Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 3: A Study in Terror (Phần 3)
Trước mặt nào phải ma nữ, chỉ là một gái trẻ. Dường như cũng giật bắn mình vì phản ứng của tôi, cô ta trợn tròn hai mắt, bối rối nhìn lại. Da cô ta trắng muốt, mái tóc đen dài, mềm như lụa phủ xuống vai, khuôn mặt thanh tú vô cùng.
“Tôi… tôi… cô… cô là ai?” Tôi lắp bắp.
“Cổ Dương mời anh đến đây à?” Cô ta đưa tay ôm ngực, vẻ mặt căng thẳng.
“Phải… Cô là…”
Nghe tôi nói vậy, cô có vẻ yên tâm hẳn, bèn cười đáp, “Tôi tên Chúc Lệ Hân, hân hạnh được gặp anh.”
“Chào cô, tôi là Hàn Tấn, bạn của Cổ Dương.”
Tôi vừa đáp lễ vừa thầm bực, tự nhiên lại làm trò lố trước mặt em gái xinh xắn này, đúng là xui xẻo mà.
Song Chúc Lệ Hân không hề để ý, vui vẻ nói tiếp, “Vừa nãy là tôi vô ý, làm anh Hàn giật mình rồi.” Cô bước tới cạnh tôi, người bé nhỏ, áng chừng chỉ cao khoảng mét rưỡi, “Anh đến điều tra vụ án của cha anh ấy ư?”
“Phải, chính là vụ án xảy ra tại đây hai mươi năm trước.” Tôi đáp. Thật ra, điều tôi quan tâm hiện giờ là lai lịch của cô gái này. Những người Cổ Dương mời đến đây không phải học giả thì cũng là chuyên gia, sao lại mọc ra một cô bé? Nhưng nếu hỏi thẳng chỉ e hơi đường đột, tôi đành nuốt thắc mắc xuống.
Chúc Lệ Hân dõi mắt nhìn xa xăm, buồn bã nói, “Tôi đã bảo là vô ích… nhưng anh ấy nhất định không từ bỏ.”
Tôi chẳng biết nói gì, đành phụ họa, “Biết đâu lại có cơ xoay chuyển…”
“Không thể nào…” Chúc Lệ Hân nói chắc như đinh đóng cột. “Tôi đã nghe Cổ Dương kể lại. Các chuyên gia đều cho rằng ít hi vọng phá án, chỉ dựa vào một câu chuyện cổ tích thì kết luận được gì chứ? Huống hồ, câu chuyện đó lại do một bệnh nhân tâm thần sáng tác, thiếu sót ngay từ logic cơ bản.”
“Cổ Dương có lý do để kiên trì, tôi nghĩ người ngoài không hiểu được đâu.”
“Tôi biết…” Giọng Chúc Lệ Hân thoắt dịu lại, “Thế nên tôi mới theo anh ấy đến đây.”
“Hai người là…” Tôi nhân đà hỏi dò.
“À, quên mất chưa giới thiệu với anh, tôi là bạn gái anh ấy.” Chúc Lệ Hân lộ vẻ ngượng nghịu, “Lúc các anh chị bàn luận dưới nhà thì tôi đang ngủ ở phòng tầng 3. Hôm nay tôi hơi mệt nên không xuống lầu…”
Sấm bỗng rền vang.
“Mau xuống thôi, sắp mưa to đấy.” Tôi nhắc Chúc Lệ Hân. Cô gật đầu rồi vịn vào cầu thang, cùng tôi theo đường cũ trở xuống.
“Tôi về phòng trước đây. Anh Hàn cũng ngủ sớm đi nhé.” Đến tầng 3, Chúc Lệ Hân mỉm cười chào tôi rồi quay đi.
Phòng tôi ở tầng 2, còn phải đi xuống nữa. Mới dợm bước, tôi đã đụng ngay phải Đào Chấn Khôn hớt hải chạy lên. Ông ta chạy nhanh, vừa chạy vừa ngoái nhìn đằng sau, không hề trông thấy tôi, đôi bên tức thì đâm sầm vào nhau. Ông ta có vẻ kinh hoàng lắm, cứ như đang chạy trốn thứ gì đó cực kì đáng sợ. Hai chúng tôi đều ngã bổ chửng, trông thấy tôi, ông ta dường như yên tâm hẳn.
“Bác sĩ Đào, không sao chứ?” Tôi xoa mông đứng dậy, ban nãy đập tay vào thành cầu thang đau điếng.
“Không… Không sao… Tôi vào toilet đã, không việc gì đâu.”
Tôi lấy làm lạ trước hành động của Đào Chấn Khôn, thầm nhủ, nơi này không có ai bình thường à! Lúc nào cũng giật mình thon thót, sớm muộn gì cũng bị họ dọa cho trụy tim.
Trở về phòng đã là 1 giờ sáng.
“Muộn thế này rồi…”
Tôi cởi áo, ngả người nằm vắt ngang giường. Mí mắt mau chóng trĩu nặng, chẳng bao lâu, tôi thiếp đi giữa lúc đầu óc còn miên man.
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng mưa rào rào đánh thức. Mở mắt ra thấy ngoài song cửa trắng xóa một màu, mưa tầm tã như trút nước. Rửa mặt đánh răng xong xuôi, tôi mặc sơ mi xuống lầu. Dưới sảnh tầng 1, chú Sài đã bày sẵn bữa sáng, thấy giáo sư Trịnh Học Hồng đang ngồi bên bàn uống trà đọc sách, tôi bèn đi đến chào hỏi.
“Giáo sư dậy sớm vậy ạ?” Tôi ngồi xuống đối diện thầy. Chú Sài hỏi có muốn uống gì không, tôi bèn xin một cốc sữa.
“Lớn tuổi rồi, muốn ngủ rốn cũng chẳng được. Cứ trở đi trở lại trên giường, chi bằng dậy quách cho rồi.” Giáo sư đáp mà không buồn ngẩng đầu lên, và tiếp tục giữ thái độ lạnh lùng suốt bữa sáng. Bầu không khí hết sức ngột ngạt. Tôi lục tung trí óc, cố nghĩ chủ đề bắt chuyện nhưng rồi mau chóng nhận ra đôi bên bất đồng ngôn ngữ. Ở đây, e rằng chỉ có gã lập dị Trần Tước trò chuyện được với ông già kì quặc này mà thôi.
“Tiểu Hàn, cậu nghĩ là ai gọi điện?”
Ăn xong bữa, tôi đứng dậy chuẩn bị chuồn thì giáo sư gọi giật lại.
Tôi chưa hiểu ra ngay, “Gọi điện gì cơ?”
Trịnh Học Hồng đặt cuốn sách xuống bàn ăn, gỡ kính ra để lên trên rồi thong thả đáp, “Cuộc điện thoại báo án hai mươi năm trước ấy.”
Tôi chưa từng nghĩ tới việc này, giờ nghe giáo sư nhắc đến mới thấy hứng thú. Trước hết, thời gian báo án là sáng ngày 19 tháng Mười hai, bấy giờ, ngoại trừ Cổ Vĩnh Huy ra, mọi người ở Vỏ Chai đều đã bị giết. Nếu Cổ Vĩnh Huy báo án thì quá lạ lùng, vì theo tin tức của cảnh sát, tất cả đường dây điện thoại đều đã bị cắt, không thể gọi ra ngoài được.
Nghĩ tới đây, tôi thấy hơi lạnh thoát ra từ gan bàn chân. Lẽ nào ai đó đã biết trước là sẽ có vụ giết người?
Trịnh Học Hồng cười, “Xem ra cậu cũng nghĩ đến rồi nhỉ, tôi thấy câu chuyện hết sức kì quặc.”
“Thầy cho rằng ai đã báo cảnh sát?”
“Theo logic thì chỉ có Cổ Vĩnh Huy mới làm được việc đó, bởi phía cảnh sát đã loại trừ khả năng tội phạm từ bên ngoài đột nhập. Vậy Cổ Vĩnh Huy báo án như thế nào? Có vài trường hợp, một là thuê người khác báo cảnh sát theo giờ mình hẹn trước, người báo án không nhất thiết có mặt tại hiện trường. Hai là dùng điện thoại di động, chỉ cần xử lý kĩ thuật một chút là cảnh sát sẽ không lần ra được. Ba là, chính nạn nhân bị giết đã sắp đặt một thiết bị nào đó để báo án, khả năng này hơi khó tin nhưng cũng không phải là không thể.”
“Người bị giết làm sao báo án được? Sao họ biết mình sẽ bị giết chứ?”
Trịnh Học Hồng cười đáp, “Có khi cái chết đó đã được chính nạn nhân lên kế hoạch từ trước cũng nên. Hoặc ban đầu người này giả chết, giết hại mọi người xong thì tự sát? Kế này cũ rích rồi. Còn tại sao hung thủ lại làm vậy, động cơ của hắn là gì thì chỉ có Chúa mới biết.”
Nghe qua phi lý nhưng cũng là một hướng suy luận linh hoạt. Sao tôi lại không nghĩ đến khả năng này nhỉ? Theo suy đoán của thầy, có thể hung thủ giả chết, sau đó nấp trong bóng tối lần lượt giết hại những người khác, quay về phòng mình báo án rồi tự sát. Cổ Vĩnh Huy bị che mắt từ đầu tới cuối, kinh hoàng đến phát điên.
“Trí tưởng tượng của thầy thực khiến người ta kinh ngạc. Xem ra việc điều tra lại tiến thêm một bước nữa rồi.”
Chẳng biết Triệu Thủ Nhân xuống từ lúc nào, giờ mới vỗ tay tán thưởng. Nhưng nghe giọng điệu ông ta là đủ biết câu này đầy ý giễu cợt.
“Chúng tôi làm nghiên cứu, chỉ biết bàn việc binh trên giấy thôi, nói mồm thì giỏi nhưng hành động thì đâu bì được đội trưởng Triệu. Vụ án hai mươi năm nay đội trưởng Triệu còn chưa phá được, chúng tôi tán phét mấy câu làm sao mà phá nổi.” Trịnh Học Hồng trả đũa ngay, còn cố ý nhấn mạnh cụm từ “hai mươi năm” nữa.
Triệu Thủ Nhân nghe thế thì sầm mặt, hầm hầm toan trả miếng.
Thấy đôi bên căng thẳng, tôi vội xoa dịu tình hình, “Hai vị đều là chuyên gia trong ngành của mình cả, mỗi người một tài mà. Đội trưởng Triệu chưa ăn sáng phải không, nào nào, anh ngồi đi, để tôi gọi chú Sài chuẩn bị đồ ăn.”
Triệu Thủ Nhân “hừ” một tiếng rồi ngồi phịch xuống, quay mặt về phía tôi, không thèm nhìn giáo sư Trịnh, “Chúng tôi nhận được điện thoại báo án vào sáng ngày 19, nếu theo lý luận vừa nãy thì hung thủ cũng phải chết vào thời điểm đó. Như thế không hợp lý, vì pháp y không xác định được chính xác thời điểm chết từ mấy ngày trước, nhưng vẫn đủ sức nhận biết nạn nhân vừa chết hay chết đã lâu. Nếu chút thưởng thức ấy mà cũng không có thì đừng làm giáo sư nữa, về quê cày ruộng là hơn.” Câu này nói với tôi, nhưng rõ ràng là nhằm vào Trịnh Học Hồng.
“Tôi chỉ đưa ra một khả năng, đâu đã quả quyết đó là chân tướng. Anh giỏi thế sao mãi không phá án đi. À, xin lỗi, tôi nhầm. Các người chẳng đã phá được án, bắt hung thủ Cổ Vĩnh Huy rồi đấy ư?” Trịnh Học Hồng sửng cồ, câu cuối cùng còn không quên giễu cợt Triệu Thủ Nhân.
“Thầy nói gì hả?” Triệu Thủ Nhân đập bàn đứng bật dậy.
“Anh muốn làm gì? Định bắt cả tôi đấy à?” Trịnh Học Hồng chìa luôn hai tay ra, “Các anh bắt hung thủ thì giỏi rồi, tiện thể bắt oan cả người tốt, tôi còn lạ gì. Anh định bảo tôi chính là hung thủ vụ án hai mươi năm trước đấy phỏng?”
“Tôi cảnh cáo thầy, không được sỉ nhục công an nhân dân.”
“Sỉ nhục chỗ nào? Tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Hai người cứ hòn bấc ném đi hòn chì ném lại, cãi nhau ầm ĩ, tôi muốn khuyên can cũng không sao chen vào được.
“Sáng sớm ngày ra đã náo nhiệt thế này, hai vị hăng hái thật.” Tôi đang vò đầu bứt tóc thì ảo thuật gia Chu Kiến Bình từ trên lầu đi xuống, vui vẻ nói. Sau lưng ông ta còn có bác sĩ tâm thần Đào Chấn Khôn. Mặt mũi Đào Chấn Khôn tái nhợt, tựa hồ vẫn chưa tỉnh trí sau cơn hoảng sợ nào đó đêm qua.
Thấy có thêm người, hai vị kia cũng tự động về chỗ, không tranh cãi nữa.
Chu Kiến Bình đi đến bên tôi cười hỏi, “Hôm qua cậu Hàn ngủ ngon không?”
“Cũng tàm tạm.” Tôi liếc Đào Chấn Khôn, thấy ông ta né tránh ánh mắt mình.
“Các vị gan thật đấy, ở ngôi nhà thế này mà vẫn ngủ được.” Chu Kiến Bình ngồi xuống, gọi chú Sài cho một suất ăn sáng, “Tối qua, mãi đến khuya tôi mới chợp mắt. Nếu không dính đến án mạng thì dinh thự này thuộc loại dễ chịu, thích hợp để nghỉ dưỡng. Tiếc rằng tôi không giàu như Cổ Vĩnh Huy, bằng không cũng phải mua một căn.”
Chẳng ai đáp lời ông ta. Chu Kiến Bình cụt hứng, bèn cắm cúi ăn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!