Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 3: A Study in Terror (Phần 5)
Tiếng bàn cãi trong phòng Cổ Dương vọng ra rất to, đứng ở cầu thang cũng nghe thấy. Tôi và Trần Tước đẩy cửa bước vào đúng lúc Triệu Thủ Nhân đang tranh luận gay gắt với Chu Kiến Bình. Cổ Dương mệt mỏi ngả người ra ghế, Chúc Lệ Hân ngồi cạnh nhác thấy chúng tôi bèn khẽ gật đầu chào. Trịnh Học Hồng cắm cúi đọc sách, Vương Phương chăm chú nghe hai người kia tranh luận. Tôi nhìn quanh, thấy thiếu mất bác sĩ tâm thần Đào Chấn Khôn.
Bốn bức tường trong phòng đều sơn đỏ chót. Nhìn vệt sơn đủ thấy tay nghề của kẻ này vụng về, e rằng trước nay chưa sơn tường bao giờ, phết chổi không đều, màu chỗ đậm chỗ nhạt. Nhìn từ góc độ thẩm mĩ thì chẳng lấy gì làm đẹp, như một đứa bé vài tuổi bôi bẩn lên vậy.
“Tóm lại, tất cả suy luận của anh đều không đứng vững được.”
Lúc tôi định thần lại thì Triệu Thủ Nhân đã đi đến kết luận, phủ nhận toàn bộ suy đoán của Chu Kiến Bình.
“Vừa rồi anh Chu nói gì vậy?” Tôi ghé lại hỏi khẽ Chúc Lệ Hân.
“Chu Kiến Bình cho rằng hung thủ là một kẻ trông giống cha anh Dương. Hắn nhốt bác Cổ Vĩnh Huy lại, giày vò hành hạ khiến bác hoảng loạn, tâm thần bất ổn. Tiếp đó, hắn ra tay sát hại mọi người trong dinh thự, khi bị Triệu Thủ Nhân đuổi theo thì chạy vào phòng, dùng tiểu xảo biến mất. Trước đó bác Cổ Vĩnh Huy đã trốn được và bỏ chạy thật xa, vừa khéo đến lúc này thì bị cảnh sát tuần tra bắt giữ.”
“Cứ cho là suy luận của anh ấy đúng đi, thì tên Cổ Vĩnh Huy giả biến mất trong phòng kín bằng tiểu xảo gì kia chứ?”
“Anh Chu nói mấy cách cơ, chẳng hạn như giấu sẵn quần áo cảnh sát trong phòng rồi nấp sau cửa, đợi cảnh sát xông vào thì lập tức trà trộn vào giữa họ, hoặc dùng dù lượn từ cửa sổ bay đi, hoặc căn phòng đó vốn có sẵn cửa ngầm… Nhưng đội trưởng Triệu đã lần lượt bác bỏ từng khả năng anh Chu Kiến Bình đưa ra. Giờ họ tranh cãi gay gắt quá, không ai can nổi nữa.”
Chúc Lệ Hân nhíu mày. Đúng lúc ấy Chu Kiến Bình lại hét lên, đỏ mặt tía tai.
“Vụ án này dị thường, nếu anh cứ khăng khăng áp dụng các phương pháp cũ, giữ cách nghĩ cứng nhắc ấy thì vĩnh viễn không giải quyết được đâu.”
“Thà anh cứ nói quách là Peter Pan mang Cổ Vĩnh Huy đi cho rồi.” Dứt lời, Triệu Thủ Nhân còn bồi thêm một câu, “Không hề thực tế.”
“Có giỏi thì anh đưa ra câu trả lời hợp lý hơn xem nào.”
“Gì cơ?”
“Ý tôi nói anh bịa đặt đấy. Vốn dĩ làm gì có chuyện người biến mất trong phòng kín. Tất cả đều do anh thêu dệt.” Chu Kiến Bình rống lên.
“Tôi không bịa đặt.”
“Bịa đặt!”
“Không!!”
“Đủ rồi!!!” Cổ Dương đứng phắt dậy, cau có, “Tôi mời các anh đến là mong mọi người đồng tâm hiệp lực, giúp tôi phá vụ án này, chứ không phải đến cãi nhau. Chuyện gì cũng có thể bàn bạc, sao phải cãi vã ầm ĩ thế? Buổi thảo luận hôm nay đến đây là kết thúc. Thực xin lỗi, mời tất cả ra ngoài, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
Triệu Thủ Nhân là người đầu tiên tông cửa đi thẳng, không thèm che giấu gương mặt tối sầm. Ngay sau đó là ảo thuật gia Chu Kiến Bình, vừa bị cảnh sát hạ thấp, chắc ông ta cũng khó chịu lắm, sắc mặt chẳng khá hơn Triệu Thủ Nhân là bao.
Trước lúc đi, Trần Tước vỗ vỗ vai Cổ Dương nhưng không nói gì. Cổ Dương ngẩng lên, chừng như hiểu ý bèn gật đầu, “Yên tâm, tôi không sao đâu.”
Chúc Lệ Hân cúi mặt rời khỏi phòng.
“Vừa nãy hai cậu đi đâu vây?” Vương Phương bước đến hỏi, “Sao mới sáng ngày ra đã chẳng thấy tăm hơi đâu cả?” Trong lúc chị ta hỏi chuyện, tôi trông thấy Đào Chấn Khôn không hiểu từ chỗ nào xuất hiện, giờ đang rầu rĩ lẩn ra khỏi phòng, đi nhanh như chạy, tựa hồ có tâm sự gì. Tôi cũng chỉ liếc qua, không bận tâm lắm.
“Tôi với Trần Tước đi dạo loanh quanh ấy mà.” Tôi đáp lấy lệ.
Tất cả đi rồi, tôi cũng rời khỏi phòng, lúc đóng cửa có liếc mắt lại, thấy Cổ Dương ngồi phịch xuống ghế, co chân lên, vùi mặt vào hai cánh tay khoanh nơi đầu gối, đôi vai run run.
Cậu ta đang khóc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!