Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 2: The House of Darkness (Phần 3)
Tôi vào phòng tắm cởi phăng bộ đồ ướt sũng đang dính bết vào người, mở vòi để nước chảy vào bồn. Đợi nước đầy, tôi nhúng tay thử, thấy vừa đủ nóng mới bước vào, bắt đầu tận hưởng. Cảm giác ngâm mình trong nước nóng thật tuyệt. Nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang trôi theo dòng chảy ấm áp, từng lỗ chân lông đều nở ra, thả sức tận hưởng sự thư giản… Còn gì sung sướng hơn nữa chứ? Tôi mê mệt chìm sâu vào bồn tắm.
Cổ Dương chu đáo chuẩn bị cho chúng tôi khá nhiều quần áo, từ quần áo mặc ngoài đến đồ lót đều đủ cả. Tắm xong, tôi chọn một chiếc sơ mi kẻ đỏ trắng và một chiếc quần nhung tăm màu xám, hối hả xuống lầu. Trần Tước đã ngồi bên bàn ăn, cười nói rôm rả với cả đám người tự bao giờ.
“Hàn Tấn, anh lề mề quá đấy.” Cậu ta vẫy tay với tôi.
“Chào cậu Hàn.”
Bước đến bắt tay tôi đầu tiên là một người đàn ông trung niên, cao chừng 1m60, mặc áo đuôi tôm đen, đeo găng tay trắng. Thân hình ông ta thấp bé, tóc chải ngược ra sau bóng lộn, để hai hàng ria mép cong tớn. Cách ăn vận này khiến tôi bất giác nhớ đến Salvador Dalí[3]. Ông ta lịch thiệp tự giới thiệu, “Tôi tên Chu Kiến Bình, cậu có thể gọi tôi là Andy, tùy thích. Tôi là…” Nói tới đây, Chu Kiến Bình bỗng ngừng lại, lật tay phải một cái, đã thấy cầm một ly rượu vang. Bấy giờ ông ta mới tự đắc nói tiếp, “Miani vùng Friuli phía Bắc Ý, hi vọng cậu thích.” Sau cùng đưa ly rượu cho tôi.
[3] Họa sĩ người Tây Ban Nha.
“Anh là ảo thuật gia ư?” Tôi đón lấy ly rượu, ngửa cổ uống cạn. Tôi vốn mù tịt về rượu vang, cũng chẳng hiểu Miani là cái gì, tóm lại cứ coi như bia là được.
Cổ Dương đi đến bên cạnh giới thiệu với tôi, “Tiểu Hàn, anh Chu đây là nhân vật có tiếng tăm, quán quân cuộc thi Ảo thuật quốc tế cận cảnh FISM đấy. Ngay cả Topas[4] của Đức cũng hết lời ca ngợi anh ấy. Mấy năm nay, anh Chu định cư ở nước ngoài, không lưu diễn toàn thế giới thì chỉ đóng cửa nghiên cứu ảo thuật, khó khăn lắm tôi mới mời được anh ấy về nước đấy.
[4] Ảo thuật gia nổi tiếng Tây Ban Nha, từng lưu diễn vòng quanh thế giới.
“Đâu có đâu có, cậu Dương gọi một câu thì dù tôi có ở tận mặt trăng cũng phải bay về ấy chứ, đúng không nào?” Nói rồi Chu Kiến Bình phá lên cười.
Chẳng hiểu sao, tôi thấy ác cảm với tay ảo thuật gia lùn xủn này, có lẽ trên đời thực sự có thứ gọi là ghét từ cái nhìn đầu tiên, nên chỉ ậm ừ qua quýt rồi quay đầu đi, chợt trông thấy một người phụ nữ xinh đẹp ngồi ngay ngắn trên ghế gật đầu với mình. Tôi bèn rời chỗ Chu Kiến Bình, đi về phía chị ta.
Người phụ nữ đứng dậy, dáng người cao ráo, phải đến 1m70, vận một chiếc áo không tay bằng lụa trắng đi kèm chân váy đen và giày cao gót, trông trang nhã vô cùng, từ người tỏa ra hương nước hoa thoang thoảng. Chị mỉm cười chìa tay, “Tôi tên Vương Phương, hân hạnh được biết cậu.”
Vương Phương trông còn xuân sắc, nhưng cổ và khóe mắt đã thấp thoáng nếp nhăn, phải dùng phấn phủ che đi. Nhìn gần tôi đoán chắc chị ta cũng trên dưới bốn mươi rồi. Ngần ấy tuổi mà vẫn giữ được vẻ ngoài thế này, đủ thấy thời trẻ xinh đẹp đến nhường nào.
“Chị Vương đây là giáo sư Đại học Công an nhân dân. Công tác trong lĩnh vực tâm lý học tội phạm nhiều năm từ lâu, chị Vương đã đứng vào hàng chuyên gia hạng nhất nhì trong nước, từng xuất bản nhiều chuyên khảo về lĩnh vực tâm lý tội phạm. Hơn nữa theo tôi thấy, chị ấy chắc chắn là nữ cảnh sát đẹp nhất Trung Quốc.” Trong lúc tôi bắt tay Vương Phương, Cổ Dương đã chạy ngay đến bên cạnh, tiếp tục đóng tròn vai chủ nhà.
Nhìn quanh đại sảnh, chỉ còn ông già đang thảo luận hăng say với Trần Tước kia là chưa được giới thiệu. Đầu tóc bạc phơ, cặp kính gọng kim loại tì lên sóng mũi, ông đang lắc đầu quầy quậy, xem chừng không đồng tình với cậu ta. Tôi tiến lại chủ động chào hỏi. Song ông già chỉ ngẩng lên liếc tôi rồi chau mày gật đầu lấy lệ, có vẻ không muốn nhiều lời, lại quay sang tiếp tục bàn luận với Trần Tước về mấy thuật ngữ khoa học tự nhiên mà tôi chẳng hiểu gì hết. Thái độ của ông khiến tôi khó xử, may mà Vương Phương bước đến giải thích, “Thầy ấy là vậy đó, cậu tiếp xúc nhiều sẽ hiểu, bụng dạ chẳng có gì đâu. Thầy tên là Trịnh Học Hồng, nguyên giảng viên khoa Kĩ thuật Năng lượng Đại học Chiết Giang, chuyên nghiên cứu nhiệt kĩ thuật. Ban nãy cậu chưa xuống, cậu Trần có nhắc tới cuốn Nhiệt học cao cấp của thầy, bày tỏ cách nhìn về một số quan điểm trong đó. Thế là hai người họ bất đồng ý kiến, ha ha, những người theo khoa học tự nhiên thích tranh luận lắm.”
Tôi ngồi xuống. Đã đủ khách, chú Sài bắt đầu bưng đồ ăn nóng hổi lên. Tôi và Đào Chấn Khôn đói rã ruột, lập tức gắp lấy gắp để. Chỉ có Trần Tước thờ ơ như không nhìn thấy thức ăn bày trước mặt, vẫn mê mải tranh luận với giáo sư Trịnh.
Ảo thuật gia, nhà tâm lý học tội phạm, bác sĩ tâm thần, nhà vật lý, nhà toán học… Tôi thấy phục Cổ Dương sát đất. Tất cả những nhân tài cậu ta mời đến đây đều dựa trên nhu cầu thực tế. Cảnh sát đã phải bó tay trước vụ án hai mươi năm trước, nên giờ chỉ còn cách dựa vào các chuyên gia để vén được tấm màn bí mật. Ví như ảo thuật gia sẽ lo phá giải việc Cổ Vĩnh Huy biến mất trong phòng kín; nhà tâm lý học tội phạm có thể phân tích tâm lý hung thủ lúc ấy; bác sĩ tâm thần giải thích rõ nguyên do thái độ khác thường của Cổ Vĩnh Huy; nhà vật lý học nghiên cứu tại sao Cổ Vĩnh Huy chỉ trong năm phút đã có thể chạy đến một nơi cách đó 5 km mà không hề sử dụng bất cứ phương tiện giao thông nào. Còn Trần Tước, có lẽ là quân bài cuối cùng của Cổ Dương. Những nhân vật lừng lẫy kia có thể sẽ đầu hàng trước vụ án phủ bụi bấy nhiêu năm, nhưng Trần Tước may ra thì không.
Chúng tôi ăn xong, Cổ Dương bảo chú Sài thu dọn bát đĩa, rồi mời tất cả sang phòng khách.
Mọi người hiểu ý, đều yên lặng chờ nghe.
“Lúc này đây, tôi thực không biết phải nói gì để cảm tạ quý vị.” Giọng Cổ Dương hơi nghẹn ngào, “Có lẽ tất cả đều biết, trong ngôi nhà này, hai mươi năm trước đã xảy ra một vụ giết người hàng loạt. Các chứng cứ đều nhằm vào cha tôi, Cổ Vĩnh Huy. Dư luận cho rằng ông là kẻ sát nhân táng tận lương tâm, lừa một đám người vô tội vào dinh thự Vỏ Chai, nấp trong bóng tối rình rập họ, thưởng thức sự kinh hoàng của họ, rồi lần lượt sát hại từng người. Dù vụ án này có nhiều điểm nghi vấn, nhưng cảnh sát không cách nào phá được… Không, không phải không có cách, mà là họ không muốn. Ngay khi xông vào dinh thự, họ đã nhận định cha tôi là hung thủ giết người rồi. Nhưng tôi không cam lòng, tôi biết ông không phải người như thế, cũng không có lý do làm thế. Án giết người thì phải điều tra cả động cơ nữa chứ? Động cơ ở đâu?”
Nói đến đây, Cổ Dương căm phẫn vung tay lên, rồi như ý thức được mình quá khích, cậu ta dịu giọng xin lỗi, sau đó tiếp tục, “Theo phía cảnh sát thì cha tôi đã rơi vào trạng thái thần kinh bất ổn, khó tránh khỏi những hành vi điên cuồng. Song tôi không cho là vậy, tôi nghĩ ông cũng là một trong những người bị hại. Trong đêm xảy ra vụ án, tuyết lớn cản lối, nếu nửa đêm ông trốn khỏi dinh thự Vỏ Chai thì sẽ chết cóng giữa đường. Thế nên, bản thân nơi này chính là một phòng kín khổng lồ. Năm 1994, trong cái đêm khủng khiếp ấy, không một ai trốn ra được. Hung thủ đã chọn chiến thuật dồn ép tâm lý, làm cha tôi phát điên. Tôi tin đây là sự thật, nên bằng mọi giá mời quý vị đến dinh thự Vỏ Chai, giúp tôi điều tra vụ án hai mươi năm trước. Các vị đều là nhân tài, là chuyên gia trong lĩnh vực của mình, tôi tin rằng một khi đồng lòng hợp sức, nhất định sẽ phá được vụ án này, rửa sạch oan khuất cho cha tôi, để ông được ngậm cười nơi chín suối.”
“Cậu Dương, yên tâm đi, tôi sẽ dốc hết sức giúp cậu.” Chu Kiến Bình đứng dậy đầu tiên.
Vương Phương ngồi trên sofa, có vẻ do dự, nhưng sau một hồi đấu tranh tư tưởng cũng lên tiếng, “Cậu Dương, cho tôi đóng góp một câu nhé, hi vọng cậu bình tĩnh. Tôi cũng coi như có chút kiến thức nghề nghiệp, cho dù chủ yếu chỉ nghiên cứu tài liệu và các hồ sơ vụ án, nhưng theo kinh nghiệm của tôi, khả năng phá được những vụ án thế này khá thấp, huống hồ lại qua bấy nhiêu năm như thế, cậu đừng nóng ruột. Chúng tôi phải bàn bạc thảo luận kĩ càng xem thế nào đã, nếu có tiến triển thì tốt, nhưng nếu không tìm được chứng cứ quan trọng nào, thì tôi mong rằng cậu có thể nhìn nhận vụ việc một cách nhẹ nhàng hơn. Dù sao cậu cũng có cuộc sống của riêng mình, cha cậu hẳn không muốn cậu sống cả đời với nỗi ám ảnh vì ông ấy.”
Vương Phương nói rất uyển chuyển, nhưng mọi người đều nghe ra ý tứ trong đó.
Cổ Dương không đáp, mà đợi người tiếp theo lên tiếng.
“Tôi đồng ý với cô Vương, trưa mai chúng tôi sẽ thảo luận về vụ án này. Tiểu Dương, cậu lấy hết tư liệu mình có ra đây, chúng tôi sẽ cùng bàn bạc, vận dụng trí tuệ tập thể xem sao. Nhưng vẫn phải nói trước, cậu đừng hi vọng nhất định sẽ phá được. Chúng tôi dù gì cũng không phải Sherlock Holmes, chỉ có thể cung cấp cho cậu một vài suy đoán trên góc độ người trong nghề thôi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!