Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 3: A Study in Terror (Phần 2)
Trên đây là tình hình các nạn nhân khi chúng tôi phát hiện ra. Thật đáng tiếc, vì trời quá lạnh, thời điểm họ tử vong lại gần nhau, thi thể còn bị phá hoại nên pháp y không sao xác định được thời gian tử vong chuẩn xác, đồng nghĩa với việc không thể xác định được trình tự hung thủ giết người. Có lẽ, chỉ mình kẻ trong cuộc là Cổ Vĩnh Huy biết sự thật mà thôi.
Tiếp theo đây, tôi sẽ đề cập tới những điểm lạ lùng khác.
Thứ nhất, phòng ngủ của Cổ Vĩnh Huy bị người ta dùng sơn đỏ sơn khắp bốn mặt tường. Tôi quan tâm tới chi tiết này, nhưng nghĩ nát óc cũng không ra hàm ý. Tại sao hung thủ phải phí công sơn lại cả căn phòng thành màu đỏ, hơn nữa lại sơn đủ bốn mặt tường? Về sau tôi lại nghĩ rằng, có khi nào việc này không phải do hung thủ gây ra? Vì sao hắn phải làm như thế? Hay có ai khác trong dinh thự đã làm? Cứ xem cách sơn thì biết, người tiến hành hẳn đang vội vã, cố hoàn thành trong thời gian thật ngắn. Nhưng với lý do gì? Nghe nói hiện giờ, phòng của Cổ Vĩnh Huy vẫn giữ nguyên hiện trạng đỏ lòm hai mươi năm trước phải không?
Thứ hai, chắc các vị còn nhớ gian phòng Cổ Vĩnh Huy chui vào rồi biến mất trong lúc bị tôi truy bắt? Chính là căn phòng trên tầng 3, cùng vị trí với phòng sách ở tầng 1 đó. Lúc chúng tôi xô cửa vào, trong phòng chẳng có ai nhưng ngoài những nội thất cơ bản như giường tủ, còn nhiều đồ vứt vương vãi trên sàn nhà như bóng rổ, bấm móng tay, khung ảnh, quạt điện mini, đại từ điển tiếng Hoa, son môi, lon Coca, thảm lông cũ, bảng vẽ bằng gỗ, bút chì… Lạ lùng nhất là còn một chiếc laptop Toshiba T4900CT, tiếc rằng laptop bị nước ngấm nên ổ cứng và bo mạch chủ đều hỏng, không lấy được tư liệu gì hữu ích. Chúng tôi không rõ chiếc laptop thuộc về ai, càng không biết hung thủ có ý gì khi vứt nó xuống đất. Trong số đồ đạc này, khung ảnh tuy làm từ thủy tinh hữu cơ nhưng phần mép đã có dấu vết mài mòn; quả bóng rổ xẹp lép chứng tỏ đã lâu không ai sờ đến; lon Coca thì rỗng; tấm thảm làm bằng lông dê có kích thước chừng 70×70 cm.
Thứ ba, Cổ Vĩnh Huy bị dãn dây chằng đầu gối, đừng nói chạy, ngay cả đi lại cũng gặp khó khăn, chuyện này báo đài từng đề cập đến. Nếu không phải ông ta đang trong trạng thái tinh thần bất ổn, nhất định sẽ không bao giờ chạy, mà dù có chạy cũng không thể chạy nhanh, cùng lắm là như chúng ta rảo bước thôi. Bấy giờ, từng có nhiều chuyên gia nghi ngờ, cho rằng tôi quá căng thẳng nên sinh ra ảo giác, chứ trên đời làm gì có ai đột nhiên biến mất trong phòng kín được. Nhưng tôi xin thề với trời rằng mình không nói dối nửa chữ. Chính mắt tôi trông thấy Cổ Vĩnh Huy chạy vào phòng, sau đó khóa trái cửa. Để giải thích bí ẩn này, tôi đã thử đủ mọi cách, thậm chí còn tham vấn nhiều nhà ảo thuật xem liệu có thể đột ngột biến mất trong tình cảnh ấy hay không. Tuy có đủ kiểu đáp án, song đều không thể áp dụng vào vụ này.
Thứ tư, chúng tôi đã loại trừ khả năng tội phạm từ bên ngoài lẻn vào. Có khả năng kẻ nào đó đột nhập vào dinh thự Vỏ Chai rồi giết người cướp của không? Trước hết, tiền của vẫn còn nguyên, đàn piano rồi vật dụng trang trí đắt tiền cũng không mảy may sứt mẻ, nếu là trộm vặt lẻn vào nhà giàu, không lý nào lại không lấy một đồng. Quan trọng nhất là, trên nền tuyết, bốn bề đều không có vết chân, cũng không có dấu hiệu ai đó rời đi. Lẽ nào hung thủ mọc cánh bay mất ư?
Thật ra, những gì tôi biết cơ bản chỉ có vậy. Tất nhiên bao nhiêu năm nay, tôi đã đi đến nhiều nơi, tra rõ hoàn cảnh xuất thân của năm bị hại và ân oán tình thù của họ nhưng không hề thấy điểm chung, cũng không có dấu hiệu cùng đắc tội với ai cả. Tôi không biết phải bắt tay phá án từ đâu nữa. Tôi hiểu việc bắt giữ Cổ Vĩnh Huy và coi ông ta như hung thủ là quá tắc trách, nhưng chúng tôi phải có câu trả lời cho xã hội. Cổ Dương, tôi thay mặt toàn đội ngũ cảnh sát xin lỗi cậu, có điều, tôi vẫn bảo lưu ý kiến của mình, các vị không phải cảnh sát, không thể tự ý điều tra thay cảnh sát được. Việc đó hết sức nguy hiểm. Tôi vẫn luôn lo rằng… hung thủ sẽ quay lại ngôi nhà xúi quẩy này lần nữa.
Mọi chuyện trôi qua hai mươi năm rồi, nhưng tôi luôn linh cảm tên sát nhân khát máu ấy sẽ trở về. Nói thế nào nhỉ, đây có thể gọi là trực giác của cảnh sát hình sự.
Nếu các vị tin tôi thì mau rời khỏi đây đi. Càng nhanh càng tốt.
Tôi mở mắt thao láo, liên tục trở mình nhưng không sao ngủ được, đầu cứ miên man nghĩ về lời ông Triệu nói.
Tên sát nhân khát máu ấy sẽ trở về.
Bật đèn đầu giường, tôi chống khuỷu tay nhỏm dậy, nghiêng người, tiện tay lật vài trang cuốn tiểu thuyết đem theo. Tuy không đến mức fan cuồng nhưng thường ngày tôi cũng đọc kha khá tiểu thuyết trinh thám, trong số đó, tác giả tôi thích nhất là Ellery Queen. Logic trong truyện của Queen phải nói là tuyệt đỉnh, thường căn cứ vào những chi tiết lặt vặt bị thiếu ở hiện trường mà đưa ra suy luận táo bạo, cuối cùng lần đến chân tướng sự việc. Chẳng biết nếu Queen tới dinh thự Vỏ Chai thì sẽ thế nào, sau khi nghe đội trưởng Triệu tường thuật, liệu có đoán ngay ra thân phận hung thủ hay không?
Tôi lại nghĩ tới các chuyên gia đang có mặt tại Vỏ Chai. Ảo thuật gia Chu Kiến Bình đáng ghét, nhà vật lý học Trịnh Học Hồng ngạo mạn, bác sĩ tâm thần Đào Chấn Khôn nhát gan và nhà tâm lý học Vương Phương nhan sắc mặn mà. Rốt cuộc họ đang nghĩ gì? Lần này lặn lội đến tận đây, nên làm gì cho phải? Hồi tối, mọi người đã bàn bạc, quyết định sáng mai sẽ cùng thảo luận về vụ án xem có nên tiếp tục điều tra hay không. Đương nhiên đội trưởng Triệu Thủ Nhân của đội hình sự cũng tham gia. Lúc tôi kể lại chuyện này cho Trần Tước, cậu ta chỉ hờ hững khoát tay, nói sẽ không đi.
“Tôi còn nhiều việc phải làm lắm, nếu anh thích nghe thì cứ đi một mình.”
“Cậu bận việc gì?”
“Đương nhiên là đánh cuộc rồi. Tôi đã cược với tay cảnh sát đó, trong ba ngày nhất định sẽ tìm ra hung thủ. May mà hôm nay thu hoạch được đôi chút, ngày mai tôi phải đi quan sát tận nơi mới được, cơ bản đã có thể chứng thực cách nghĩ của tôi rồi. Anh biết đấy, sau khi tìm ra đáp án, còn phải thử nghiệm nhiều lần mới xác định được đáp án ấy có chính xác hay không. Tiếp theo đây tôi phải đi khảo sát thực địa.”
“Cậu định tới xem từng phòng đã phát hiện thi thể à?”
“Phải, không bỏ qua chỗ nào hết. Anh muốn đi cùng không?”
“Muốn thì muốn, nhưng buổi hội ý sáng mai…”
“Cứ để họ hội ý. Họ chẳng khai thác thêm được gì đâu.”
“Trần Tước, tôi muốn hỏi cậu chuyện này.”
“Nói đi.”
“Cậu nghĩ Cổ Vĩnh Huy có phải kẻ giết người không? Hay Cổ Dương quá cố chấp rồi?”
Trần Tước cúi đầu trầm tư giây lát rồi đáp, “Tôi cảm thấy Cổ Vĩnh Huy không phải hung thủ vụ án năm đó, nhưng nhất định ông ta có liên quan mật thiết. Tuy vậy, hiện giờ tất cả chỉ dừng ở phỏng đoán, phải đợi nắm được đầy đủ manh mối mới có thể tiến hành suy luận.”
Nửa đêm tự dưng khát khô cổ, tôi dậy rót nước. Uống ừng ực cho cạn chén, đỡ khát rồi mới nhận ra cả người nhơm nhớp mồ hôi, bèn thay chiếc áo phông đang dính bết vào lưng rồi rời khỏi phòng. Bên ngoài thoáng đãng hơn phòng máy lạnh nhiều, tôi nhẹ nhàng đi lên sân thượng, thấy mưa chỉ còn rả rích bèn ra đứng giữa sân, hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành, thỏa sức tận hưởng màn đêm yên tĩnh.
Từng trận gió mát ùa tới, sảng khoái vô cùng, tôi bất giác nhắm mắt lại dang hai tay ra, như một cây thập giá đón gió. Đúng lúc thả lỏng toàn thân, tôi chợt nghe đằng sau vang lên tiếng cười khúc khích. Rõ ràng là tiếng cười của phụ nữ, nhưng tôi dám chắc đây không phải Vương Phương.
Tức thì tôi sởn gai ốc, cả người nhẹ bẫng, chân muốn nhũn ra.
Ngôi nhà này vốn nhiều âm khí, có lẽ nào nửa đêm lại gặp ma quỷ không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!