Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 1: The King Is Dead (Phần 3)
Trần Tước dường như đã đoán được từ lâu nên vẫn bình thản như không, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu cho Cổ Dương nói tiếp.
Cổ Dương ngửa mặt lên, một lát sau mới lấy hết dũng khí mở lời, “Tôi muốn nhờ cậu điều tra vụ án của cha tôi.”
“Cổ Dương …”
“Đừng khuyên tôi, tôi chỉ hỏi cậu một câu thôi, cậu giúp hay không giúp?”
Trần Tước vừa mở miệng đã bị Cổ Dương cắt ngang.
“Cố Dương, cậu nghe tôi nói hết đã.” Trần Tước vẫn kiên nhẫn nói, “Tôi có nghe qua về cái chết của cha cậu, cũng biết vụ án chấn động cả nước hai mươi năm trước có liên quan tới ông ấy. Có điều cậu không bao giờ nhắc đến chuyện này nên tôi cũng không tiện hỏi. Hôm nay cậu đã nói vậy thì người làm bạn như tôi nhất định sẽ giúp. Mà kể cả chúng ta không phải bạn bè, tôi cũng muốn thử điều tra vụ án bế tắc ấy xem sao.”
“Nói vậy là cậu nhận lời?” Cổ Dương kinh ngạc hỏi.
“Tôi nhận lời. Tuy không phải thám tử, cũng không phải luật sư, nhưng tôi là cố vấn, chi phí không rẻ đâu nhé!” Trần Tước cười.
“Đến lúc đó tôi sẽ tặng cậu một chi phiếu khống, muốn bao nhiêu tự điền bấy nhiêu. Chỉ cần điều tra rõ chuyện này, trả lại sự trong sạch cho cha tôi thì bao nhiêu tôi cũng không tiếc!” Trần Tước nói đùa mà Cổ Dương lại tưởng thật, nghiêm túc đáp.
“Ha, đúng là mạnh vì gạo, bạo vì tiền nhỉ. Chuyện tiền nong tôi chỉ đùa thôi. Nếu tôi nhớ không lầm thì cha cậu gặp bất trắc năm 1994, cách nay hai mươi năm, nhiều manh mối và tư liệu đã mai một, nhân chứng vật chứng cũng không còn, muốn điều tra cũng khó đấy.”
Trần Tước ngày thường tự tin là thế mà nói tới đây cũng phải nhíu mày.
Cố Dương vội trấn an, “Chuyện này cậu yên tâm, ngôi nhà đó tôi vẫn giữ nguyên, niêm phong hai chục năm nay, tất cả mọi thứ từ đồ nội thất trong nhà đến trang trí điêu khắc đều chưa hề suy suyển. Mẹ tôi cũng mong rửa oan cho cha nên không hề bán đi, chỉ khóa lại, đợi ngày tôi lớn lên.”
Tôi ngồi nghe cũng hơi hoang mang không hiểu hết được. Nghe hai người họ nói, hình như hai mươi năm trước, cha Cổ Dương bị người ta kết tội giết người. Sau khi ông qua đời, mẹ cậu ta không chấp nhận nổi sự thật này, bèn nhờ đứa con trai du học trở về tìm người điều tra lại vụ án năm xưa.
“Còn một thứ tôi muốn cậu xem qua. Có lẽ không có giá trị gì, nhiều người đã nói vậy, nhưng tôi cảm thấy cha tôi để lại vật này nhất định có hàm ý. Cậu là người thông minh nhất trong những người tôi biết, nếu cả cậu cũng cho rằng nó vô nghĩa thì tôi cũng hết cách. Từ nay về sau, tôi sẽ không khăng khăng giữ ý kiến đó nữa.”
Cổ Dương vừa nói vừa nhấc túi tài liệu màu đen cạnh đó đặt lên đầu gối, mở khóa kéo, lấy ra một cuốn sổ tay đã cũ. Như chợt nhớ lại một chuyện không vui, Cổ Dương nhìn Trần Tước, gương mặt lộ vẻ đau đớn. Cậu ta đặt cuốn sổ lên bàn trà, đẩy tới trước mặt Trần Tước rồi cất túi tài liệu vào chỗ cũ.
Trần Tước cầm cuốn sổ lên, giở trang đầu, bắt đầu đọc. Cả căn phòng bỗng chốc yên ắng hẳn. Tôi cũng châu đầu lại, thấy trang đầu tiên cuốn sổ viết một nhan đề: Bạch Tuyết trong phòng giam bí mật.
Là truyện cổ tích hay là tiểu thuyết đây? Tôi thắc mắc tợn.
Cổ Dương đẩy gọng kính, giải thích, “Cuốn sổ này cha tôi viết trước khi treo cổ tự vẫn trong viện tâm thần. Lạ một điều là, thường ngày ông không hay viết lách, tại sao trước khi chết lại để lại cuốn sổ ấy? Tôi đã đọc đi đọc lại câu chuyện trong đó nhiều lần, song chẳng nhận ra điều gì cả.”
Trần Tước không nói, chỉ tập trung đọc. Tôi biết, lúc này tốt nhất là đừng quấy rầy cậu ấy.
Hơn mười phút sau, Trần Tước mới đặt cuốn sổ xuống, bảo Cổ Dương, “Cậu đoán không sai, đây quả thật không phải câu chuyện cổ tích bình thường, mà là lời trăng trối của cha cậu, ẩn giấu nhiều tin tức bên trong. Có điều, hiện giờ trong tay chúng ta có quá ít manh mối, chưa thể tìm ra sự thật đằng sau. Tôi cần tìm hiểu nhiều hơn nữa.”
“Tôi sẽ kể cho cậu tất cả những gì tôi biết. Tuy truyền thông hai mươi năm trước đã đưa ra đủ mọi góc nhìn về vụ này, nhưng dù sao tôi cũng là người nhà của nghi can, biết được kha khá tin nội bộ mà báo đài không biết. Năm ấy, lúc xảy ra vụ án, tôi còn nhỏ, không nhớ được nhiều chuyện. Nhưng mẹ kể rằng cha tuy là một doanh nhân quay cuồng với tính toán cạnh tranh, nhưng cũng có những sở thích tương đối phong nhã, như âm nhạc, văn học, kiến trúc và cả những lối hưởng thụ kì lạ. Việc mua Vỏ Chai cũng là hệ quả của sở thích này.”
Cổ Dương rơm rớm nước mắt, từ từ ngẩng lên, trầm ngâm nhìn ra bầu trời trên cao.
Cổ Vĩnh Huy sinh năm 1955 trong một gia đình phú hào tại Thượng Hải, nhà họ Cổ nhạy bén, kinh doanh nhiều đời, giao thương cả với phương Tây. Cũng nhờ cha mẹ cấp tiến, mau chóng bắt nhịp với không khí của chế độ mới, lớn lên ông ta theo học Lục quân, rồi nhập ngũ, tích cực chiến đấu, thăng tiến rất nhanh trong quân đội, được cử đi học chuyên môn chính trị bậc đại học, tốt nghiệp rồi quan lộ bắt đầu thênh thang, cuối cùng còn được bổ nhiệm Chánh văn phòng tỉnh ủy. Có điều Cổ Vĩnh Huy vốn tính háo thắng, ưa mạo hiểm; năm 1989 rời bỏ quan lộ ra kinh doanh, tiếp quản một công ty nhà đất, mau chóng kiếm được một khoản kếch sù trong hạng mục cải tạo khu ổ chuột. Chỉ trong một năm, ông ta đã khiến hạng mục nát như tương này thắng lớn, từ đó phất lên như diều gặp gió, trở thành lá cờ đầu trong các doanh nghiệp toàn quốc.
Năm 1993, Cổ Vĩnh Huy mua một bất động sản ở một nơi xa xôi hẻo lánh, một phần để làm chỗ yên tĩnh nghỉ dưỡng, nhưng phần nhiều là bởi bất động sản ấy khá đặc biệt. Đó là một ngôi biệt thự mang tên Vỏ Chai, vốn là của chế độ cũ, về sau được chính quyền mới phát mại. Về nguồn gốc biệt thự, mỗi người nói một phách, tựu chung vẫn chưa thể kết luận được. Giả thuyết phổ biến nhất cho rằng nó là do lái buôn Jacob Elias Sassoon xây dựng để ẩn thân giữa thời buổi loạn lạc.
Jacob Elias Sassoon là ai?
Chuyện này lại phải kể từ dòng họ Sassoon. Gia tộc ấy có tổ tiên là người Do Thái chạy nạn từ Tây Ban Nha sang Baghdad vào thời Trung cổ, được gọi là gia tộc Rothschild phương Đông[3] . Đầu thế kỉ 19, người đứng đầu gia tộc là David Sassoon bị quan chức chính quyền mới mang tư tưởng bài Do Thái hãm hại, năm 1832 phải chạy sang Mumbai Ấn Độ, xây dựng nên hiệu buôn Sassoon kinh doanh xuyên quốc gia, còn đặt chi nhánh tại Myanmar, Malaysia và Trung Quốc, Jacob Elias Sassoon là một trong các cháu nội của ông ta.
[3]. Rothschild là gia tộc có nguồn gốc từ Frankfurt, Đức. Đây là một trong những gia tộc giàu có và hùng mạnh nhất trong lịch sử thế giới.
Ngôi biệt thự gồm ba tầng, nằm trơ trọi giữa một cánh rừng, xa làng xa xóm xa đại lộ, sau đời chủ nhân thứ nhất hầu như không còn ai ở nên đường vào dần dần hư hại, lổn nhổn bùn đất, mưa xuống thì càng sạt lở khó đi, có đoạn còn bị lấp mất. Biệt thự xây dựng theo phong cách Gothic, kì dị nhất là các mặt tường ngoài tuyền một màu đen, nhìn từ xa chẳng khác nào Tháp đen Mordor trong Chúa tể những chiếc nhẫn của văn hào Anh Tolkien.
Ngày 16 tháng Mười hai năm 1994, sau khi trùng tu Vỏ Chai và trang hoàng nội thất xong, đại gia Cổ Vĩnh Huy mời một số nhân vật nổi tiếng tới đây chơi. Trong những người được nhận thiếp mời có đạo diễn trẻ triển vọng Hà Nguyên, bộ phim Cuộc chiến năm Giáp Ngọ của anh ta là đỉnh cao mới của điện ảnh Trung Quốc, giành được thành công vang dội cả về mặt thương mại lẫn nghệ thuật, có thể nói là tiền đồ rộng mở; ngôi sao đang nổi Lạc Tiểu Linh, hợp tác với Hà Nguyên lần đầu năm 23 tuổi đã giật giải Nữ diễn viên xuất sắc nhất trong liên hoan phim Bách Hoa, vừa bước vào giới điện ảnh đã bộc lộ tài năng; nhà văn nữ Tề Lợi, Thủy triều đỏ, tác phẩm mới nhất của cô chỉ lọt được vào vòng tứ kết của giải văn học Quốc tế xanh, nhưng các nhà phê bình vẫn nhiệt liệt đưa Tề Lợi lên hàng ngũ những nhà văn nữ độc đáo nhất Trung Quốc; Lưu Quốc Quyền, chủ nhiệm khoa Nội soi bệnh viện Trung Sơn, nổi tiếng về điều trị bệnh tim bẩm sinh và các loại phẫu thuật tim bằng phương pháp nội soi, vang danh cả ở nước ngoài, tốt nghiệp ngành Y Đại học Heidelberg, nơi đào tạo Y khoa tốt nhất nước Đức; giáo sư Chu Vĩ Thành, chủ nhiệm khoa Văn Đại học Thượng Hải, thường giữ chân giám khảo ở các giải thưởng văn học trong nước.
Nhưng các nhân vật lẫy lừng ấy đều không ngờ mình lại phải chứng kiến một sự việc kinh hoàng ở dinh thự Vỏ Chai.
Sáu người lần lượt đến dinh thự Vỏ Chai cũng là lúc trời đổ tuyết trắng xóa như lông ngỗng. Suốt một thế kỉ qua, vùng này chưa bao giờ có cảnh tuyết lớn bít kín đường đi như thế. Dinh thự Vỏ Chai nằm trên thượng du, giữa rừng giữa núi, giao thông khó khăn, xa khu dân cư, làm tất cả bị kẹt lại, không thể ra về. Đến ngày 19 tháng Mười hai, tức là ba hôm sau khi họ tới dinh thự Vỏ Chai, cảnh sát nhận được điện thoại báo tin ở dinh thự này xảy ra vụ giết người hàng loạt, bèn huy động xe xúc tuyết mở đường, chạy thẳng đến hiện trường.
Cảnh sát ập tới đập cửa dinh thự Vỏ Chai, nhưng cửa vẫn đóng im ỉm, không ai ra mở. Thấy không ổn, họ bèn phá cửa xông vào, phát hiện bên trong ngổn ngang bừa bãi nhưng chẳng có ai, đành chia nhau ra kiểm tra lần lượt từng phòng. Đúng lúc này, một cảnh sát hình sự trẻ tên Triệu Thủ Nhân đang lục soát tầng 2 chợt thấy một người đàn ông trông hơi bất thường mặc áo choàng tắm chạy vụt qua trước mặt, lao thẳng lên tầng 3. Triệu Thủ Nhân lập tức đuổi theo, miệng không ngừng quát tháo cảnh cáo người kia. Anh ta nhác thấy trên áo choàng tắm người nọ mặc lấm tấm vết máu. Lên đến tầng 3, người kia nhanh chóng ngoặt vào một gian phòng ngủ, Triệu Thủ Nhân lao theo nhưng chậm một bước. Kẻ này vừa vào phòng đã xoay người sập cửa rồi khóa trái bên trong. Cửa phòng chắc chắn, Triệu Thủ Nhân xô mấy lần đến tê cả vai cũng không suy suyển. Anh ta đành rút bộ đàm giắt thắt lưng ra gọi chi viện, đồng thời giơ tay lên nhìn đồng hồ. Lúc đó là 2 giờ 10 phút chiều.
Đội trưởng Từ dẫn đội đến trước cửa căn phòng, hỏi han Triệu Thủ Nhân tình hình.
“Năm phút trước tôi còn nghe thấy tiếng động trong phòng, hắn ta vẫn ở đây.” Triệu Thủ Nhân làm động tác OK, ý nói người bên trong chưa hề thoát ra.
Đội cảnh sát bắt đầu thay phiên nhau xô cửa. Khi cánh cửa bật ra thì đã là 2 giờ 20 phút, một cảnh vô cùng kì dị đập vào mắt họ – cả căn phòng trống không, trừ rác rưởi và đồ linh tinh bày đầy dưới sàn thì chẳng có gì cả. Người đàn ông khoác áo choàng tắm đã biến mất.
“Hắn nhảy qua cửa sổ rồi!” Ai đó bất thần la lên.
Quả thật, hai cánh cửa sổ không chốt mà mở toang, Triệu Thủ Nhân lao đến, nhoài ra bậu cửa nhìn ra ngoài, rồi giật nảy mình.
Mặt đất phía dưới trắng xóa tuyết, phẳng lì, không một dấu chân…
Lẽ nào gã đàn ông nọ bỗng dưng mọc cánh bay qua cửa sổ trốn mất ư?
Triệu Thủ Nhân trợn tròn mắt, xưa nay anh ta chưa bao giờ gặp phải tình huống thế này. Từ nhỏ, anh đã được giáo dục theo chủ nghĩa duy vật, phải tin vào khoa học, không được mê tín. Nhưng khoa học làm sao giải thích được việc một người năm phút trước còn ở trong phòng, năm phút sau đã biến mất? Nếu hắn nhảy qua cửa sổ thì phải có dấu vết in trên mặt tuyết chứ? Lẽ nào hắn bám bậu cửa sổ trèo lên nóc nhà? Triệu Thủ Nhân thò đầu ra cửa sổ nhìn lên trên, lập tức phủ định giả thuyết này. Mái nhà quá cao, bão tuyết đã ngừng nhưng gió vẫn xô ào ạt, dù bám dây thừng cũng không leo lên nổi. Anh ta lại nhìn sang hai bên, thấy bậu cửa phòng bên cạnh cũng quá xa, không với tới được. Bò dọc theo bờ tường lại càng không thể, vì mặt tường ngoài dinh thự Vỏ Chai trơn láng lại thêm sương giá bám đầy, khó mà bấu tay vào. Triệu Thủ Nhân đã hoàn toàn tuyệt vọng, song tin tức tuyệt vọng hơn vẫn còn ở đằng sau.
“Phát hiện năm thi thể trong căn nhà này. Đều bị giết chết.” Giọng đội trưởng Từ vang lên sau lưng Triệu Thủ Nhân, “Tôi làm cảnh sát bao nhiêu năm nay, chưa bao giờ gặp chuyện như thế.”
“Giờ phải làm sao đây, đội trưởng?” Gió lạnh cuốn theo cả tuyết thổi thốc vào cổ áo Triệu Thủ Nhân, khiến anh bất giác run lên.
“Đuổi theo!” Đội trưởng Từ nghiến răng ra lệnh, “Dù hắn có mọc cánh, tôi cũng phải bắt hắn lại!”
Đám cảnh sát lập tức chia nhau ra, bắt đầu lái xe lùng sục gã đàn ông mặc áo choàng tắm màu trắng vừa chạy thoát.
Cuộc vây bắt lần ấy không giật gân như phim Hollywood bởi thật ra, ngay sau khi biến mất trong phòng kín, gã đàn ông kia đã bị bắt. Cảnh sát hình sự tuần tra cách dinh thự Vỏ Chai 5 km đã tóm được hắn đang chạy như điên như dại. Đúng vậy, một người khoác áo choàng tắm loang lổ máu, chạy điên cuồng trên tuyết! Cảnh tượng đó đáng sợ biết chừng nào…
Qua giám định, có thể xác nhận người đàn ông nọ chính là chủ nhân dinh thự Vỏ Chai, thương gia Cổ Vĩnh Huy. Còn năm nạn nhân chính là những nhân vật nổi tiếng được họ Cổ mời đến.
Nhưng vụ án vẫn chưa phá được, thậm chí có thể nói, việc bắt Cổ Vĩnh Huy khiến vụ án càng trở nên quái dị.
Theo lời khai của viên cảnh sát tuần tra, lúc anh ta trông thấy Cổ Vĩnh Huy bị thương ở chân, đang lê lết chạy cuống cuồng là 2 giờ 20 phút chiều. Tức là vào 2 giờ 15 phút, Cố Vĩnh Huy vẫn còn ở phòng tầng 3 dinh thự Vỏ Chai, vậy mà chỉ vỏn vẹn năm phút sau đã bị bắt tại một nơi cách đó năm cây số.
Năm phút. Năm cây số. Điều ngày có nghĩa gì? Kỉ lục chạy 5000 mét nam lúc bấy giờ do vận động viên Beleke người Ethiopia xác lập tại Thế vận hội Olympic Hà Han là mười hai phút ba mươi bảy giây ba mươi lăm.
Vậy ra Cổ Vĩnh Huy còn chạy nhanh hơn mức kỉ lục của loài người gần bảy phút.
Hơn nữa, ông ta không phải người được huấn luyện điền kinh chuyên nghiệp, không đi giày chạy bộ, chỉ di chuyển chân trần trên tuyết.
Huống hồ, theo bác sĩ chẩn đoán, một tháng trước Cổ Vĩnh Huy vừa bị dãn dây chằng đầu gối, vẫn chưa hồi phục.
Làm sao có thể!
Nếu chừng ấy thông tin vẫn chưa làm cảnh sát tuyệt vọng, thì tin tức tiếp theo đã đập tan toàn bộ hi vọng của họ.
Lúc bị bắt, Cổ Vĩnh Huy đã là người điên.
Không sai, Cổ Vĩnh Huy từng một tay che trời, hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh đã phát điên. Tất cả những chuyện xảy ra tại dinh thự Vỏ Chai cũng vĩnh viễn bị chôn vùi trong bóng tối. Nhân chứng và người trong cuộc duy nhất còn sống lại bị chẩn đoán mắc chứng tâm thần phân liệt và được đưa đến trung tâm sức khỏe tâm thần của thành phố để điều trị. Cổ Vĩnh Huy luôn trong trạng thái kinh hoàng, liên tục rít lên những tiếng quái dị, dãi rớt ròng ròng. Dù hỏi han gì, ông ta cũng quấn chặt chăn, không nói nửa lời.
Đội trưởng Từ đành bó tay với một nghi phạm tâm thần. Coi như cảnh sát chưa phá được vụ này.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!