Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 3: A Study in Terror (Phần 4)
“Cậu tìm cậu Trần ư?” Chú Sài đang quét dọn hỏi.
“Chú có gặp Trần Tước không ạ?”
“Có, sáng sớm nay cậu ấy đã hỏi mượn tôi chìa khóa nhà phụ, rồi tới đó một mình.” Chú Sài bưng miệng ho sù sụ.
“Nhà phụ? Phải đi qua một đoạn hành lang dài mới đến đúng không ạ?”
“Ôi chao, giờ ở đó không còn ai nữa. Vốn dĩ đã khóa lại rồi, nhưng cậu Trần cứ khăng khăng đòi tới xem, tôi đành phải đưa chìa khóa.”
“Vậy để cháu đến đó tìm cậu ấy, cảm ơn chú.”
Tôi lập tức chạy xuống lầu, chuẩn bị sang nhà phụ. Dưới phòng khách, Cổ Dương đang trò chuyện cùng mấy người khách kia, không ai để ý tới tôi. Muốn đến nhà phụ phải đi qua hành lang ngoạn cảnh. Nghe nói dọc hành lang vốn lắp đèn điện và điều hòa, nhưng nhiều năm không sử dụng, đường điện đã hỏng, giờ chỉ để trang trí mà thôi. Hành lang dài, đi mãi vẫn chưa hết, may mà đang giữa ban ngày, nếu là ban đêm e rằng phải lần tường dò dẫm mà đi. Hai bên trổ cửa sổ nhưng kính đã được gắn cố định, không mở được. Lớp kính gõ lên phát ra tiếng lanh canh, xem ra đều làm bằng thủy tinh hữu cơ. Nơi này có lẽ đã lâu không ai lui tới, mặt đất phủ đầy bụi, giẫm lên còn để lại dấu giày, góc tường giăng đầy mạng nhện.
“Trần Tước!” Tôi gọi lớn, nhưng chỉ nghe tiếng mình vang vọng trong hành lang.
Cứ thế đi tiếp, chẳng biết qua mấy khúc quanh, cuối cùng, tôi cũng đi hết quãng đường, tới được khu nhà phụ.
Nhà phụ nhỏ hơn nhà chính nhiều, chỉ có hai gian phòng và một toilet. Tôi bước vào phòng phía trong, thấy Trần Tước đang nằm bò dưới đất tìm kiếm gì đó.
“Tôi gọi sao cậu không đáp?” Tôi bực bội hỏi.
Trần Tước không trả lời, lát sau lại chui xuống gầm giường lúi húi lục lọi. Chừng mười phút sau, cậu ta mới đứng dậy phủi quần áo, bảo tôi, “Tôi đã xem qua báo cáo của ông Triệu về vụ án, nhưng vẫn không yên tâm nên đích thân tới kiểm tra. Quả nhiên không có ‘thứ đó’.”
“Thứ gì cơ?”
“Một thứ không gì thay thế được, sau này tôi sẽ giải thích cho anh nghe.” Trần Tước lại ra vẻ tự phụ, “Được rồi, phòng bên là của diễn viên Lạc Tiểu Linh, vừa nãy tôi đã tra soát một lượt, không có gì đáng chú ý cả. Chúng ta đi thôi. Còn nhiều nơi phải xem xét lắm. Manh mối để suy đoán trong tay tôi vẫn còn quá ít.” Dứt lời, cậu ta kéo tôi đi thẳng ra ngoài.
“Sao lúc nào cậu cũng úp úp mở mở thế? Rốt cuộc cậu biết những gì rồi?”
“Biết thì nhiều lắm. Yên tâm đi, chừng nào đến đúng thời điểm, tôi nhất định sẽ cho anh hay.”
Cậu ta lúc nào cũng vậy, cực kì cứng đầu, nếu đã không muốn nói thì chẳng ai ép được. Tôi đành hậm hực theo sau cậu ta. Ngón cái và ngón trỏ của Trần Tước liên tục vê cằm như đang nghĩ ngợi gì đó. Dọc đường, cậu ta cũng chẳng nhiều lời với tôi.
Lúc đi qua hành lang, tôi vấp phải một viên đá, ngã nhào.
“Cái khỉ gì thế này!” Tôi la toáng lên.
Giữa hành lang lát xi măng bằng phẳng tự nhiên lại có một đống đá vụn vương vãi. Giữa những viên đá có vết rạn như mạng nhện, tựa hồ bị đập bằng búa. Trần Tước rõ ràng đã để ý thấy gì đó, bèn ngồi thụp xuống, dùng tay gạt đá vụn ra, săm soi hồi lâu.
“Dưới đống đá vụn là đường ống dẫn gas.” Trần Tước nghiêm trang nhận xét, “Có vẻ đã được tu sửa.”
Nói rồi cậu ta đứng dậy nhìn quanh, chợt buột miệng thốt, “Ra là thế.”
“Cậu lại phát hiện được gì à?” Tôi phủi bụi bặm trên áo, “Lẽ nào đống đá vụn này có liên quan đến vụ án Chu Vĩ Thành năm xưa?”
“Anh sắc sảo hơn rồi đấy.” Trần Tước cười bí ẩn, “Có thể nói là vậy.”
Thật lòng, tôi hoàn toàn không hiểu Trần Tước đang làm gì và muốn làm gì. Chỉ dựa vào mấy viên đá thì kết luận thế nào? Đúng là quá hoang đường.
“Đi thôi, chúng ta còn nhiều việc phải làm lắm.” Trần Tước nói với tôi, vẻ tràn đầy tự tin.
Gian phòng tiếp theo được cậu ta ghé thăm là phòng sách tầng 1, cũng là nơi nghỉ của nhà văn Tề Lợi.
Căn phòng này hình chữ nhật. Theo phong thủy Trung Quốc thì kiểu phòng như thế gọi là “kiếm xuyên tim”, rất xúi quẩy. Người ta thường nói, trước sau thông thống, người mất tiền không. Hai giá sách cao ngất đặt chính giữa, quay mặt vào nhau, chia căn phòng làm đôi, tuy không bì được phòng sách của chúng tôi ở đường Tư Nam nhưng cũng hoành tráng. Bụi bặm bám đầy trên giá, rõ ràng đã lâu không có người quét dọn. Trần Tước đứng trước cửa nhìn ngó rồi nghiêng người lách qua giữa hai giá sách, đi đến bên cửa sổ.
Cửa sổ phòng này lớn, phong cảnh bên ngoài lại nên thơ, có thể trông thấy rừng cây lớp lớp đằng xa. Nên ngồi trên ghế bập bênh quay mặt ra cửa sổ, nhàn nhã đọc vài trang tiểu thuyết thì quả là lạc thú không gì sánh nổi.
Ngoại trừ chiếc giường vốn đặt ở mé Đông đã được khiêng đi, mọi thứ vẫn nguyên xi như lúc xảy ra vụ án.
“Sao lại chỉ dỡ sách ở một giá xuống nhỉ?” Tôi quanh quẩn trong phòng, không ngừng ngẫm nghĩ.
“Rõ quá rồi còn gì.”
“Rõ ở đâu? Tôi không hiểu hung thủ vứt sách bừa bãi dưới đất làm gì, huống hồ lại chỉ lấy sách ở một giá.”
Trần Tước lắc đầu, xem ra không đồng tình với quan điểm của tôi, “Anh phải nhớ rằng, vào thời điểm then chốt, dù là nạn nhân hay hung thủ đều sẽ không làm việc vô ích. Mọi bất thường đều là chìa khóa để mở cánh cửa sự thật.”
“Vậy cậu thử nói xem mình tìm được manh mối gì ở đây nào?”
“Nhiều lắm, anh xem này.” Trần Tước đến bên cửa sổ, mở cửa ra. “Bậu cửa gần mặt đất, chẳng khác nào cửa sổ sát đất cả. Anh thấy gian phòng này khác gì có hai cửa chính không?”
Mưa tạt ướt áo Trần Tước nhưng cậu ta chẳng để tâm.
“Được rồi, chúng ta đi xem hiện trường tiếp theo, phòng của đạo diễn trẻ Hà Nguyên.” Lúc chúng tôi rời khỏi phòng sách mới thấy mọi người không còn ngồi quanh bàn ăn nữa, chỉ có chú Sài đang dọn dẹp bát đĩa.
“Họ đi đâu cả rồi hả chú?” Tôi hỏi chú Sài.
“À, lên phòng cậu chủ ở tầng 3, nói là muốn thảo luận về vụ án. Vừa nãy họ tìm các cậu khắp nơi.” Chú Sài giơ tay trỏ lên trần.
“Chúng cháu không tham gia thảo luận đâu, đợi lát nữa nghe kết luận thôi.” Nói xong, Trần Tước lại kéo tôi, “Đi nào Hàn Tấn, chúng ta đến phòng của Hà Nguyên.”
Trần Tước không thèm tham gia bàn bạc với các chuyên gia, xem chừng thích hành động một mình hơn là đồng tâm hiệp lực. Xưa nay cậu ta không tin chuyện đồng lòng tát biển Đông cũng cạn, cho rằng lắm thầy nhiều ma, chỉ tổ rắc rối. Thấy thái độ tự phụ này không ổn, tôi đã khuyên nhủ cậu ta vô số lần.
Phòng Hà Nguyên là căn phòng đặc biệt nhất trong dinh thự Vỏ Chai.
Nói vậy là vì, căn phòng không hề có cửa sổ, chỉ có độc một cửa chính. Không biết tại sao kiến trúc sư năm xưa lại thiết kế như vậy, phải chăng muốn dành ra một nơi để chủ nhân tập trung suy tưởng? Không ai biết. Nếu mở cửa đi vào mà không bật đèn, căn phòng sẽ tối om, không nhìn thấy đồ đạc bên trong. Chỗ này ngột ngạt vô cùng, có đánh chết tôi cũng nhất quyết không ở. Cảm giác như ngồi tù vậy.
“Quả nhiên là thành đồng vách sắt.” Trần Tước gõ gõ khắp bốn bức tường, than thở.
“Tôi không thích chỗ này.”
“Thật à? Anh đúng là chẳng có mắt nhìn gì cả, chỗ này tốt mà. Rất thích hợp để suy ngẫm.”
“Tôi thấy đi dạo ngoài trời còn dễ kích thích não bộ hơn, nếu giam mình trong phòng này, e rằng tôi chẳng nghĩ ra được gì cả.”
“Sai rồi. Trong lúc tản bộ, dọc đường sẽ phát sinh đủ loại thông tin cản trở tốc độ phân tích số liệu của đại não. Còn ở trong phòng kín, không tiếp xúc với bất cứ thông tin nào khác, anh mới có điều kiện chuyên tâm giải quyết vấn đề.”
Xem ra Trần Tước thích nơi này.
So với phòng sách bên kia thì đồ đạc ở đây đã bị dọn sạch, cả phòng trống hoác. Trần Tước nhìn quanh một lượt rồi ngáp dài.
“Đúng là tôi không hợp với du lịch, lạ nhà khó ngủ quá.”
“Hôm qua ngủ không ngon ư?”
“Ừm, cơ bản là không ngủ được, nên mới đọc lại câu chuyện cổ tích của Cổ Vĩnh Huy.”
“Có phát hiện gì mới không?”
“Tạm thời thì chưa.”
Nghe cái câu trả lời, quả là cụt hứng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!