Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 7: The Origin of Evil (Phần 4)
Trần Tước khóa trái cửa lại rồi đáp, “Tôi đột nhiên nghĩ ra một ý, muốn tìm người trao đổi.”
“Sao… ý gì cơ?”
“Về vụ giết người năm xưa ấy mà. Ban nãy nói chuyện với chị Vương, tôi bỗng để ý thấy một việc nhưng có mặt chị ta ở đó, tôi không tiện nói. Hiện giờ, tất cả đều nằm trong diện tình nghi.”
“Tôi thì không ư?”
“Vì tôi chắc chắn anh không phải hung thủ.”
“Sao cậu dám khẳng định như vậy? Biết đâu tôi lại là tên giết người ấy thì sao?” Tôi cười hỏi.
“Tôi biết là biết thôi, anh đừng vặn vẹo nữa.” Trần Tước quay lưng cởi áo phông, thay sang một chiếc sơ mi cộc tay sạch sẽ. Bắp thịt trên lưng cậu ta nổi vồng lên, nhưng lúc mặc đồ vào lại chẳng nhìn thấy gì cả.
“Cậu gọi tôi vào đây không phải chỉ để khoe eo với cơ bụng đấy chứ?” Tôi tức tối sờ lên cái bụng mình ngày càng phệ ra.
Trần Tước thay đồ xong, rút trong ngăn kéo bàn một tờ giấy trắng và bút máy, cúi xuống viết ra một danh sách: Bóng rổ, bấm móng tay kim loại, khung ảnh, quạt điện mini, đại từ điển tiếng Hoa, son môi, lon Coca, thảm lông cũ, bảng vẽ bằng gỗ, bút chì và laptop Toshiba T4900CT. Những vật dụng này nhìn quen quen, nhưng tôi nghĩ mãi không ra mình từng thấy ở đâu.
“Đây là những thứ được tìm thấy trong căn phòng Cổ Vĩnh Huy biến mất. Cả một đống đồ đạc ngổn ngang. Tôi vẫn lấy làm lạ nhưng chưa bao giờ nghĩ kĩ, giờ xem ra chúng có liên hệ mật thiết với vụ án đấy.” Trần Tước đưa tờ giấy vừa viết cho tôi, nghiêm trang nói.
“Theo tôi thấy, đây là những thứ rác rưởi chuẩn bị vứt đi. Cậu xem, laptop cũng hỏng, lại có cả lon Coca rỗng, liên quan quái gì đến vụ án chứ?” Tôi nghiêng đầu nhìn danh sách, không sao nghĩ ra được.
“Bảng vẽ của Nhím Hans.”
“Bảng vẽ nào cơ?”
“Trong câu chuyện cổ tích của Cổ Vĩnh Huy, Nhím Hans từng kể với Hoàng tử Ếch rằng mình làm mất bảng vẽ nên rầu rĩ không vui. Anh nhìn danh sách này mà xem, trong gian phòng nơi Cổ Vĩnh Huy biến mất, cũng có một bảng vẽ. Anh cho rằng đây là trùng hợp ư?”
Đúng vậy, trong danh sách đồ vật có bảng vẽ bằng gỗ.
“Ý cậu là gì?”
“Bảng vẽ này có thể là của Hà Nguyên. Anh có nhớ Hà Nguyên tự vẽ kịch bản phân cảnh không?”
Tôi gật đầu tán đồng, rồi lại hỏi, “Cứ cho là bảng vẽ của Hà Nguyên đi, thì sao chứ?”
“Vấn đề nằm ở đây. Tại sao Cổ Vĩnh Huy lại đem bảng vẽ của Hà Nguyên đến căn phòng đó? Hoặc, không phải Cổ Vĩnh Huy mà là hung thủ đi.”
“Hung thủ lấy bảng vẽ làm gì? Vẽ tranh ư?”
Trần Tước nhìn tôi như nhìn một kẻ ngốc, ngán ngẩm nói, “Anh nên nhớ rằng, trong tình cảnh đầy rủi ro với cả kẻ gây án lẫn nạn nhân này, bất cứ ai cũng không làm chuyện vô ích, nhất là hung thủ. Người đem bảng vẽ đến đây, dù là hung thủ hay Cổ Vĩnh Huy thì cũng đều phải có mục đích. Việc chúng ta cần làm là moi cho bằng được mục đích ấy lên, vì nó quan trọng.”
“Được rồi, tuy tôi vẫn chẳng thấy manh mối đâu cả…”
“Không chỉ vậy, nếu đọc kĩ câu chuyện cổ tích, anh sẽ phát hiện mỗi nhân vật trong đó đều thiếu mất một thứ. Mà những thứ đấy, đều có thể tìm thấy trong danh sách này.” Trần Tước trỏ vào bản danh sách.
“Còn gì nữa?”
“Nhiều chứ, chỉ cần anh để ý kĩ càng hơn thôi. Có nhớ Mèo Đi Hia ở xứ Hoa không? Mèo đi khắp nơi tìm pha lê kí ức, pha lê kí ức là cái gì, chính là khung ảnh này. Đội trưởng Triệu cũng nói, trong ba lô của Lưu Quốc Quyền có một bức ảnh chụp cả gia đình. Tại sao ảnh không cho vào ví tiền hay lồng khung? Vì khung đã bị lấy đi, mà người lấy dường như lại chẳng thích thú gì vật này. Nói cách khác, thứ Lưu Quốc Quyền bị mất là khung ảnh. Kế đến là Công chúa Bạch Tuyết. Bị Râu Xanh nhốt trong phòng kín ở lâu đài, vô cùng buồn chán, Bạch Tuyết nhớ cuốn Sách Trí Tuệ trong phòng mình. Câu chuyện còn kể, cuốn sách này giúp công chúa biết thêm nhiều từ mới. So sánh là thấy, thứ Tề Lợi đánh mất hẳn là từ điển. Có lẽ cuốn từ điển này cũng không phải của Tề Lợi mà lấy từ phòng sách. Chắc hẳn chủ nhân Cổ Vĩnh Huy rõ hơn ai hết phòng sách của mình đang thiếu cuốn gì.
“Đã tìm thấy bảng vẽ, khung ảnh và từ điển, chúng ta lại tiếp tục xem xem. Trong truyện cổ tích, cuối cùng, mọi người quyết chiến với Râu Xanh, pháp sư Khăn Đỏ bất hạnh thua trận vì đã để quên chiếc hộp thần kì ở xứ Nước. Nếu đối chiếu thì chiếc hộp này là thứ gì? Chắc chắn không phải thảm lông, bóng rổ và bấm móng tay kim loại; càng không có vẻ là bút chì, son môi và lon Coca, vậy chỉ còn quạt điện mini và laptop thôi. Rõ ràng ràng quạt điện không thể gọi là “hộp” được. Laptop giống chiếc hộp thần kì hơn, với rất nhiều ứng dụng. Bởi vậy, thứ Lạc Tiểu Linh đánh mất chính là chiếc laptop Toshiba T4900CT. Còn Lọ Lem, trong truyện có nói khi mọi người nghỉ lại nhà cô, vì không có thảm nên lạnh, Lọ Lem cũng lấy làm áy náy. Trong phòng Chu Vĩ Thành thiếu một tấm thảm, tôi giải thích như vậy anh không phản biện gì chứ?”
Tôi im lặng, từ chối cho ý kiến.
“Hơn nữa tôi cho rằng, kẻ đem những thứ đó vào phòng không phải Cổ Vĩnh Huy.” Trần Tước nói thêm.
“Tại sao?”
“Bởi một vài thứ trong đó, chỉ hung thủ mới lấy được.” Sau cùng Trần Tước kết luận, “Từ đây mà suy, khi giết chết các nạn nhân, hung thủ cũng đồng thời lấy đi đồ dùng của họ. Lấy bảng vẽ từ phòng Hà Nguyên, từ điển từ phòng Tề Lợi, nhân lúc Lạc Tiểu Linh tắm lấy laptop trong phòng cô ta, lấy khung ảnh trong ba lô của Lưu Quốc Quyền, lấy thảm lông từ phòng Chi Vĩ Thành. Bảng vẽ, laptop, từ điển, khung ảnh và thảm lông, tại sao hung thủ lại lấy những thứ này, chúng có liên quan gì tới vụ biến mất bí ẩn hai mươi năm trước?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!