Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ] - Chương 2: The House of Darkness (Phần 4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
466


Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]


Chương 2: The House of Darkness (Phần 4)


Người nói là Đào Chấn Khôn, ông ta liên tục dùng khăn giấy lau trán, rõ ràng hơi căng thẳng.

Lần này, Cổ Dương hình như hơi dao động, siết chặt nắm tay lại, không muốn chấp nhận sự thật. Cậu ta mời tất cả những người này đến là để tập trung toàn lực phá án. Nếu ngay cả bọn họ cũng bó tay thì thử hỏi trên đời còn ai có thể lật lại bản án cho cha cậu nữa đây?

Trịnh Học Hồng đứng dậy, đi đến bên Cổ Dương, nghiêm trang nói “Trên đời có nhiều chuyện không thể miễn cưỡng được. Lúc nhận lời mời của cậu, tôi không ngờ lại là vụ án phức tạp này. Cậu nói muốn nhờ tôi giải thích một hiện tượng vật lý, tôi cũng chỉ nhìn nhận bằng khoa học mà thôi. Tôi cả đời dạy học, không rành chuyện phá án. Cổ Dương ạ, trong chúng tôi, người am hiểu chuyện này nhất là cô Vương, tôi khuyên cậu nên nghe lời cô ấy. Chúng tôi sẽ thảo luận, nhưng có phá án được không thì không dám chắc, cậu cũng đừng quá cố chấp nữa. Tôi nghiên cứu vật lý, nói chuyện gì cũng phải có căn cứ, không thể hứa bừa được. Không rõ khả năng phá án cao hay thấp, nhưng hi vọng xem ra mong manh.”

Giáo sư Trịnh vóc người cao lớn, bước đi còn lắc lư như một con gấu. Đứng cạnh thầy, trông Cổ Dương bỗng vô cùng gầy gò.

Toàn thấy bàn lùi, Cổ Dương xẹp xuống như bong bóng xì hơi, thở dài, “Nếu các vị đều nói vậy…”

“Vụ này có thể phá được.” Trần Tước thình lình lên tiếng.

Câu nói hệt như một mũi thuốc trợ tim cho tất cả, ai nấy đổ dồn mắt vào Trần Tước. Trong đó, vui nhất đương nhiên là Cổ Dương.

“Cậu không đùa đấy chứ?” Tôi hỏi Trần Tước.

“Trông tôi giống đang đùa lắm à?” Trần Tước trả lời đầy tự tin.

Chẳng rõ có phải vì nhiệt độ điều hoà để quá thấp hay không mà giữa mùa hè, bỗng dưng tôi lại thấy ớn lạnh.

Tôi rụt cổ quay mặt đi, mắt tình cờ dừng ở Đào Chấn Khôn. Bàn tay ông ta mới rồi còn bận bịu lên xuống lau mồ hôi giờ nằm sững giữa không khí. Nhưng kinh ngạc trước tuyên bố của Trần Tước đâu chỉ có mình bác sĩ Đào? Dám khẳng định có thể phá án trong khi chẳng có mảy may manh mối, phải là kẻ tự tin đến nhường nào? Có nói là tự phụ cũng chẳng ngoa.

“Các anh chị bảo không có manh mối, nhưng tôi lại không thấy vậy.” Cậu ta cầm cuốn sổ của Cổ Vĩnh Huy lên, “Trong viện tâm thần, Cổ Vĩnh Huy đã tranh thủ viết ra một truyện cổ tích, chắc hẳn mọi người ở đây đều đã đọc qua. Tuy có vẻ hoang đường nhưng nó vẫn là một câu chuyện hoàn chỉnh. Dù thần trí Cổ Vĩnh Huy đang bất ổn khi viết truyện này, nhưng những ấn tượng ngay trước khoảnh khắc bị thương tổn đã khắc sâu vào tâm trí ông ấy. Cũng có nghĩa là, chìa khóa để phá vụ án giết người hàng loạt tại dinh thự Vỏ Chai hai mươi năm trước nằm ngay trong truyện. Giờ chúng ta chỉ việc lọc ra xem cái nào là manh mối cần thiết, cái nào không, rồi tổng hợp những chi tiết có ích lại. Suy luận trên cơ sở đó sẽ tìm được đáp án chính xác.”
Trịnh Học Hồng bác bỏ, “Nếu câu chuyện này quả thật chứa đựng manh mối hữu ích như cậu nói, theo lý thuyết thì dĩ nhiên có thể phá án. Nhưng trước hết, trong cuốn sổ này phải thực sự có manh mối cái đã. Tiểu Dương à, thứ cho tôi nói thẳng, lúc viết truyện, cha cậu đã rối loạn tâm thần rồi, huống hồ dù có manh mối thật, làm sao chúng ta phân biệt được cái nào hữu ích, cái nào tung hỏa mù? Cậu Trần, tôi không muốn đả kích cậu, nhưng hệ phương trình này không thể giải được.”

“Không thể giải à? Không tìm được trong các số thực thì tìm ở số ảo đi.” Trần Tước không chịu lép vế, phản ứng ngay.

Thấy không khí có phần căng thẳng, Cổ Dương bèn lên tiếng xoa dịu, “Được rồi, tại tôi cả, muộn thế này rồi còn bàn chuyện rắc rối. Mời mọi người về phòng nghỉ ngơi đã. Để tôi bảo chú Sài đưa các vị…”

Kính coong!

Kính coong!

Tiếng chuông cửa thình lình vang lên.

Chú Sài từ trong bếp lật đật chạy ra mở cửa. Cổ Dương dường như còn ngạc nhiên hơn cả chúng tôi, lẽ nào người đến là khách không mời? Quả nhiên, loáng thoáng có tiếng chú Sài mắng mỏ, rồi lại nghe tiếng quát, “Không được vào. Rốt cuộc anh là ai hả?” Sau đó, có tiếng ngã huỵch.

Tất cả vội theo Cổ Dương chạy ra cửa xem tình hình.

Đứng ngay trước cửa là một người đàn ông trung niên ướt lướt thướt, đầu nhỏ, râu ria xồm xoàm, thân hình không cao lắm chỉ khoảng 1m75, nhưng vóc dáng chắc nịch. Chú Sài nằm lăn dưới đất, xem ra vừa bị đẩy ngã. Người nọ hầm hầm nhìn chúng tôi một lượt, sau lưng ông ta là cánh cửa mở toang, bên ngoài vẫn mưa như trút.

“Anh là ai? Sao lại đường đột xông vào tư gia người ta?” Cổ Dương chất vấn.

“Mau cút hết cho tôi. Không ai được ở lại nơi này.” Ông ta nói như ra lệnh.

“Đây là nhà tôi, sao tôi phải đi? Người đi là anh mới đúng. Nếu không đi, tôi báo cảnh sát đấy.”

“Nhà? Đây rõ ràng là hiện trường vụ án. Chỗ này từng có người chết, không phải chỗ chơi đâu. Còn nữa, cậu đòi báo cảnh sát à? Hai mươi cây số vuông quanh đây người ở còn hiếm, nói gì đến đồn cảnh sát. Nhưng nếu cậu cứ khăng khăng muốn tìm cảnh sát thì cũng được thôi. Tôi là cảnh sát đây.” Nói rồi, ông ta rút thẻ cảnh sát từ túi trong ra, huơ huơ trước mặt chúng tôi.

Người này là cảnh sát ư? Sao cảnh sát lại đến đây? Hình như ông ta chỉ đến một mình. Trên thẻ cảnh sát đề tên Triệu Thủ Nhân, chức vụ không nhỏ, đã làm đến cấp đội trưởng.

“Tôi ra lệnh cho các người rời khỏi đây ngay lập tức, bằng không tôi phải vô phép đấy.” Triệu Thủ Nhân tỏ vẻ cương quyết.
“Cảnh sát thì sao? Có giỏi thì đánh tôi xem nào?” Chu Kiến Bình sấn tới trước mặt Triệu Thủ Nhân thách thức, “Hôm nay chúng tôi cứ ở đây, không đi đâu cả đấy, xem anh định làm gì.”

Triệu Thủ Nhân cau mày, xô Chu Kiến Bình loạng choạng suýt ngã. Nhà ảo thuật tức thì gào lên, “Cảnh sát đánh người. Cảnh sát đánh người rồi. Tôi sẽ kiện anh.”

Mặc cho Chu Kiến Bình gào thét, Triệu Thủ Nhân sải bước đến trước mặt Cổ Dương, quát lớn, “Tôi biết cậu là con trai Cổ Vĩnh Huy, cũng biết cậu muốn lật lại bản án cho cha mình. Nhưng ngôi nhà này quái dị, không thể ở lại được, các người mau rời khỏi đây đi. Phá án là việc của cảnh sát, không đơn giản như cậu tưởng đâu.”

“Phải, phá án là việc của cảnh sát. Việc này giao cho các anh hai mươi năm rồi đấy. Thế nào rồi? Câu trả lời đâu? Sao các anh chưa tra xét rõ đầu đuôi đã cho rằng cha tôi là kẻ giết người? Chỉ vì trên xác chết có vân tay của ông ấy thôi ư?”

Bị Cổ Dương đốp chát, Triệu Thủ Nhân cứng họng, chẳng biết đối đáp ra sao.

“Ồ, đội trưởng Triệu? Sao anh lại ở đây?” Vương Phương từ trong đám người ló ra nhìn vị khách không mời.

“Giáo sư Vương? Câu… câu này tôi phải hỏi cô mới đúng.”

Xem ra Triệu Thủ Nhân cũng hết sức kinh ngạc khi gặp người quen.

“Kể ra thì dài lắm, anh vào nhà đi đã.” Vương Phương vẫy tay với Triệu Thủ Nhân, thấy ông ta vẫn đứng yên tại chỗ bèn bước hẳn tới kéo vào. Cổ Dương vội nhắc chú Sài khóa cửa lại, không cho bất cứ người lạ nào xông vào nữa.

Thấy Vương Phương quen viên cảnh sát này, tôi yên tâm hẳn.

Thì ra, Triệu Thủ Nhân và Vương Phương từng cộng tác điều tra vài vụ án. Là chuyên gia hàng đầu Trung Quốc về lĩnh vực tâm lý học tội phạm, Vương Phương từng cố vấn cho Triệu Thủ Nhân khá nhiều, đặc biệt trong lĩnh vực khắc họa động cơ và diễn biến tâm lý phạm tội. Triệu Thủ Nhân rất tín nhiệm chị.

Kéo Triệu Thủ Nhân vào nhà rồi, Vương Phương còn mời được ông ta đi thay quần áo khô rồi mới quay về phòng khách.

Hỏi tại sao lại ướt sũng như thế, Triệu Thủ Nhân đáp rằng cấp dưới báo tin có kẻ xâm nhập vào dinh thự Vỏ Chai, ông ta bèn lái xe chạy thẳng đến đây. Nào ngờ sắp tới nơi thì cán phải đinh, chẳng biết kẻ ác ôn nào rải đinh đầy đường như vậy. Ông ta không đem ô, đành đầu trần cuốc bộ nốt quãng còn lại.

Nghe xong, Vương Phương cũng thuật lại đầu đuôi mọi chuyện với Triệu Thủ Nhân. Ông ta yên lặng lắng nghe rồi rút trong ba lô sau lưng ra một tập tư liệu dày cộp và nói một câu khiến tất cả mọi người sững sờ.

“Hai mươi năm trước, vào ngày mùa đông năm 1994 ấy, tôi là cảnh sát hình sự đầu tiên xông vào hiện trường án mạng ở dinh thự Vỏ Chai, cũng chính tôi tận mắt chứng kiến Cổ Vĩnh Huy biến mất trong gian phòng tầng 3. Tôi nghĩ, có lẽ cả đời này mình cũng không quên được các sự kiện ngày hôm đó.”
“Hóa ra anh… là viên cảnh sát lúc ấy…” Đào Chấn Khôn đẩy gọng kính, vẻ nghi hoặc.

“Đúng thế. Bấy giờ tôi mới vào nghề, nào ngờ lần đầu tiên xuất quân đã gặp phải vụ này. Thấm thoát sắp về hưu, vụ án dinh thự Vỏ Chai vẫn vĩnh viễn là bóng đen trong tâm trí tôi. Bao năm nay tôi tìm kiếm manh mối ở khắp nơi, điều tra kĩ lưỡng nhân thân của từng nạn nhân nhưng vẫn không sao khám phá được trong mấy ngày ở dinh thự Vỏ Chai, họ đã gặp phải chuyện gì…”

“Thế là đủ rồi.” Trần Tước đột ngột lên tiếng, “Vụ này sẽ phá được nhanh thôi.”

“Cậu bảo sao?”

“Đội trưởng Triệu có tư liệu về vụ án qua chừng đó năm, chỗ chúng tôi đây lại có cuốn sổ chép câu chuyện cổ tích của Cổ Vĩnh Huy, kết hợp cả hai, chắc chắn sẽ phục dựng được sự kiện đã xảy ra hai mươi năm về trước. Phục dựng xong, chẳng phải phá án dễ dàng hơn sao? Đơn giản như làm phép cộng vậy.”

Triệu Thủ Nhân trừng mắt nhìn Trần Tước, “Tài liệu về vụ án này, trừ cô Vương, những người không liên quan đều không được phép đọc.”

Trần Tước không phản bác ngay, chỉ cười cười nhìn ông ta.

Trịnh Học Hồng dường như phát chán với viên cảnh sát nguyên tắc cứng nhắc, đứng dậy đi thẳng lên gác về phòng, chẳng buồn chào nửa câu. Chu Kiến Bình khinh khỉnh nhìn Triệu Thủ Nhân chỉ để tâm trò chuyện với Vương Phương. Đào Chấn Khôn không nói không rằng, tiếp tục mải miết lau mồ hôi.

“Tôi muốn đánh cuộc với anh.” Trần Tước xen vào.

Triệu Thủ Nhân bực bội đáp lời Trần Tước, “Tôi không có hứng đánh cuộc với cậu.”

“Anh thuật lại tất cả những gì mình biết về vụ án đi, trong vòng ba ngày, tôi sẽ cho anh biết ai là hung thủ.” Thái độ của Trần Tước rất nghiêm túc.

“Cậu điên rồi à?”

“Nếu bỏ qua cơ hội này, có khi cả đời anh cũng không biết được sự thật đâu. Lẽ nào anh không muốn thử một lần?” Chừng như nắm được nhược điểm tâm lý của Triệu Thủ Nhân, Trần Tước ra sức dồn ép, “Thuật lại vụ án cho tôi nghe, anh có thiệt thòi gì đâu?”

“Lúc Trần Tước còn học ở Mỹ cũng từng làm cố vấn cho cảnh sát New Jersey, điều này anh có thể hỏi giáo sư Vương Phương.” Cổ Dương bổ sung.

Triệu Thủ Nhân nửa tin nửa ngờ nhìn sang Vương Phương. Chị ta cười gượng gật đầu.

“Thế nào?”

Vẻ mặt Triệu Thủ Nhân đanh lại như đang đấu tranh nội tâm. Lát sau, chừng đã buông xuôi, ông tỏ thái độ được ăn cả ngã về không, hỏi Trần Tước, “Ba ngày à?”

Trần Tước gật đầu.
Triệu Thủ Nhân thở dài, đáp khẽ, “Thôi được…”

Rõ ràng ông ta cũng cảm thấy vụ án này hết sức kì quái, nếu không dùng phương pháp đặc biệt thì còn lâu mới phá nổi. Đương nhiên đây chỉ là phỏng đoán của tôi mà thôi. Còn lúc ấy, tại sao Triệu Thủ Nhân lại tin tưởng một nhà toán học lạ mặt, e rằng phải hỏi chính bản thân ông ta. Nhưng nếu ngày đó chúng tôi nghe theo ông, khẩn trương rời khỏi dinh thự Vỏ Chai, có lẽ chẳng xảy ra những chuyện đáng tiếc về sau.

Tiếc rằng, trên đời không có thuốc hối hận. Thông minh như Trần Tước, cũng không tiên liệu được chuyện tương lai.

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN