Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 2: The House of Darkness (Phần 2)
Đào Chấn Khôn cười, “Dù có chăng nữa, nếu cậu muốn tìm ra chi tiết đó để phân tích vụ án thì cũng khó như mò kim đáy bể thôi. Điều này gần như không có khả năng. Cậu không thể xác định được điều nào có ích, điều nào vô ích. Hơn nữa, chúng ta không hề biết câu chuyện cổ tích này và thảm kịch dinh thự Vỏ Chai hai mươi năm trước có quan hệ gì? Có lẽ đây chỉ là sản phẩm từ trí tưởng tượng của Cổ Vĩnh Huy mà thôi, trên góc độ người trong nghề, tôi khuyên các cậu đừng quá chú trọng nó.”
Trần Tước cũng chăng chịu lép vế, cười đáp, “Bác sĩ Đào, cách nhìn của tôi và anh hơi khác nhau, tôi lại cho rằng câu chuyện cổ tích này có liên quan mật thiết đến vụ án giết người hai mươi năm trước đấy.”
Đào Chấn Khôn nhướng mày, “Ồ? Sao cậu lại nghĩ vậy?”
Trần Tước cầm xấp giấy in câu chuyện lên, trỏ vào đoạn đầu đọc “‘Ngày xửa ngày xưa, có một xứ sở tên là Obsidian…’ Bác sĩ Đào à, ám hiệu rõ ràng thế này, lẽ nào anh không nhận ra?”
“Cái gì cơ?”
“Xứ sở Obsidian ấy.”
“Xin lỗi, tôi không hiểu ý cậu…”
Đừng nói Đào Chấn Khôn, ngay cả tôi cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì sất. Không biết Trần Tước có ý gì.
Chỉ thấy cậu ta cười cười giải thích, “Obsidian chính là tên tiếng Anh của đá vỏ chai[2]. Cổ Vĩnh Huy ngay mở đầu đã viết ra câu này, ám chỉ căn nguyên của mọi chuyện đều bắt nguồn từ dinh thự Vỏ Chai. Câu chuyện cổ tích có lẽ chính là manh mối cuối cùng mà Cổ Vĩnh Huy, người duy nhất còn sống sót trong vụ thảm án hai mươi năm trước để lại trên thế giới này.”
[2] Đá vỏ chai là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào, có màu lục sẫm đến đen.
Mưa ngớt dần, từ ào ào như trút nước trở thành lất phất, ánh mặt trời chênh chếch, ngoài cửa xe là hoàng hôn mênh mang. Tôi hạ kính xe, để không khí đượm mùi bùn đất ngai ngái cùng hương thơm thanh mát của cỏ cây ùa vào khoang mũi, thấm thía tận ruột gan.
Câu trả lời Trần Tước đưa ra hết sức rõ ràng. Manh mối còn rải rác trong cả câu chuyện nhưng chúng tôi chưa hề nghĩ đến. Còn bao nhiêu tình tiết nữa chưa được khai quật? Tôi không biết, ngay Trần Tước cũng mới chỉ phá giải được một phần nhỏ trong đó mà thôi. Cậu ta nói nhất định phải đến tận hiện trường để phục dựng lại toàn bộ vụ án năm đó.
Trời tối dần. Xe chúng tôi băng qua con đường mòn gập ghềnh xóc nảy, cuối cùng cũng trông thấy một ngôi nhà nằm khuất trong rừng sâu. Cánh cổng sát ở vườn hoa không khóa, tôi xuống xe mở cửa để chiếc Toyota chạy vào vườn. Ngay giữa vườn hoa chính là kiến trúc kì dị do Jacob Elias Sassoon người Do Thái xây dựng. Dinh thự Vỏ Chai.
Trừ tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu rả rích bên tai, xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ. Đào Chấn Khôn đỗ xe trong vườn hoa, ngay phía trước dinh thự rồi cùng Trần Tước bước lên thềm bấm chuông. Thân hình ông ta cao gầy, còn cao hơn Trần Tước nửa cái đầu, nhìn từ xa cứ lêu nghêu như cây sào.
Bây giờ tôi mới có thời gian ngắm nghía bề ngoài dinh thự. Đúng như cái tên Vỏ Chai, tòa dinh thự này đen tuyền, mang đậm phong cách cổ điển châu Âu, cửa sổ đóng chặt cũng màu đen, không thể nhìn vào trong. Không đến mức rộng mênh mông nhưng cũng không nhỏ, có lẽ vì màu tường mà cả tòa nhà toát lên vẻ ngột ngạt khôn tả. Dinh thự có tổng cộng ba tầng, gác mái trông như đỉnh tháp canh trong lâu đài để vệ binh tuần tra canh giữ. Xét tổng thể thì tòa nhà này không thể coi là đẹp, nhưng lại có nét độc đáo riêng; ai ưa thích những câu chuyện về ma cà rồng ở châu Âu thời Trung cổ hay những nhà quý tộc theo phong cách Gothic chắc hẳn sẽ hứng thú với dinh thự này.
Giữa vườn hoa có một đài phun nước, gần đó là mấy chiếc ô tô, xem ra đã có khá nhiều người đến đây.
Cánh cửa từ từ mở rộng cùng tiếng kèn kẹt nặng nề, đón chúng tôi là một người đàn ông đứng tuổi với ngoại hình quái dị khiến tôi nghĩ ngay đến Quasimodo ở Nhà thờ Đức Bà. Ông ta chỉ cao trên dưới 1m60, đứng cúi gằm, chĩa cái đầu trọc lốc về phía khách rồi bắt đầu săm soi chúng tôi từ dưới lên trên một lượt bằng ánh mắt vô cùng đáng sợ và nét mặt có vẻ cứng đơ, khiến tôi sởn cả da gà. Trái lại, Trần Tước có vẻ khá thoải mái, lên tiếng đầu tiên, “Cổ Dương mời chúng cháu tới, xin hỏi cậu ta có nhà không?”
“Ra là khách của cậu chủ, mời vào mời vào, quẹo ở chỗ này. Tôi là quản gia ở đây, cứ gọi chú Sài là được. Những người khác tới cả rồi, đang ở trong phòng ăn chuẩn bị dùng bữa.”
Chú Sài nhành mồm ra cười, tỏ ý vồn vã song lại càng xấu xí tợn.
Bước qua cửa, chúng tôi trông thấy khá nhiều người đang quây quần quanh bàn phòng ăn. Thấy chúng tôi bước vào, Cổ Dương bèn đứng dậy tiến tới bắt tay từng người một. Hôm nay cậu ta mặc com lê, trông vô cùng tuấn tú, còn có vẻ quyền quý cao sang. Vốn dĩ người đã đẹp lại thêm ăn mặc chải chuốt, rất ra dáng công tử nhà giàu.
“May mà hai người đến nơi an toàn, không xảy ra chuyện gì. Tôi gọi điện thoại không được đang lo sốt vó đây. Ôi, Trần Tước, sao quần áo các cậu ướt sũng thế kia?” Cổ Dương thắc mắc liếc quần áo trên người chúng tôi.
“Ách xì…” Tôi không kìm được tiếng hắt hơi, “Xe chết máy, hai thằng đành phải đội mưa mà đi. May mà gặp được bác sĩ Đào đây, nếu không có lẽ giờ này cũng chưa tới.”
Cổ Dương lo lắng, “Thế thì mau đi tắm kẻo cảm lạnh. Chỉ tại tôi không chu đáo, đáng lẽ phải cho tài xế đi đón các cậu mới đúng. Lỗi ở tôi cả. Chú Sài này, phiền chú đưa họ lên tầng trên, tiện thể tìm luôn hai bộ đồ cho họ thay.” Chú Sài gật đầu. Trần Tước xua tay cười nói, “Khách sáo cái gì. Hàn Tấn, chúng ta đi tắm trước đã.” Nói đoạn bèn theo chú Sài lên lầu, tôi cũng vội vã đi theo.
Trước mặt tôi là chiếu nghỉ thênh thang và cầu thang xoắn ốc dẫn từ tầng 1 lên tầng 3. Tay vịn màu nâu uốn lượn, bên dưới là những con tiện bằng sắt đen, chạm trổ hình thù phức tạp. Hai bên lan can tầng 2 đặt hai bộ giáp hiệp sĩ từ thời Trung cổ, tay cầm giáo dài. Thứ vũ khí đó được chế tác theo mẫu mã vũ khí Đức và La Mã cổ, nhưng cũng có những cải tiến nhất định. Bộ giáp như một vị thần bảo hộ đứng sừng sững, nhìn qua đã thấy uy phong lẫm liệt, khỏi phải bàn đến phong độ hào hùng của những người khoác chúng xông pha sa trường năm xưa.
Tôi và Trần Tước theo chú Sài lên lầu, mỗi người được dẫn tới một phòng riêng. Phòng hai chúng tôi ở bên phải cầu thang, sát vách nhau. Chú Sài nói trong tủ quần áo có đồ khô để thay. Trước lúc đi khỏi, chú còn quay lại nhìn chúng tôi, hỏi bằng giọng hết sức kì dị, “Cậu Hàn có sợ ma không?”
Tôi bỗng có linh cảm chẳng lành, vội gặng, “Sao chú lại hỏi cháu như thế, lẽ nào…”
Ánh mắt chú Sài có phần tránh né, “Lúc cậu chủ mời các vị, hẳn đã kể rõ mọi chuyện xảy ra ở ngôi nhà này hai mươi năm trước rồi, đúng không? Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu Hàn, căn phòng này từng có người chết. Dĩ nhiên nếu cậu không ngại thì tốt.” Dứt lời, chú húng hắng ho mấy tiếng.
Với những chuyện ma quái, xưa nay tôi luôn tuân lời Khổng Tử, kính cẩn tránh xa. Tuy không quá tin vào ma quỷ nhưng tôi cũng không phải kẻ khăng khăng theo thuyết vô thần. Nghiêm túc mà nói thì tôi theo thuyết bất khả tri. Nhưng nếu bảo tôi ở trong một gian phòng từng có người chết, hơn nữa lại là chết bất đắc kì tử thì tôi tuyệt đối không dám.
“Có thể… phiền chú… đổi cho cháu một phòng…” Tôi ấp úng mãi mới thẽ thọt hỏi.
“Không cần đổi, tôi ở phòng phía trong cho.” Không để chú Sài kịp đáp, Trần Tước đã cướp lời.
“Lâu nay chú vẫn làm quản gia ở đây ư?” Tôi tò mò hỏi.
“Không, tôi cũng mới tới thôi.”
“Ồ.”
“Được rồi, tôi không quấy rầy hai cậu nữa. Tắm táp xong, mời hai cậu xuống lầu dùng cơm.” Nói đoạn, chú Sài khom người chào chúng tôi rồi quay lưng đi xuống. Lời lẽ cử chỉ của chú khiến tôi chợt thấy thiện cảm hơn hẳn, càng lúc càng hối hận vì ban đầu đã miêu tả chú như vậy. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!