Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 8: The Finishing Stroke (Đòn Đau Cuối Cùng)
Tôi gắng gượng mở mắt ra, nhưng hai mí mắt nặng trịch, không sao nhấc lên nổi. Thân thể cũng không nghe lời, chỉ muốn dính chặt vào giường. Tôi nghe có người gọi tên mình ngoài cửa nhưng mê mệt quá không cất tiếng đáp được. Tiếp theo là tiếng xô cửa, rồi tiếng ai đó xộc vào. Tôi nằm dài trên giường, mơ mơ màng màng, chẳng nghe rõ họ đang nói gì nhưng có thể cảm nhận được bầu không khí hết sức căng thẳng.
“Hàn Tấn, anh tỉnh lại đi.”
Giọng Trần Tước. Tôi cảm thấy mình bị cậu ta xốc dậy rồi ra sức lắc hai vai.
“Ngủ cũng không yên…” Tôi dụi mắt, “Đừng lắc, tôi say xe…”
“Cậu không sao là tốt rồi, báo hại chúng tôi lo muốn chết.” Lần này là giọng Vương Phương.
Tôi mở mắt nhìn quanh, phát hiện mọi người trong dinh thự đều đổ dồn tới đây.
“Các vị… làm gì thế?” Tôi đã hơi tỉnh.
“Xảy ra chuyện rồi. Bác sĩ Đào…” Chu Kiến Bình ngập ngừng.
“Bác sĩ Đào làm sao?” Nhìn lại mọi người trong phòng, quả nhiên không thấy Đào Chấn Khôn, tôi tỉnh ngủ hẳn.
“Bác sĩ Đào bị giết rồi, sáng nay chú Sài quét dọn mới phát hiện ra. Hơn nữa… hơn nữa hung thủ bố trí hiện trường quái dị. Lo cho sự an toàn của mọi người nên chú Sài lập tức đập cửa gọi tất cả dậy, chỉ mình anh là chúng tôi gọi mãi không nghe tiếng thưa, sợ anh gặp sự cố nên đành phá cửa vào.” Thấy tôi không sao, Trần Tước cũng lấy lại giọng đều đều bình thản hằng ngày, thong thả thuật lại sự việc.
Trong lúc mặc áo, tôi tranh thủ quan sát mọi người trong phòng. Chúc Lệ Hân vẫn còn run rẩy vì sợ, Chu Kiến Bình đứng cạnh cô thì mặt tái mét, hai tay vuốt áo liên hồi. Trịnh Học Hồng đang lo lắng thảo luận gì đó với Vương Phương. Giọng Vương Phương nghèn nghẹn, không giấu được sự sợ hãi. Chú Sài lùn xủn đứng lấp ló sau lưng Triệu Thủ Nhân cao lớn. Viên đội trưởng cũng thất thần, e rằng vụ giết người hàng loạt lần này mới là vết nhơ trong cả cuộc đời làm cảnh sát của ông ta.
Cổ Dương và Đào Chấn Khôn đã chết, mục tiêu tiếp theo của hung thủ là ai đây?
Đào Chấn Khôn bị hại ngay trong phòng. Phòng ông ta ở tầng 3, đối diện với phòng Chúc Lệ Hân. Tôi theo sau Trần Tước, cùng đi lên còn có Triệu Thủ Nhân và Trịnh Học Hồng. Trần Tước vừa mở cửa, tôi đã suýt hét lên kinh hãi. Rốt cuộc, tôi cũng hiểu ý nghĩa hai chữ “quái dị” mà Trần Tước nói khi nãy. Mùi sơn nồng nặc xộc vào mũi khiến tôi choáng váng cả đầu óc, chỉ thấy gian phòng trước mắt là một đại dương đỏ lòm, bốn bức tường đều được sơn đỏ, giống hệt phòng Cổ Vĩnh Huy. Chính giữa phòng đặt một chiếc sofa kiểu cổ, cạnh đó là thi thể Đào Chấn Khôn. Lõa lồ từ đầu đến chân, vặn vẹo nằm nghiêng dưới sàn, cổ họng bị cắt bằng vật sắc, tình trạng vô cùng thê thảm.
“Đáng sợ quá, tường nhà đỏ như máu ấy.” Tôi bất giác cụp mắt xuống, thụt lùi một bước. Triệu Thủ Nhân và Trịnh Học Hồng đứng ngoài cửa cũng cúi đầu, không nỡ nhìn thêm.
Gương mặt méo mó của Đào Chấn Khôn ngoẹo sang một bên, máu thâm đen vẫn ri rỉ chảy ra từ cổ họng. Ông ta mất quá nhiều máu, máu chảy dài qua cổ, qua vai rồi đọng lại một chỗ. Xem độ đông của máu cũng đủ biết nạn nhân đã chết được một thời gian. Trần Tước nhìn quanh, gắng gượng mãi mới nặn ra một câu, “Giống hệt cách thức gây án hai mươi năm trước.”
“Tại sao hung thủ lại làm vậy?” Trịnh Học Hồng bước lên mấy bước, nhìn cảnh tượng trong phòng rồi hỏi, “Hắn muốn mô phỏng vụ án năm xưa? Hay là…”
“Hắn đang hạ chiến thư.” Trần Tước sa sầm nét mặt.
Trịnh Học Hồng bất lực lắc đầu, “Tại sao hắn phải làm thế?”
“Thầy nhìn vệt sơn trên tường đi, cách đưa chổi giống hệt bên phòng Cổ Vĩnh Huy.” Trần Tước hít một hơi thật sâu rồi quay sang tôi, “Lần này rắc rối to rồi. Dự đoán của tôi không may đã thành sự thật, tên giết người hàng loạt hai mươi năm trước, người thứ bảy lẩn trốn trong câu chuyện của Cổ Vĩnh Huy, đang hiện hữu giữa chúng ta.”
Trịnh Học Hồng kinh hãi nhìn Trần Tước, “Sao có thể như vậy được.”
Trần Tước chỉ lên tường, lo lắng nói, “Có thể và không thể cái gì, chuyện đã xảy ra rồi.”
Sau Cổ Dương, hung thủ lại giết chết Đào Chấn Khôn. Khác với phòng kín của Cổ Dương, lần này, hắn đã bỏ công sơn cả phòng của Đào Chấn Khôn thành màu đỏ, giống như hai mươi năm trước. Việc này nhằm chứng minh điều gì? Khiêu chiến với Trần Tước ư? Tôi không rõ. Sáng mai xe tiếp phẩm đến, có thể liên lạc với bên ngoài, trở lại với xã hội, tất cả sẽ được cứu thoát. Nhưng cũng không loại trừ khả năng chúng tôi sẽ phải bỏ mạng tại đây, như những vị khách bất hạnh ngày xưa. Thật kì lạ, lúc này tôi hết sức bình tĩnh. Lẽ nào tôi không sợ chết ư? Hay tôi đã chấp nhận số mệnh rồi? Có thể lắm. Cứ nhìn Trần Tước mà xem, con người tự phụ như cậu ta giờ cũng cúi gục đầu, mặc cho nỗi ăn năn nuốt chửng.
Trần Tước đi vòng qua xác Đào Chấn Khôn, kéo ga trải giường đắp lên mình ông ta.
Chúng tôi đóng cửa rồi trở về phòng khách.
Vương Phương và Chúc Lệ Hân đang ngồi cạnh nhau trên sofa, Vương Phương nhíu mày nhìn chúng tôi còn Chúc Lệ Hân sợ sệt cúi gằm mặt. Chú Sài đứng đực ra phía sau họ, vẻ bối rối chẳng biết phải làm gì. Chu Kiến Bình liên tục đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại lấy khăn tay chấm mồ hôi trán. Thấy chúng tôi xuống, họ liền xúm quanh.
“Chẳng lẽ giờ cứ ngồi yên chờ chết ư? Chi bằng xông ra ngoài đi.” Chu Kiến Bình dè dặt đề nghị.
“Từ đây ra quốc lộ rất xa, đường sá khó đi, thời tiết thế này lại dễ lạc vào rừng nữa.” Chú Sài thở hồng hộc, có vẻ lo lắng.
“Còn hơn ngồi đợi người ta làm thịt. Lẽ nào ông muốn nhìn chúng tôi lần lượt bị giết ư?”
Chu Kiến Bình trừng mắt nhìn chú Sài, rồi lại nhìn sang chúng tôi, mong nhận được sự tán thành.
Trịnh Học Hồng lắc đầu, “Rời khỏi đây là không khôn ngoan đâu. Sáng mai cảnh sát sẽ đến, giờ chúng ta đột ngột rời đi chỉ tổ tạo thêm cơ hội cho hung thủ mà thôi. Tôi đề nghị từ giờ, mọi người không được tách ra nữa, có ngủ cũng ngủ luôn trong sảnh khách, đừng trở về phòng riêng. Cứ hai người hợp làm một tổ canh đêm, thay phiên nhau.”
“Cũng chỉ còn cách ấy thôi.” Vương Phương lặng lẽ gật đầu.
“Cậu Trần thấy thế nào?” Trịnh Học Hồng hỏi Trần Tước.
“Vâng.”
“Mọi người có ý kiến gì khác không?” Thầy Trịnh đưa mắt nhìn từng người trong phòng, hệt như chủ tọa hội nghị, thấy không ai phát biểu nữa, thầy bèn kết luận, “Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.”
Tôi đưa tay lên nhìn đồng hồ, giờ là 9 giờ 42 phút sáng ngày 18 tháng Tám. Chỉ còn hai mươi tư tiếng nữa là sang sáng ngày 19. Nếu mọi người phải tập trung lại một chỗ suốt hai mươi tư tiếng theo lời Trịnh Học Hồng thì cũng hơi cuồng chân, nhưng xem tình hình trước mắt thì dường như đây là phương án tốt nhất. Hành động một mình nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tên hung thủ xảo quyệt tập kích. Thế là mọi người đều quây quần trong phòng khách.
Chú Sài xuống bếp đem lên mấy chiếc bánh mì mới nướng hồi sáng, mọi người chia nhau ăn. Riêng Chúc Lệ Hân chỉ cắn một miếng rồi đặt xuống.
Ăn sáng xong, chú Sài lại lấy bình và tách lên, lặng lẽ pha cà phê cho mọi người. Ai nấy đều có tâm sự riêng nên kiệm lời. Trần Tước hớp một ngụm cà phê chú Sài đưa rồi quay sang bảo Triệu Thủ Nhân, “Đội trưởng Triệu, lát nữa anh cùng tôi quay lại hiện trường nhé. Hàn Tấn, anh cũng đi cùng luôn.”
“Ừ.” Tôi bỏ đường viên vào tách cà phê, dùng thìa bạc khuấy tan.
Triệu Thủ Nhân dường như không mấy hào hứng với đề nghị của Trần Tước, chỉ ậm ừ lấy lệ.
“Anh vẫn chưa từ bỏ ư?” Người hỏi là Chúc Lệ Hân, giọng cô khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy.
Trần Tước nhìn cô, gật đầu.
“Vì sao hung thủ phải cởi bỏ quần áo của bác sĩ Đào?” Vương Phương nhíu mày lẩm bẩm.
“Tôi cũng lưu tâm đến điểm này.” Trịnh Học Hồng tiếp lời rồi lại đưa ra nghi vấn, “Khi giết Cổ Dương, hung thủ không làm như vậy, hơn nữa, hiện trường sát hại Cổ Dương là phòng kín, nhưng lần này thì khác hẳn. Rốt cuộc là hung thủ cố ý bày ra, hay còn có bí ẩn khác?”
Vương Phương khoanh tay gật đầu tán đồng, “Điểm chung duy nhất của vụ án này và vụ án hai mươi năm trước là đều sơn tường thành màu đỏ. Phải lý giải thế nào đây? Tại sao hiện trường lại mang màu sắc nghi lễ tôn giáo như vậy? Xét trên góc độ tâm lý học, hành vi của hung thủ thường thể hiện dục vọng từ đáy lòng hắn, ví như hắn coi sơn đỏ là máu, sơn lên tường với ý nghĩa lấy máu của chính nạn nhân để rửa sạch tội ác của họ. Nhưng hắn cởi áo quần bác sĩ Đào làm gì?”
Chu Kiến Bình gãi mái tóc rối bù, lạnh nhạt nhận xét, “Có lẽ hung thủ là một tên biến thái cũng nên.”
Trịnh Học Hồng đanh mặt lại, “Biến thái ư? Tôi không nghĩ vậy.”
“Ngồi đây đoán bừa thì có ích gì.” Trần Tước thình lình đứng dậy, đi thẳng lên gác, “Hung thủ nhất định sẽ để dấu vết lại hiện trường. Hắn không trốn thoát được đâu.”
Trần Tước đứng bên thi thể Đào Chấn Khôn, biểu cảm chẳng rõ là thương xót hay tiếc nuối.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!