Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 6: The Seven Black (Phần 4)
“Loạn rồi! Loạn hết cả rồi!” Vương Phương đập tay lia lịa vào trán, như thể không sao hiểu nổi lập luận của Trần Tước.
“Nếu Chu Vĩ Thành giết Lạc Tiểu Linh thì tạo thành dải Mobius thật nhỉ! Tôi giết anh, anh giết hắn, cuối cùng vòng lại, cái gì khớp với cái gì?” Tôi than thở, “Hiện giờ chỉ có thể nói Cổ Vĩnh Huy không bị tình nghi trong năm vụ án này, nhưng chân tướng rốt cuộc ra sao, vẫn không biết.”
Trần Tước lắc đầu cười, “Những suy luận vừa nãy chỉ dựa trên đặc điểm vào thời gian đó của hung thủ, đem đối chiếu với từng người tương ứng thôi. Các vị còn bỏ qua một vấn đề. Nếu vụ án năm xưa do cùng một người gây ra thì sao? Suy luận của tôi đã tạo nên một dải Mobius, Chu Vĩnh Thành bị giết từ đời nào nhưng cuối cùng lại vùng dậy giết được Lạc Tiểu Linh à? Lưu Quốc Quyền bị giết từ đời nào nhưng cuối cùng lại vùng dậy giết Chu Vĩnh Thành à? Khả năng này không thể thành lập được, bởi vậy người giết Lưu Quốc Quyền không phải Tề Lợi, người giết Hà Nguyên cũng không phải Lạc Tiểu Linh, cứ thế mà suy, tất cả đều không phải. Nhưng nếu tôi chỉ rút tỉa các đặc điểm nhận dạng hung thủ qua mỗi vụ rồi tổng hợp lại với nhau thì sao?”
“Không có người nào hoàn toàn phù hợp với các đặc điểm đó được.” Tôi lên tiếng.
“Anh sai rồi. Chúng ta đều bị cảnh sát dẫn đi lạc đường. Những đặc điểm của hung thủ lần lượt là bị cảm, mắc chứng sợ không gian khép kín, béo mập, không biết tiếng Đức và có thiết bị chiếu sáng. Nếu tìm một kẻ thỏa mãn tất cả các điều kiện trên trong số sáu người ở dinh thự Vỏ Chai thì sao?”
Trần Tước cầm bút máy, vẽ sáu vòng tròn rời nhau trên sổ tay.
“Tập rỗng.” Cậu ta nói lớn, “Các vị sẽ thấy những đặc điểm này không giao nhau, mỗi người chỉ phù hợp với một đặc điểm, không có ai đáp ứng được tất cả. Vậy có phải tôi suy luận sai không? Tôi đã khôi phục lại tất cả tình huống bấy giờ một cách hết sức logic. Thế thì sai sót nằm ở đâu? Hay suy luận của tôi không sai, mà điều kiện cho sẵn có vấn đề? Sherlock Holmes từng nói, loại trừ tất cả những điều không thể, thì điều còn lại chính là sự thật. Mà sự thật như tôi được biết, trong dinh thự Vỏ Chai có một người béo mập, mắc chứng sợ không gian khép kín, bị cảm, không biết tiếng Đức, và có đèn pin. Nếu logic không sai thì kẻ này nhất định phải tồn tại. Tất cả chúng ta đã bị che mắt. Ở dinh thự Vỏ Chai năm 1994 ấy, không phải có sáu, mà có đến bảy người. Người đó không hề xuất hiện, nhưng Cổ Vĩnh Huy đã nhắc đến hắn với chúng ta. Trong truyện cổ tích, trừ Khăn Đỏ, Nhím Hans, Hoàng tử Ếch, Công chúa Bạch Tuyết, Lọ Lem và Mèo Đi Hia, còn có Râu Xanh nữa. Không phải sáu mà là bảy nhân vật. Tên Râu Xanh này, kẻ chiến thắng sau cùng, cũng chính là hung thủ thực sự gây ra vụ giết người hàng loạt tại đây.”
“Hung thủ năm xưa chưa chết ư? Chuyện này… sao có thể.” Triệu Thủ Nhân kích động đứng bật dậy.
Vương Phương ngập ngừng, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
“Vậy… kẻ giết Cổ Dương liệu có phải là hung thủ năm xưa không?” Tôi lo lắng hỏi.
Mọi người trong phòng khách đều căng thẳng nhìn Trần Tước.
“Đây là điều tôi lo nhất, bởi tất cả các đặc điểm trên đều có thể khắc phục. Bị cảm có thể khỏi, sợ không gian khép kín có thể điều trị tâm lý, béo có thể giảm cân, tiếng Đức có thể học, thiết bị chiếu sáng càng khỏi phải bàn. Bởi vậy, dù nắm được tất cả đặc điểm của hung thủ năm xưa cũng không thể khẳng định được trong số chúng ta, ai là tên giết người Râu Xanh năm ấy.” Trần Tước mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế. Xem ra sau một hồi suy luận và giảng giải từ nãy tới giờ, cậu ta cũng đã kiệt sức, “Điều duy nhất tôi có thể chứng minh là Cổ Vĩnh Huy vô tội. Nhiệm vụ của tôi coi như hoàn thành.”
Tôi nhìn quanh, thấy ngoài mình, Trần Tước và Chúc Lệ Hân, những người khác đã ngoại tứ tuần, họ đều có khả năng là Râu Xanh. Đội trưởng cảnh sát hình sự Triệu Thủ Nhân dày dặn kinh nghiệm, Trịnh Học Hồng trầm tĩnh, Vương Phương hiểu biết, Chu Kiến Bình giảo hoạt, Đào Chấn Khôn trung lập và chú Sài trung hậu, rốt cuộc ai là Râu Xanh?
Tất cả ngồi lặng đi, chìm trong kinh hoàng tột độ. Cả dinh thự lặng phắc như tờ.
Bên ngoài, trời vẫn mưa xối xả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!