Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ] - Chương 1: The King Is Dead (Phần 4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
565


Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]


Chương 1: The King Is Dead (Phần 4)


Báo đài đưa tin ầm ĩ về vụ thảm án ở dinh thự Vỏ Chai. Vì năm nạn nhân đều là người có địa vị trong xã hội nên dư luận phản ứng mạnh. Cùng với việc lên án hung thủ, mọi người cũng bày tỏ niềm tiếc thương vô hạn vì mất đi nhiều nhân tài kiệt xuất. Vụ án này gây chấn động rất lâu, thậm chí có hãng phim còn lấy làm bối cảnh để dựng thành một bộ phim dinh dị mang tên Nhà kín, kể về một tên sát nhân mắc bệnh tâm thần, lừa gạt năm người hoàn toàn xa lạ lên một hòn đảo cô lập rồi lần lượt giết hại từng người. Người nhà họ Cổ đã đệ đơn kiện hãng phim nọ nhưng vì không đủ chứng cứ nên thua kiện. Câu chuyện vẫn khiến Cổ Dương canh cánh trong lòng.

Cảnh sát không hề công bố nguyên nhân cái chết của năm nạn nhân. Càng bưng bít, thiên hạ lại càng tò mò suy đoán. Phải chăng cái chết của họ quá thảm khốc, nếu công bố sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực cho xã hội? Tóm lại, đây có thể coi là một vụ mưu sát đáng sợ, tàn nhẫn, gây xôn xao dư luận trong thời gian dài. Theo những gì đã công khai, phía cảnh sát không tuyên cáo Cổ Vĩnh Huy là hung thủ mà cứ để ngỏ vụ án như vậy, nhưng đối với đại đa số quần chúng thì hung thủ không ai khác ngoài Cổ Vĩnh Huy, chủ nhân dinh thự Vỏ Chai.

Trong thời gian Cổ Vĩnh Huy ở viện tâm thần, vợ ông ta là Phương Tuệ thường dẫn Cổ Dương tới thăm cha. Đương nhiên, Cổ Vĩnh Huy bấy giờ không giống người cha trước kia của Cổ Dương nữa. Ông ta chỉ đờ đẫn nhìn con trai, lúc thì cười ngớ ngẩn, lúc lại rầu rĩ, thỉnh thoảng còn lăn ra đất như một đứa trẻ. Cổ Dương thuở ấy cũng lờ mờ cảm thấy cha hơi khang khác nên chỉ dám đứng cạnh mẹ, nhìn cha từ đằng xa.

Duy có một lần, Cổ Vĩnh Huy hình như đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

Lần ấy Phương Tuệ không đến, Cổ Vĩnh Huy đột nhiên nghiêm trang bảo Cổ Dương, “Cha muốn cho Dương Dương xem cái này.” Dứt lời, bèn lén lút rút trong ngăn tủ cạnh giường ra một cuốn sổ, đưa cho Cổ Dương, dặn phải cất kĩ, không được nói với ai.

“Khi nào lớn lên, con hẵng xem nhé.” Ông dặn con trai đầy bí hiểm.

Vẻ mặt ấy, giọng điệu ấy khiến Cổ Dương đoán chắc cha mình không điên. Ít ra, vào lúc ấy, ông hoàn toàn bình thường.

Thấy Cổ Dương ngoan ngoãn gật đầu, Cổ Vĩnh Huy âu yếm xoa đầu con trai, dịu giọng dặn, “Con nhớ nhé, cha không phải kẻ giết người, cha là người tốt.”

Đó là lời cuối cùng ông nói với con.

Hôm sau, khi nhân viên y tế bước vào thì đã thấy Cổ Vĩnh Huy treo mình vào dàn đèn, hai tay buông thõng bên hông, thi thể đung đưa nhè nhẹ. Cổ ông ta tròng một sợi thừng to bằng ngón tay, hằn sâu vào thịt thành một vết bầm tím đỏ, hai mắt trợn trừng tưởng chừng rách khóe, nhìn chằm chằm đám người đang ùa vào như muốn kể lể mối oan với họ, lại như muốn trông rõ cả thế gian này.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN