực hành. Lần này, nếu không phải vì Trần Tước khăng khăng bắt cầm vô lăng, tôi cũng chẳng ngồi vào ghế lái.
Tôi lái xe hết sức cẩn trọng, luôn tự nhủ phải nhìn kĩ tình hình dọc đường đi. Từ quốc lộ rẽ vào đây, đường vốn đã gập ghềnh khó đi, cơn mưa càng khiến nó trở nên lầy lội, dễ trượt bánh, chỉ cần sơ sẩy một chút xe sẽ lật xuống vực ngay. Dù tôi đã bật hết đèn pha, lại chạy với tốc độ “rùa bò” 20 km/h nhưng thần kinh vẫn căng như dây đàn. Đúng lúc đang tập trung, đột nhiên, một luồng sáng lóe lên trước mắt tôi, rồi sấm rền vang ngay trên đỉnh đầu.
Ầm! Ầm!
Tim đập như gõ trống, tôi phải hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Tranh thủ liếc sang Trần Tước bên cạnh, thấy cậu ta nhắm nghiền hai mắt, miệng hơi hé, vẫn ngủ say sưa, thỉnh thoảng còn ngáy khò khò. Sấm sét ùng oàng, vang trời dậy đất thế nào dường như cũng chẳng liên quan gì tới cậu ta. Tôi bất mãn hết sức, giơ tay lay Trần Tước, gọi to, “Này này, dậy đi, hình như lạc đường rồi!” Nhưng bên ngoài mưa như trút nước, tiếng mưa sầm sập át đi tiếng gọi của tôi trong nháy mắt, bên tai chỉ thấy lùng bùng.
Trần Tước ngái ngủ hỏi, “Đến rồi à?”
Tôi cao giọng gào lên, “Đương nhiên là chưa, tôi bảo là chúng ta lạc đường rồi, cậu có nghe không hả?”
Trần Tước ngáp dài, hỏi lại bằng giọng mơ màng, “Chẳng phải có GPS ư? Điện thoại cũng cài app chỉ đường mà, sao lại lạc được?”
Nghe cậu ta thờ ơ hỏi vậy, tôi bỗng thấy cơn giận vô cớ bùng lên, tức tối đáp, “Cậu còn mặt mũi nói thế à, cái xe nát này mượn ở đâu ra vậy?! GPS hỏng rồi! Còn nữa, mưa to gió lớn thế này lấy đâu ra sóng điện thoại, cậu bảo tôi dò đường kiểu gì? Chắc nên tấp vào lề đường đợi mưa tạnh thì hơn.”
Trần Tước không tin, rút điện thoại ra loay hoay một hồi, cuối cùng đành bó tay.
“Rẽ từ quốc lộ Uẩn Xuyên vào thì không thấy GPS chỉ hướng nữa, điện thoại cũng mất sóng, chắc chúng ta toi rồi.” Tôi bồi thêm một câu, “Đành chờ ngớt mưa rồi đi tiếp vậy. Cậu xem, đống lầy lội này còn gọi là đường được nữa không? Tôi bị xóc đến hoa mắt chóng mặt mất rồi, còn lái nữa chắc tôi húc vào cây đấy.”
“Chuyện đâu khắc có đó, anh cứ lái đi, tôi ngủ một lát.” Trần Tước ngồi thẳng dậy, vươn vai rồi lại ngả đầu ra lưng ghế chuẩn bị ngủ tiếp.
“Cậu đùa đấy à? Tỉnh dậy ngay! Này, này!”
Thấy Trần Tước uể oải nhắm nghiền mắt lại, tôi vội đẩy cậu ta một cái. Bình thường Trần Tước ngủ rất say, nếu để cậu ta ngủ, chỉ có dùng súng bắn may ra mới đánh thức được.
Đúng lúc này lại xảy ra một chuyện khiến cả hai chúng tôi đều bất ngờ.
“Nói thì cứ nói, sao anh phun cả mưa xuân vào mặt tôi thế?” Trần Tước giơ tay áo quệt má, cau mày, “Mất vệ sinh quá! Nước bọt toàn vi khuẩn, có thể truyền bệnh đấy!”
“Làm gì có!”
“Anh tự nhìn mà xem, lại nữa kìa!” Cậu ta trỏ vào trán mình. Nhưng chưa dứt lời, lại thấy thêm một giọt nước nhỏ xuống sống mũi Trần Tước, sau đó là hai giọt, ba giọt, càng lúc càng nhiều. Chúng tôi cùng ngẩng lên, phát hiện ô cửa trên nóc xe bắt đầu dột, nước mưa ngấm qua khe nhựa dẻo, nhỏ xuống đầu chúng tôi.
“Cái xe của nợ này! Còn dột nữa chứ!” Tôi vội vơ tờ báo trong tầm tay bít khe cửa lại, nhưng chẳng thấm tháp gì.
“Quá đáng rồi đấy!” Đến Trần Tước cũng phải oán thán, “Tôi đã dặn đội trưởng Tống cho mượn cái xe khá khẩm một chút, đâu bảo ông ta cho mượn xe dột.”
“Giờ tính sao đây?” Tôi bất lực nhìn cậu ta.
“Đừng cuống, bao giờ cách giải quyết chẳng nhiều hơn vấn đề.” Trần Tước lôi từ ghế sau ra một chiếc ô, “Giương ô!”
Thế là, một cảnh tượng kì cục hiện ra: Hai người đàn ông lái xe, ngồi trong xe lại còn che ô.
Đi thêm chừng một cây số, chiếc xe đột nhiên rung lên, máy lọc xọc một hồi rồi tắt ngấm. Tôi vặn khóa điện mấy lần đều không nổ máy được, lòng cũng thấy nặng trĩu liền quay sang Trần Tước, mặt trơ trơ, chẳng nói chẳng rằng. Cậu ta ngượng ngùng cười khan, “Bao giờ cách giải quyết chẳng nhiều hơn vấn đề.”
Cách giải quyết của cậu ta là mang ô xuống đi bộ.
Hai người che chung một tán ô, chật vật lê bước. Cơn mưa như một tấm lưới kín mít, phủ trùm lên chúng tôi, nước mưa theo gió lớn táp vào mặt tôi đau rát. Những hạt mưa to tướng trút xuống quanh chân, đất bùn bắn lên tung tóe, vấy bẩn gấu quần. Đã che ô mà cả người vẫn ướt lướt thướt. Cuối cùng, chiếc ô cũng không chống nổi mưa dập gió vùi, bị thổi lật tung lên. Trần Tước bèn buông tay vứt luôn ô rồi phá lên cười, cười như điên như dại, tựa hồ vô cùng thích thú trước tình cảnh này.
“Sao cậu lại vứt ô đi?!” Tôi đang định lao theo nhặt lại, nhưng chiếc ô đã bị gió cuốn bay tít ra xa.
“Ướt sủng rồi còn cần ô làm gì nữa?”
“Đồ điên!”
Có lẽ chẳng ai qua lại con đường này cả, chúng tôi thế là tiêu tùng.
“Đi thôi!” Trần Tước hăng hái giục, “Thỉnh thoảng tản bộ dưới mưa cũng tuyệt đấy chứ!”
Hai con chuột lột chúng tôi cứ đội mưa to gió lớn mà đi như thế hơn mười phút. Con đường dài dằng dặc, tưởng chừng đi mãi không thấy điểm cuối. Trần Tước có vẻ phấn chấn, còn ư ử ngâm nga trong miệng. Giày tôi lõng bõng nước, tất cũng ướt sũng, đi bước nào khổ sở bước ấy. Nhìn bộ dạng Trần Tước, tôi giận ứa gan.
“Hay là chạy?” Trần Tước đột nhiên lên tiếng.
“Ra nông nỗi này còn chạy cái gì!”
“Hình như quần lót của tôi sắp ngấm nước rồi, khó chịu lắm!”
“Quần lót tôi ướt từ lâu rồi..” Tôi tức tối đốp lại, “Huống hồ nghe người ta nói, chạy còn ướt hơn là đi bộ, vì sẽ bị mưa tạt nhiều hơn.”
“Vớ vẩn.” Trần Tước nghiêm túc hẳn lên, “Chỉ cần xây dựng mô hình toán học là đánh đổ được lời đồn bậy đó ngay. Giả sử có một người đi trong mưa, từ điểm này đến điểm kia theo đường thẳng, sẽ xuất hiện ba khả năng, nước mưa rơi xuống theo phương thẳng đứng, mưa tạt vào mặt hoặc mưa tạt vào lưng. Giống như chúng ta đang đi bây giờ vậy, nếu coi mưa là đứng yên thì mặt đất là chuyển động đấy. Lấy Hàn Tấn làm hệ quy chiếu, khảo sát tốc độ tương đối của mưa và ảnh hưởng từ nó cùng hướng chuyển động của người đến tổng lượng mưa cơ thể phải nhận nhé…”
Tôi vội bịt tai, “Giờ tôi không muốn nghe cậu nói đâu.”
Nào ngờ cậu ta dừng bước thật, ngồi thụp xuống nhặt một cành cây lên, thoăn thoắt viết công thức xuống mặt đất bùn.
Viết xong, lại trỏ công thức mà giải thích, “Đây là công thức tính tổng lượng mưa trút xuống cơ thể người khi mưa rơi theo phương thẳng đứng, trước hết ta xét các yếu tố như sau: coi diện tích khoảnh đất ta đứng trên là s, mưa đổ theo phương thẳng đứng, như vậy vận tốc mưa rơi và hướng rơi đều không đổi, hơn nữa lượng mưa là một hằng số w, vậy trong thời gian t, lượng mưa đổ xuống diện tích s là…”
Tôi cứ thế đứng đội mưa nhìn Trần Tước hăng say viết lên mặt đất, trông như hai thằng ngốc.
Cậu ta viết ra đến mấy tổ hợp công thức rồi lần lượt giải thích cho tôi từng cái một. Tôi ngán ngẩm đáp, “Thật ra cậu nói luôn đáp số là được, không cần giảng giải quá trình với tôi đâu.”
“Toán học không thể lấp lửng nước đôi, quá trình giải toán dĩ nhiên quan trọng hơn đáp số chứ. Anh không hiểu à? Không sao, tôi sẽ giải thích thêm lần nữa. Anh không hiểu chỗ nào? Thật ra đơn giản mà, anh cứ tưởng tượng bản thân là một khối hình vuông, vận tốc mưa rơi là hằng số, hướng mưa cũng không thay đổi, lượng mưa đổ xuống nhất định là…”
“Nói luôn đáp số đi…”
“Nếu mưa rơi theo phương thẳng đứng hoặc tạt vào mặt thì tốc độ chạy càng nhanh sẽ hứng càng ít mưa; còn nếu mưa tạt từ sau lưng thì nếu tốc độ chạy lớn hơn hoặc bằng vận tốc rơi của mưa theo phương ngang và góc α thỏa mãn điều kiện tan α < c/a thì chạy càng nhanh cũng sẽ hứng càng ít mưa…”
“Cậu biết nói tiếng người không hả? Ý cậu là chạy thì hứng mưa ít hơn đi bộ, đúng chưa?”
Trần Tước gật đầu, dường như còn định nói thêm nhưng tôi cắt ngang, “Vậy cậu cứ nói luôn câu đó là được rồi.”
Đương lúc tôi quyết định buông xuôi thì thấy đằng xa có ánh đèn nháng lên, định thần nhìn kĩ lại, quả nhiên là một chiếc ô tô đang chạy đến. Tôi và Trần Tước vội lao ra lòng đường, huơ tay lia lịa. Người lái xe dường như cũng để ý thấy chúng tôi, bắt đầu giảm tốc, rồi dừng lại ngay bên cạnh. Bấy giờ tôi mới nhìn kĩ, là một chiếc Toyota Camry.
Kính xe hạ xuống, trước mặt bọn tôi là một người đàn ông trung niên đeo kính, tóc hoa râm.
“Xin lỗi, xe chúng tôi chết máy, còn dột nữa, đành phải đi bộ. Xin hỏi có thể cho chúng tôi đi nhờ một quãng không?” Tôi nài nỉ.
“Thế à…” Người nọ thoáng trầm tư, hình như đang suy tính.
Giữa lúc chủ xe còn do dự, Trần Tước đã ngang nhiên mở cửa ngồi vào trong, không mảy may ngại ngùng. Có thể tưởng tượng được mặt mũi ông chủ xe khó coi ra sao.
“Trần Tước, cậu… mau xuống đi, người ta còn chưa nhận lời cho chúng ta đi nhờ mà…” Tôi rối rít xin lỗi chủ xe.
“Đã tiện đường còn chung đích đến, cho quá giang một quãng có sao đâu?” Trần Tước cười hì hì đáp.
“Cùng chung đích đến?” Tôi ngỡ ngàng, “Xin hỏi, chẳng lẽ anh cũng đến dinh thự Vỏ Chai ư?”
“Các cậu cũng thế à?” Chủ xe rõ ràng còn kinh ngạc hơn cả chúng tôi.
Thì ra chủ chiếc Camry này tên Đào Chấn Khôn, là một bác sĩ chuyên khoa thần kinh. Cũng như chúng tôi, ông ta nhận lời Cổ Dương tới dinh thự Vỏ Chai điều tra vụ án Cổ Vĩnh Huy. Cổ Dương hi vọng bác sĩ Đào có thể lý giải hành vi của Cổ Vĩnh Huy theo góc độ tâm thần học, ví như tại sao ông lại viết ra câu chuyện cổ tích hoang đường kia, trạng thái tinh thần của ông thế nào khi vụ án xảy ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!