Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 4: The Door Between (Cách Cửa Sinh Tử)
Đào Chấn Khôn lấy bài ra, Chu Kiến Bình, Vương Phương và tôi liền quay lại quanh bàn trà, cùng chơi poker. Thấy Chúc Lệ Hân ngồi ngoài nhìn đến mười mấy phút, tôi bèn rủ cô tham gia, nhưng cô lắc đầu bảo hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi, rồi đứng dậy đi lên gác. Triệu Thủ Nhân ngồi trên sofa, lặng lẽ xem chúng tôi chơi bài. Bữa trưa khá đơn giản, chú Sài chỉ làm mấy chiếc sandwich. Tôi ăn qua loa vài miếng rồi tiếp tục đánh. Mải mê chơi, thời gian trôi vùn vụt, thoắt cái đã đến chiều. Chúc Lệ Hân ngủ trưa dậy, có vẻ đã khá lên nhiều, thấy chúng tôi vẫn đang đánh bài thì tỏ vẻ ngạc nhiên. Bấy giờ, Trần Tước và giáo sư Trịnh cũng đã quay lại phòng khách, mọi người ngồi bên nhau tán gẫu.
“Xem ra mưa không tạnh đâu.” Vương Phương nhìn ra cửa sổ, thở dài, “Ngày kia tôi còn một cuộc họp, chẳng biết có đến được không nữa…”
“Cứ coi như đang đi nghỉ đi, thường ngày có lúc nào mọi người rảnh rỗi để đến một nơi thế này đâu, phải không? Nói đi cũng phải nói lại, dinh thự này đúng là tuyệt đẹp, tôi bằng lòng ở lại đây cả đời.” Chu Kiến Bình vừa nói vừa luôn tay tráo bài, lúc làm quân này biến mất, lúc lại lấy ra quân khác.
“Đúng vậy, nếu trời không mưa, chúng ta có thể ra ngoài đi dạo. Các anh chị xem, quang cảnh xung quanh đẹp biết bao.” Đào Chấn Khôn tán thành.
“Hừm, dinh thự này rõ ràng đã mắc lời nguyền, thế mà các vị còn tán thưởng.” Triệu Thủ Nhân cười nhạt.
Mọi ánh mắt tức thì đổ dồn vào ông ta, tựa hồ bất mãn trước câu nói vô duyên.
“Uổng cho anh là cảnh sát mà còn tin mấy chuyện mê tín nhảm nhí ấy.” Chu Kiến Bình châm chọc.
“Lẽ nào các vị không thấy dinh thự này âm u ư?” Triệu Thủ Nhân nhìn xoáy vào mặt từng người, “Tôi luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó. Giờ các vị đi ngay còn kịp.”
Chúc Lệ Hân rụt cổ lại, vẻ sợ hãi.
“Nếu anh sợ gặp bất trắc thì cứ đi đi. Tôi nghĩ mọi người chẳng ai ngăn cản đâu.” Chu Kiến Bình cười khẩy, “Đừng ngại mưa, tiền sảnh có ô kìa!”
Cặp mắt sắc lẹm của Triệu Thủ Nhân nhìn trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống Chu Kiến Bình. Trái lại, ông này đầy vẻ đắc ý, tay vẫn tráo bài, thái độ tưng tửng thản nhiên. Đừng nói Triệu Thủ Nhân, ngay cả tôi cũng chướng mắt, chỉ muốn tống cổ Chu Kiến Bình đi. Thực không hiểu sao hạng người này lại có fan được.
“Đội trưởng Triệu, tôi muốn xác nhận lại một việc.” Người lên tiếng là Trần Tước.
“Việc gì?”
“Chiều ngày 19 tháng Mười hai, khi cảnh sát xông vào dinh thự Vỏ Chai, đuổi theo Cổ Vĩnh Huy lên tầng 3, ông ta chạy vào một gian phòng phải không?
“Không sai.”
“Là phòng nào ở tầng 3?”
“Lúc trước tôi đã miêu tả rồi đấy thôi, là gian phòng hiện giờ cô Chúc đang ở.” Triệu Thủ Nhân khoanh tay, thành thật trả lời.
“Khi đó, các vị đã lục soát tất cả phòng ốc ở đây rồi chứ?”
“Đúng thế, sau khi bắt được Cổ Vĩnh Huy, chúng tôi đã lục soát toàn bộ ngóc ngách trong dinh thự.”
“Trừ các manh mối lần trước anh kể, còn phát hiện gì khác không?”
“Không có.”
Trần Tước cúi đầu trầm ngâm.
Chúc Lệ Hân đẩy đẩy tôi, cau mày, “Vừa rồi anh ấy nói thật không? Ở phòng tôi…”
Xem ra chuyện này khiến cô lo lắng. Tôi đành an ủi, “Không sao đâu, Cổ Vĩnh Huy biến mất trong phòng cô, nhưng thật ra chỉ bỏ trốn, đâu phải là chết. Chẳng qua cảnh sát vẫn chưa tìm ra cách ông ấy trốn khỏi đó thôi, cô đừng sợ.”
Chúc Lệ Hân “ừm” một tiếng nhưng giọng sượng cứng, rõ ràng vẫn cấn cá trong lòng.
Đồng hồ trên tường chỉ 6 giờ đúng.
Bụng ai nấy bắt đầu biểu tình, Chu Kiến Bình bèn đề nghị hiếu kính ông anh ruột trước. Chú Sài cũng báo bữa tối sắp xong, rồi lật đật chạy vào bếp. Tôi, Trần Tước, giáo sư Trịnh, chị Vương Phương ngồi quây quần uống cà phê trò chuyện. Chúc Lệ Hân nhìn quanh rồi nói, “Cả ngày nay anh Dương chưa ăn uống gì, để tôi lên gọi anh ấy xuống.”
Nhìn vẻ tiều tụy của cô, tôi cũng thấy xót xa, bèn khuyên cô cứ ngồi đó, để tôi đi gọi.
Đúng lúc này, chú Sài bưng đồ ăn từ bếp ra, đặt lên bàn. Có nhiều món, mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi làm tôi đã đói lại càng đói hơn.
“Các vị dùng bữa trước đi, để tôi đi mời cậu chủ.” Chú Sài lau tay vào tạp dề đeo trước ngực, quay người đi lên lầu. Vì đã nói với Chúc Lệ Hân là sẽ đi gọi Cổ Dương nên tôi đi cùng chú.
Đến trước phòng Cổ Dương, chú Sài cong ngón tay gõ nhẹ lên cánh cửa, khẽ gọi, “Cậu chủ?” Tôi nghe láng máng trong phòng có tiếng động nhưng không thấy ai ra mở, bèn xoay tay nắm đẩy vào. Cảnh cửa kẹt một tiếng rồi hé ra, bên trong không khóa.
Tôi nắm tay nắm, tiếp tục đẩy, nhưng bị cản lai.
Là xích cài cửa.
Thì ra Cổ Dương đã gài xích. Bấy giờ tôi mới nhớ ra bên phòng mình cũng có loại xích này. Khi người ở trong phòng gài móc xích thì người ngoài không thể vào được nữa, cùng lắm chỉ đẩy cửa hé ra được chừng 5-8 cm mà thôi, lại càng không thể thò tay qua khe hở tháo móc xích ra.
“Cổ Dương, là tôi, Tiểu Hàn đây.” Tôi ghé lại gần khe cửa, nói vọng vào.
Chú Sài đứng sau lưng tôi, bấy giờ đằng hắng mấy tiếng rồi thưa, “Cậu chú, tôi và cậu Hàn đây, cậu mở cửa đi.”
“Tôi biết rồi.” Giọng Cổ Dương vang lên từ trong phòng.
“Mấy giờ thì cậu xuống?” Tôi lại hỏi, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không nghe thấy bên trong đáp lại. Dường như Cổ Dương không để ý đến chúng tôi nữa.
“Cổ Dương?”
Im lặng.
“Chắc là ngủ rồi.” Tôi quay lại bảo chú Sài, “Để cậu ấy nghỉ ngơi thêm lát nữa, chúng ta phần cơm là được.” Bên trong có tiếng lịch kịch, chắc là Cổ Dương trở mình.
Chúng tôi xuống lầu, cho biết tình hình. Mọi người cũng không có ý kiến gì, bắt đầu ăn tối. Bữa trưa sandwich không đủ no nên ai nấy đều ăn uống nhiệt tình. Xong bữa, chú Sài xuống bếp gọt hoa quả tráng miệng mang lên.
Cả buổi tối, Chúc Lệ Hân đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại nhìn lên gác.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Gần 10 giờ đêm, vẫn chưa thấy Cổ Dương xuống lầu.
“Để tôi lên xem thử.” Chúc Lệ Hân thấp thỏm mãi, cuối cùng cũng đứng dậy, “Cả ngày nay anh ấy chưa ăn gì, cứ thế này thì chết đói mất.”
“Để tôi đi cùng cô.”
Tôi đang định mở miệng thì Đào Chấn Khôn đã nói trước. Chúc Lệ Hân lặng lẽ gật đầu rồi quay mình đi lên gác. Vài phút sau, Đào Chấn Khôn hộc tốc chạy xuống, tái mặt gọi, “Mọi người mau lên xem, tôi thấy có điều không ổn.” Chúc Lệ Hân theo sát đằng sau ông ta, run như cầy sấy.
Linh cảm không lành chợt lan khắp người, tôi quay phắt sang nhìn Trần Tước. Cậu ta đặt ngay cốc xuống, lao hai bậc một lên lầu. Theo sau Trần Tước là Triệu Thủ Nhân, đôi mày ông ta cau rúm, như đã lường trước sẽ xảy ra bất trắc. Tôi hộc tốc chạy theo.
Lên đến tầng 3, mồ hôi tôi đã túa ra đầy đầu. Triệu Thủ Nhân xô cửa gọi, “Cổ Dương! Cổ Dương! Cậu có nghe thấy không? Có trong ấy không?” Dù khe cửa hé ra nhưng cánh cửa vẫn cản tầm nhìn, không sao trông rõ được cảnh tượng trong phòng, Trần Tước gạt Triệu Thủ Nhân sang một bên, giơ chân đạp mạnh vào cửa nhưng sợi xích cài rất chắc, chỉ căng ra chứ không đứt.
Cậu ta đành gọi với xuống dưới, “Chú Sài ơi, có kìm cộng lực không?”
Chú Sài lật đật chạy lên, chìa cây kìm cho Trần Tước, hai tay run run.
“Để tôi.”
Triệu Thủ Nhân đón lấy cây kìm Trần Tước đưa, nắm chặt tay cầm, kẹp đúng vào thân xích rồi ra sức bấm mạnh. “Cạch” một tiếng, sợi xích bị cắt đứt đôi, Triệu Thủ Nhân chuyển kìm sang tay phải, tay trái nắm tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như đông cứng.
Cánh cửa bị đẩy ra từng tấc, khe hở cũng từ từ mở rộng, cho tới khi cảnh tượng bên trong phơi bày trọn vẹn trước mắt chúng tôi.
“Á á á á á…”
Tôi ngoái nhìn về hướng âm thanh phát ra. Chúc Lệ Hân tay bưng lấy miệng, mắt trân trối nhìn vào phòng, tiếng hét ré lên như cào tim xé phổi, vọng khắp dinh thự Vỏ Chai.
Cổ Dương nằm sấp giữa phòng, sau gáy có một vết thương, xem chừng là do vật nhọn đâm vào. Máu từ gáy cậu ta chảy đầy đất, loang khắp bốn phía. Màu đỏ của máu hòa lẫn với màu đỏ của sơn trên bốn bức tường, nhìn mà hoa cả mắt. Hiện trường vụ án giống như một nghi thức long trọng, như một buổi lễ Misa đen. Hai chân bất giác run bắn, tôi phải vịn vào khung cửa mới giữ được mình đứng vững.
“Tất cả đứng im. Không ai được vào phòng hết.” Triệu Thủ Nhân mau chóng trấn tĩnh, quát bảo chúng tôi rồi lập tức rút trong túi áo ra một đôi găng trắng, nhanh nhẹn xỏ vào. Ông cởi giày bước đến gần Cổ Dương, ngồi thụp xuống, ấn ngón tay lên động mạch cảnh của cậu ta rồi thận trọng vạch mí mắt cậu ta, rút đèn pin rọi vào đồng tử.
“Chết tiệt!” Ông đấm mạnh xuống đất, gầm lên, “Tôi đã nói sẽ xảy ra chuyện. Đã nói sẽ xảy ra chuyện mà. Các người xem đi.”
Một sự im lặng chết chóc.
“Các người” còn đang sững sờ vì cảnh tượng trước mặt. Họ chôn chân tại chỗ, kẻ kinh ngạc, người choáng váng, kẻ giận dữ, người bất lực. Ngay cả Trần Tước vốn luôn bình thản mà giờ cũng chết điếng, trân trân nhìn người bạn tử nạn. Tôi chưa bao giờ thấy vẻ mặt cậu ta như vậy, khóe mắt giần giật, miệng há ra nhưng không sao thốt nên lời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!