Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ] - Chương 4: The Door Between (Phần 2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
470


Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]


Chương 4: The Door Between (Phần 2)


“Cửa cài xích, chúng ta đều thấy rõ… Không thể đứng bên ngoài thò tay vào cài xích được, cũng có nghĩa là Cổ Dương tự cài. Căn phòng có bốn cửa sổ, trong đó một cái là cửa sổ chạm sàn. Cả bốn cửa sổ đều chốt trong, dùng loại chốt thông thường. Hiện trường không có dấu vết đột nhập, suy ra hung thủ chỉ có thể tấn công Cổ Dương qua khe hở với độ mở chừng 5 cm này. Nhưng đó là chuyện bất khả, trừ phi Cổ Dương tự nguyện ghé sát mình vào khe cửa, thậm chí phải ngoan ngoãn xoay gáy ra cho người ta đâm rồi đi vào giữa phòng nằm xuống, chưa kể phải bịt hay hứng vết thương sao đó cho máu khỏi rây từ cửa vào chỗ dừng chân cuối cùng của cậu ta. Rốt cuộc hung thủ đã làm thế nào?” Triệu Thủ Nhân vò đầu bức tai.

Không ai đáp lời, mọi người đều im lặng, tựa hồ tập trung suy ngẫm về cách thức gây án.

“Hỏng rồi!” Chu Kiến Bình hối hả chạy lên, mặt đỏ bừng, “Đường dây điện thoại bị cắt. Trời lại mưa to, di động mất sóng, chúng ta không thể báo cảnh sát được. Khốn kiếp, các anh chị mau ra xem xe của mình thế nào.”

“Không cần xem đâu.” Trần Tước đầu tóc ướt sũng, chậm rãi đi đến, “Tôi vừa ra ngoài kiểm tra một lượt, lốp xe đều bị rạch nát rồi.”

“Sao lại thế được?” Chu Kiến Bình kêu lên.

Vương Phương hỏi chú Sài, “Còn cách nào để liên lạc với bên ngoài không anh? Điện thoại mất sóng, thế mạng máy tính thì sao?”

“Dây mạng cũng bị cắt rồi.” Trần Tước cười gượng, “Đúng là không nương tay chút nào.”

“Tên biến thái ấy định làm gì? Mà tên biến thái ấy là ai? Có giỏi thì bước ra đi.” Chu Kiến Bình đã mất bình tĩnh, gào lên với xung quanh.

“Hắn đã bước ra rồi đấy thôi.” Trần Tước nhún vai, “Một cảnh ngộ hết sức quen thuộc trong các tác phẩm trinh thám. Hung thủ còn ở đâu khác, hơn là trong số mấy người chúng ta.”

Cả phòng khách trở nên náo động, mọi người đổ dồn mắt vào Trần Tước, bắt đầu vặn hỏi. Chính tôi cũng giật nảy mình, bất giác quan sát những người xung quanh. Những con người ở chung dưới một mái nhà, ngồi cùng bàn ăn uống chuyện trò vui vẻ mấy ngày qua, thoáng cái đã thành hung thủ giết người rồi ư?

“Sao cậu lại nói thế?” Chu Kiến Bình chỉ thẳng vào mặt Trần Tước, sấn sổ hỏi, “Đưa chứng cứ ra đây!”

Trịnh Học Hồng ấn tay Chu Kiến Bình xuống, chậm rãi giải thích, “Trần Tước không nói bừa đâu. Dinh thự này nói nhỏ không nhỏ, nhưng nói lớn cũng không lớn, giả sử có người ẩn nấp bên trong suốt hai hôm nay, chúng ta đi qua đi lại suốt như thế, hắn làm sao thoát khỏi tầm mắt chúng ta, phải không nào? Nếu hắn nấp ngoài vườn, thì dù mặc áo mưa lẻn vào cũng sẽ để lại dấu chân trên nền đất bùn đồng thời mang theo vết bẩn ướt vào nhà chứ? Chúng ta đều thấy ở chỗ các cửa lẫn sàn phòng Cổ Dương đều sạch và khô, nếu vừa rồi hung thủ lẻn vào gây án rồi rút lui, tại sao không có dấu chân? Tất nhiên vẫn còn một khả năng, là hắn quá nhàn nhã đến mức xong việc còn nán lại lau khô nhà cửa…”
Nghe vậy, mọi người mới quay ra nhìn nhau, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

Khiến chúng tôi nghi kỵ lẫn nhau, chắc hẳn hung thủ thích chí lắm đây. Dù sao cũng chưa thể xác định ai trong số những người này là hung thủ được.

“Giờ nên làm sao?” Vương Phương nhìn Trần Tước, ánh mắt kinh hãi. Dù là cố vấn tâm lý tội phạm cho Sở Công an, nhưng đây lại là lần đầu tiên chị ta từ lý thuyết bước sang thực hành, từ nghiên cứu hồ sơ bước ra hiện trường thực thời gian thực, không khỏi mất bình tĩnh. Điều này tôi có thể hiểu được.

“Hung thủ cố ý giữ chân chúng ta lại đây, tôi có thể đoán đại khái hắn định làm gì.” Trần Tước bình thản nói.

“Thế… hắn định làm gì?” Vương Phương biết rõ nhưng vẫn cố hỏi thêm.

“Tái dựng vụ giết người hai mươi năm trước.” Trần Tước thở dài, “E rằng đây là đáp án duy nhất.”

Chu Kiến Bình hét lên rồi quay người lao thẳng ra cửa, nhưng vừa chạy được mấy bước đã bị Đào Chấn Khôn bên cạnh níu lại. Chu Kiến Bình vùng vẫy trong vòng tay ông ta, gào thét, “Buông tôi ra! Tôi không muốn chết. Tôi phải đi, phải rời khỏi nơi quỷ quái này ngay lập tức.”

Triệu Thủ Nhân quát, “Anh đi như thế cũng bằng đâm đầu vào chỗ chết thôi.”

“Đâm đầu vào chỗ chết cũng còn hơn mấy người.” Chu Kiến Bình giãy giụa vùng ra, chỉ mặt Triệu Thủ Nhân mắng chửi, “Anh đúng là đồ bỏ đi, làm cảnh sát mà không ngăn được hung án, còn hại chết Cổ Dương.”

“Ít mồm thôi. Tôi không cho anh đi đâu.” Triệu Thủ Nhân bước đến chặn ngang cửa, “Không ai được đi cả.”

Chu Kiến Bình liền ngồi bệt luôn xuống đất, tỏ thái độ chống đối.

“Hai ngày nữa sẽ có người đến đưa thực phẩm. Mọi người chỉ cần kiên nhẫn đến lúc đó thì sẽ được cứu.” Chú Sài bước lên một bước, bảo với tất cả.

“Hai ngày nữa cơ à? Lâu quá.” Mặt Chu Kiến Bình như đưa đám.

“Hằng tuần đều có xe chuyên dụng đưa nguyên liệu tươi sống đến đây, tuần trước đến rồi, tuần này thì phải đợi hai ngày nữa.”

“Tên giết người hàng loạt đang lẩn trốn giữa chúng ta, vậy mà anh còn bắt chúng tôi đợi hai ngày ư? Hắn đã bắt đầu ra tay. Anh quên tấn thảm kịch năm xưa rồi à? Chỉ trong ba ngày, Cổ Vĩnh Huy đã giết liền năm người đấy.” Chu Kiến Bình nghẹn ngào gầm lên.

Bốp!

Chúc Lệ Hân lao tới, giáng cho Chu Kiến Bình một bạt tai.

Không riêng Chu Kiến Bình, tất cả mọi người ở đó đều ngây ra. Chẳng ai ngờ Chúc Lệ Hân dịu dàng nhường ấy mà cũng nổi giận đánh người. Tôi sợ Chu Kiến Bình đánh trả, vội sấn đến chen vào chắn giữa đôi bên.

“Sao cô lại đánh tôi?” Chu Kiến Bình ôm mặt hùng hổ.

Chúc Lệ Hân đầm đìa nước mắt, trỏ Chu Kiến Bình, giọng run bắn lên, “Tôi nói lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, cha Cổ Dương không phải hung thủ giết người, anh Cổ Dương cũng không phải con của kẻ giết người. Ai trong các người dám sỉ nhục họ, tôi sẽ liều mạng với người đó.”

Thấy Chúc Lệ Hân đã mất kiểm soát, cứ thế này thì chẳng biết còn gây ra chuyện gì, tôi đành đưa mắt cho Vương Phương, hi vọng chị ta có thể đưa cô về phòng nghỉ ngơi. Vương Phương cũng nhạy bén, thấy tôi nháy mắt bèn níu tay Chúc Lệ Hân, thì thầm mấy câu rồi nửa kéo nửa dìu cô lên lầu.

“Tôi có một câu hỏi.” Tôi giơ tay lên, thấy mọi người đổ dồn mắt nhìn mình thì nói tiếp, “Lúc tôi cùng chú Sài lên lầu, mọi người đều ở tầng 1 đúng không? Bấy giờ tôi hỏi han Cổ Dương, cậu ấy có đáp lời, chứng tỏ còn sống. Nhưng khi tôi xuống rồi nhóm Chúc Lệ Hân lên lầu thì Cổ Dương đã chết. Nếu hung thủ nằm trong số chúng ta thì hắn ra tay thế nào? Giết người từ xa ư…”

“Đúng là ma quỷ…” Đào Chấn Khôn nhíu mày.

“Gay thật.” Trịnh Học Hồng gỡ kính, dùng ngón cái tay phải day day thái dương.

Triệu Thủ Nhân nhắm nghiền mắt, thở hắt ra, “Đến nước này thì đành đợi thêm hai ngày nữa rồi tính. Mấy hôm tới đây, tốt nhất mọi người nên tập trung lại một chỗ, cố gắng đừng hành động một mình, tối đi ngủ nhất định phải khóa chặt cửa…”

“Còn khóa nữa à? Cổ Dương chính là bị giết trong phòng khóa cửa đấy.” Chu Kiến Bình cười nhạt.

Triệu Thủ Nhân chẳng buồn đếm xỉa đến ông ta, tiếp tục nói, “Nếu trông thấy người hoặc việc gì kì lạ thì phải báo ngay cho tôi. Trần Tước, trò tập làm thám tử của cậu đến đây là kết thúc. Chuyện tôi quan tâm nhất bây giờ không phải vụ án hai mươi năm trước, mà là vụ án hiện tại. Điều tra phá án không phải việc của cậu, cậu cứ lo dạy toán cho tốt đi. Tôi ra lệnh cho tất cả các vị phải nghe theo sự chỉ huy của tôi.”

“Mua một tặng một.” Trần Tước đột nhiên thốt ra một câu chẳng đâu vào đâu.

“Cái gì mà mua một tặng một?” Triệu Thủ Nhân lấy làm lạ.

“Tôi đã đánh cuộc với anh trong vòng ba ngày sẽ phá được vụ giết người hàng loạt hai mươi năm trước, chi bằng tặng thêm cho anh một vụ giết người phòng kín hai mươi năm sau nữa. Hung thủ đã thành công trong việc chọc giận tôi rồi đấy, giờ tôi đang vô cùng vô cùng giận dữ.” Nói rồi Trần Tước quay người đi thẳng lên lầu, nét mặt thay đổi hẳn. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ta như vậy. Dường như tâm trạng cậu ta khá phức tạp chứ không đơn thuần là phẫn nộ nữa.

“Trần tước, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu cả gan…”

“Một ngày.” Trần Tước quay ngoắt lại nhìn xoáy vào Triệu Thủ Nhân, rồi giơ ngón trỏ lên, “Một ngày nữa thôi, tôi sẽ đích thân lôi tên khốn ấy ra.”

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN