Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ] - Chương 7: The Origin of Evil (Phần 3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
439


Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]


Chương 7: The Origin of Evil (Phần 3)


Hai chúng tôi tán gẫu trong lúc chờ đợi, chẳng mấy chốc đã thấy Trần Tước bưng trứng hấp ra. Vương Phương vừa nếm thử đã xuýt xoa khen ngợi.

“Coi như hôm nay tôi mới thực sự quen biết cậu đấy, cậu Trần. Dù đã nghe Cổ Dương giới thiệu cậu từng là cố vấn đặc biệt của cảnh sát New Jersey, tôi vẫn cứ nửa tin nửa ngờ, mãi đến chiều nay nghe cậu giảng giải mới được mở rộng tầm mắt.”

“Ôi…” Trần Tước cười gượng.

“Chỉ là…” Vương Phương hạ giọng. “Tuy đã rửa sạch tiếng oan cho Cổ Vĩnh Huy, nhưng chúng ta vẫn chưa biết được trình tự tử vong của các nạn nhân. Tôi nghĩ nếu làm rõ được trình tự này, việc điều tra sẽ tiến một bước dài, khả năng phá án cũng cao hơn. Cậu đừng hiểu lầm, việc cậu suy đoán được đến đây đã là vô cùng hiếm có rồi. Huống hồ đã hai mươi năm trôi qua…”

“Chị muốn biết trình tự tử vong của năm nạn nhân ư?”

“Đúng vậy.”

“Có lẽ không khó như chị nghĩ đâu.”

“Thật không?” Tôi la lên.

“Suỵt, nói nhỏ thôi, mọi người ngủ cả rồi đấy.” Trần Tước đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu cho tôi, “Manh mối về vụ án hai mươi năm trước càng ngày càng nhiều, đều dựa vào suy luận logic mà ra cả. Đã vậy, cứ mạnh dạn suy đoán tiếp đi.”

“Suy đoán trình tự gây án ư?” Tôi hỏi.

Trần Tước thở hắt ra, rồi uống một hơi cạn ly vang đỏ.

“Thật ra, khi suy luận logic, anh sẽ phát hiện những hành động bất thường trong vụ án chính là chìa khóa để mở cánh cửa sự thật. Bắt đầu từ Chu Vĩ Thành nhé, chúng ta đều biết, ông ta chết ở nhà phụ. Đội trưởng Triệu từng kể rằng, họ tìm được nhiều quần áo do Chu Vĩ Thành đem theo trong máy giặt ở nhà tắm. Tại sao ông Chu lại nhét vào máy nhiều quần áo như thế? Lưu ý đến chi tiết khác thường này, chúng ta sẽ được đẩy tới gần sự thật hơn. Chị Vương, có lẽ chị vẫn còn ấn tượng về tử trạng của bác sĩ Lưu Quốc Quyền?” Trần Tước hỏi.

“Ừm, chính là người chết trong gian phòng trưng bày nước hoa.”

“Phải. Lúc Lưu Quốc Quyền bị giết, để che giấu mùi nước hoa trên người mình, hung thủ đã đập vỡ tất cả nước hoa rồi lần lượt đổ vào từng phòng hòng tung hỏa mù. Đương nhiên, tủ quần áo của Chu Vĩ Thành cũng bị vạ lây. Thế là ông ta phải đem tất cả quần áo vấy nước hoa đi giặt lại cho hết mùi.”

“Nhưng những người khác không làm như vậy…” Vương Phương vừa lên tiếng đã bưng ngay lấy miệng, như sực nhớ ra điều gì.

“Đúng thế. Đây chính là mấu chốt. Tại sao trong bấy nhiêu người, chỉ có mình Chu Vĩ Thành đem đồ đi giặt, còn những người khác thì không? Cổ Vĩnh Huy thì còn có thể hiểu được, bởi ngoài đồ trong tủ, nhất định ông ta có quần áo dự trữ trong phòng để đồ, dù sao đây cũng là nhà ông ta. Nhưng những người kia đều là khách mà không hề giặt đống quần áo vấy nước hoa, thì chỉ có một khả năng, họ không làm được. Bởi lúc đó họ đều đã chết.”

“Theo ý cậu… Chu Vĩ Thành là người chết cuối cùng ư?”

“Đúng thế, vì là người cuối cùng nên chỉ ông ta mới có thể giặt đồ. Như vậy, chúng ta cũng có thể suy ra Lưu Quốc Quyền chết trước Chu Vĩ Thành. Hai người bọn họ bổ trợ cho nhau. Nếu đánh số từ một đến năm thì Chu Vĩ Thành là nạn nhân thứ năm, còn Lưu Quốc Quyền đứng thứ tư. Chu Vĩ Thành chết ngay sau Lưu Quốc Quyền, tôi nói vậy các vị hiểu cả rồi chứ?”

Tôi và Vương Phương đều gật đầu.

“Đã biết tên nạn nhân thứ tư và năm, còn ba người nữa. Chúng ta lại nhìn đến trường hợp của đạo diễn trẻ Hà Nguyên một chút. Điện thoại trên tủ đầu giường của Hà Nguyên bị cắt dây. Điều này vốn chẳng có gì lạ, bởi hai mươi năm trước, tất cả dây điện thoại ở dinh thự Vỏ Chai đều bị cắt, chỉ khác là ống nghe trong phòng Hà Nguyên vẫn lủng lẳng cạnh thân máy, chứng tỏ đã có người dùng. Có phải Hà Nguyên không? Hẳn là không, vì theo suy luận lúc trước, Hà Nguyên đang ngậm điếu thuốc trong miệng, một tay cầm bật lửa, tay kia cầm kịch bản, không còn tay rảnh để gọi điện nữa. Thế thì là hung thủ ư? Cũng không đúng, hung thủ đã cắt dây điện thoại, còn nhấc ống nghe để làm gì? Ngoài hung thủ và nạn nhân thì chỉ còn những người sống sót. Đúng vậy, lúc bấy giờ, ai đó ở dinh thự Vỏ Chai đã phát hiện Hà Nguyên bị giết, lập tức chạy tới chỗ điện thoại gọi báo cảnh sát, nào ngờ lại thấy dây điện thoại bị cắt bèn tiện tay bỏ luôn ống nghe xuống, tạo thành cảnh tượng như vậy. Họ đều biết dây điện thoại đã bị cắt hết nên không ai dùng điện thoại nữa. Như vậy, lần đầu tiên có người định báo cảnh sát, người đó đã dùng điện thoại trong phòng Hà Nguyên. Theo lý mà suy, chúng ta có căn cứ để tin rằng Hà Nguyên là người đầu tiên bị giết tại dinh thự Vỏ Chai.

“Đến đây, chỉ còn Lạc Tiểu Linh và Tề Lợi mà thôi. Cũng không khó đoán ra ai chết trước ai chết sau. Chắc hai người còn nhớ, khi Lạc Tiểu Linh bị giết, thân hình trần truồng, còn bị bôi đầy kem tay hoa hồng. Lúc phát hiện thi thể Tề Lợi, cảnh sát chỉ ngửi thấy mùi hoa hồng ở tay cô ta. Vỏ lọ kem tay lại nằm bên xác Lạc Tiểu Linh. Theo suy luận lúc ban ngày, hung thủ không thể là người thoa kem tay cho Tề Lợi, càng khó tưởng tượng là thoa xong hắn lại cầm vỏ lọ về bên Lạc Tiểu Linh. Có khả năng Tề Lợi mượn thoa rồi đem trả. Từ đây mà suy, Tề Lợi bị giết trước, Lạc Tiểu Linh bị giết sau.”

Vương Phương gật gù, “Theo suy đoán của cậu thì trình tự chết của các nạn nhân năm xưa lần lượt là Hà Nguyên, Tề Lợi, Lạc Tiểu Linh, Lưu Quốc Quyền, Chu Vĩ Thành phải không?”

“Với các manh mối được nghe thuật lại thì đúng là như vậy. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng tôi đã bỏ sót gì đó, dù sao cũng là vụ án từ hai mươi năm trước, tôi không dám khẳng định trăm phần trăm. Suy luận logic chỉ nhằm khôi phục sự việc theo tỉ lệ chính xác cao nhất mà thôi, nếu gặp phải những kẻ bới bèo ra bọ, e rằng chẳng suy luận nào đứng vững trên đời nữa, vì bất cứ sự việc nào cũng có tình tiết bất ngờ phát sinh.”

Vương Phương cười, “Thế này đã là có tiến triển rồi.”
Nhờ suy luận của Trần Tước, chúng tôi đã tạm thời phục dựng được diện mạo của vụ án năm xưa. Nhưng tôi e rằng trình tự giết người cũng chẳng mấy ích lợi cho việc phá án. Trần Tước lại không nghĩ vậy. Cậu ta nói, ít nhất chúng ta cũng nắm bắt được đôi chút tâm lý của hung thủ khi ra tay. Tôi không hiểu ý cậu ta.

Chúng tôi trò chuyện cùng Vương Phương thêm một lúc rồi ai về phòng nấy. Đi đến cửa phòng, Trần Tước bỗng tóm tay áo tôi, kéo tôi sang phòng cậu ta.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN