Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ] - Chương 8: The Finishing Stroke (Phần 2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
473


Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]


Chương 8: The Finishing Stroke (Phần 2)


Trần Tước mà tôi quen biết là người kiên cường, sẽ không thể hiện tâm trạng lên nét mặt, cũng không để người khác nhận ra suy nghĩ thực của mình. Nhưng lần này thì khác. Tôi cảm nhận rõ nội tâm cậu ta đang dao động. Trần Tước đã bị hung thủ chọc giận, giờ đây cậu ta giống như một võ sĩ quyền Anh không còn sức đáp trả những đòn tấn công như vũ bão của đối phương, phòng tuyến tâm lý cũng dần dần sụp đổ. Nhưng Trần Tước dẫu sao vẫn là Trần Tước, dù ngã xuống, cậu ta vẫn có thể gượng dậy lần nữa.

Bởi thế, cậu ta lại đứng giữa hiện trường vụ án, nhắm nghiền mắt, để đại não vận hành với tốc độ cao.

Bất chợt, Trần Tước mở bừng mắt, “Hàn Tấn, giờ tôi cần phải biết ba việc sau đây. Thứ nhất, loại sơn đỏ này từ đâu ra? Thứ hai, tối qua có ai nghe thấy tiếng động gì khả nghi không? Thứ ba, quần áo của Đào Chấn Khôn giờ đang ở đâu, có thể tìm thấy trong dinh thự không?”

“Được, tôi sẽ đi tra xét ngay.”

Theo lời Trần Tước, trước tiên tôi đi hỏi chú Sài về sơn đỏ. Chú Sài nói, Cổ Dương có mua hai hộp sơn đỏ, để nếu cần thì phục dựng hiện trường phòng Cổ Vĩnh Huy hai mươi năm trước. Từ đầu đến giờ hai hộp sơn vẫn đặt trong tủ thấp ở phòng chứa đồ. Tôi theo chú Sài đến nơi, phát hiện hai hộp đều còn nhưng đã mở nắp, sơn bên trong coi như cạn sạch. Tôi lại hỏi chú Sài, những ai biết ở đây có sơn. Chú Sài ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp rằng không rõ, phòng chứa đồ không khóa, ai ra vào cũng được nên khó xác định.

Về việc nửa đêm hôm qua có ai nghe thấy động tĩnh gì không, tôi phải mất công hỏi han từng người một, cuối cùng vẫn công cốc. Mọi người không ngủ thì ở trong phòng xem đĩa, chẳng ai để ý thấy tiếng động lạ nào cả. Quần áo của Đào Chấn Khôn lại càng như mò kim đáy bể. Tôi đã lùng sục khắp các ngóc ngách trong dinh thự Vỏ Chai, mọi người cũng phối hợp, lũ lượt mở va li cá nhân để tôi thả sức kiểm tra nhưng chẳng thấy tăm hơi. Mất mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi đành kết luận quần áo của Đào Chấn Khôn đã bị hung thủ mang ra khỏi dinh thự Vỏ Chai để vứt đi. Nhưng nghe tôi báo cáo, Trần Tước lại không đồng tình.

Suốt cả ngày, Triệu Thủ Nhân chìm trong tâm trạng u ám.

Ông ta những tưởng mình có thể ngăn chặn tai ương, nào ngờ mọi việc xảy ra đều vượt xa dự liệu, thậm chí càng lúc càng tồi tệ. Hai người mất mạng ngay trước mắt, ông ta không khỏi suy sụp. Cộng hết thảy quá khứ hiện tại, ông ta đã thất bại suốt hai mươi năm.

Sự suy sụp đó bộc lộ rõ trong cuộc đối thoại với Trần Tước ngày hôm ấy.

“Vô dụng thôi, chúng ta đấu không lại hắn. Tôi thậm chí còn không rõ hung thủ rốt cuộc là người hay là bóng đen của một lời nguyền nữa.” Dứt lời, Thiệu Thủ Nhân khẽ thở dài.

“Lẽ nào anh định buông xuôi?”

“Không phải tôi muốn thế, nhưng… không có cửa thắng.” Triệu Thủ Nhân chán nản đáp.

“Tôi không cho là vậy, bài toán khó là để giải cơ mà. Thật ra tôi ngưỡng mộ anh lắm đấy. Ở anh toát lên nghị lực mà người bình thường không thể có được, tinh thần của anh kiên cường, chấp nhận thách thức, không khác gì các nhà toán học. Andrew Wiles nếu sợ giả thiết Fermat thì đã chẳng chứng minh được định lý lớn Fermat. Grigori Perelman nếu dừng chân trước giả thuyết Pointcare thì đã chẳng gặt hái được vinh quang học thuật về sau. Nếu anh tiếp tục giữ vững tinh thần cứng cỏi ban đầu, nhất định sẽ phá được vụ án.” Trần Tước nghiêm túc nói.

Triệu Thủ Nhân cười gượng, “Tôi muốn kiên trì lắm chứ, mà cũng đã kiên trì rồi. Mặc cho đồng nghiệp phản đối, tôi vẫn khăng khăng chạy đến đây hòng ngăn cản tất cả, nhưng kết quả thì sao? Càng lúc càng tệ. Lòng tin của tôi bắt đầu dao động rồi…”

“Anh có tin tôi không?” Trần Tước hỏi

Im lặng một lúc, rồi Triệu Thủ Nhân cất giọng buồn rầu:

“Tôi biết cậu giỏi, khả năng hình dung và khả năng suy luận đều khiến tôi kinh ngạc. Được cả cảnh sát nước ngoài tin tưởng mời làm cố vấn cơ mà. Nhưng vụ án lần này đặc biệt, không phải tôi không tin cậu, chỉ là không biết dựa vào đâu mà tin. Cậu có thể nói tôi sợ, đúng, tôi sợ. Tôi không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì nữa, cũng không muốn thấy ai bỏ mạng nữa. Cậu Trần, cậu có hiểu ý tôi không?”

“Tôi sẽ không từ bỏ, hơn nữa, tôi còn cần sự giúp đỡ của anh.” Trần Tước nhìn thẳng vào Triệu Thủ Nhân.

“Xin lỗi, tôi không muốn thấy một thi thể nào nữa. Tôi không giúp cậu được đâu.” Triệu Thủ Nhân nhìn Trần Tước rồi cúi gằm mặt xuống, dứt lời liền rời khỏi phòng. Tôi nghĩ, có lẽ ông ta không thể đối diện với ánh mắt thiết tha mong mỏi của cậu ta. Xem ra cái chết của Đào Chấn Khôn khiến Triệu Thủ Nhân kiệt quệ hơn tôi tưởng. Từ đây tôi cũng biết, một khi con người đã đánh mất lòng tin thì sẽ trở nên vô cùng yếu đuối, cơn gió thổi qua cũng đủ bay.

“Hàn Tấn, anh có nhận thua không?” Trần Tước cúi đầu, hỏi bằng giọng đều đều vô cảm.

“Tôi hả?” Tôi ngỡ ngàng trỏ vào mặt mình, “Cậu đang hỏi tôi đấy à?”

“Tôi không nhận thua, tôi sẽ thắng. Hung thủ chỉ là người thường, người thường nhất định sẽ phạm sai lầm. Chúng ta chung tay moi sai lầm đó ra, vạch trần bộ mặt thật của hắn, được không?” Một lần nữa, cặp mắt Trần Tước lại sáng ngời tự tin. Đây mới chính là điều tôi trông đợi. Quãng thời gian quan sát, giao lưu tiếp xúc và ở chung dưới một mái nhà đã khiến tôi nhận ra, điểm mạnh nhất của Trần Tước không phải là khả năng suy luận thần kì mà là nghị lực bền bỉ, vĩnh viễn không chịu thua.

Trần Tước đề nghị xuống phòng chứa đồ xem xét trước.

Phòng chứa đồ không lớn, ánh đèn leo lét, nhưng được chú Sài quét tước nên khá sạch sẽ, ít bụi bặm. Bên phải là một dãy tủ cũ, treo vài bộ đồ đã lỗi mốt cùng khăn tắm và áo choàng tắm, trong tủ khác là hai chiếc áo mưa và ủng đi mưa rộng thùng thình. Trần Tước ngồi thụp xuống, mở tủ thấp ra. Ở đó nhét đầy những thứ linh tinh lặt vặt, nào báo cũ, hộp giày, nào kẹp tài liệu và tạp chí. Tôi nhớ chú Sài từng nói, đồ vật trong này đa phần đều giữ nguyên từ hai mươi năm trước. Ngăn tủ không có khe hở nào, y như ngày xưa. Trần Tước đi dọc theo dãy tủ thấp, lần lượt mở tất cả cửa tủ, cuối cùng đến chỗ để sơn.

Hai hộp sơn mới tinh gần như cạn sạch.
Trần Tước rút một chiếc thước dây chẳng biết ở đâu ra, bắt đầu đo khoảng không bên trong tủ. Tủ được chia làm hai ngăn, mỗi ngăn cao chừng 30 cm, sâu 40 cm, rộng 40 cm. Cậu ta lại đo sang hộp sơn, mỗi hộp cao 25 cm, đường kính 18 cm. Tôi hỏi tại sao phải đo những thứ này, nhưng Trần Tước không giải thích, dường như đang chìm trong mạch suy tư. Mỗi lúc mãi nghiền ngẫm cậu ta đều như vậy, tôi cũng không tiện quấy rầy thêm nữa.

Đo đạc xong xuôi, dường như sực nhớ ra điều gì, Trần Tước lại giở tập hồ sơ vụ án mà Triệu Thủ Nhân đã giao cho, tháo tất cả kẹp sang một bên, trải từng tờ tài liệu xuống đất, dùng bút máy đen hí hoáy viết lách. Tôi nhận ra cậu ta đang chép lại thông tin của các vật dụng năm xưa vào sổ tay. Tôi gắng vươn cổ ra nhìn mới loáng thoáng đọc được mấy chữ: Khung ảnh dài 20 rộng 15 dày 3. Bảng vẽ dài 38 rộng 35 dày 2. Từ điển dài 20 rộng 14 dày 8. Thảm lông dê dài 70 rộng 70 dày 0,5. Laptop Toshiba T4900CT dài 35 rộng 26 dày 5.

Viết xong, Trần Tước vui vẻ hẳn lên, bắt đầu ưm ừm hát khẽ, chẳng nghe rõ là bài nào. Cậu ta nhét hai vỏ hộp sơn vào tủ thấp rồi sắp xếp lại đống hồ sơ bừa bãi dưới đất, lấy kẹp kẹp lại. Tôi biết điều nên không hỏi nhiều, nhưng theo tôi quan sát, nhất định cậu ta đã lại phát hiện ra manh mối gì đó quan trọng.

“Tiếp theo đây, phải làm rõ tại sao hung thủ sơn tường thành màu đỏ.” Trần Tước nói, trong lúc cùng tôi bước ra khỏi phòng chứa đồ.

“Có vẻ hắn bị điên.”

“Anh sai rồi, hung thủ chẳng những không điên mà còn thông minh đấy.”

“Thông minh chỗ nào…”

“Người bình thường sẽ cho rằng hắn sơn tường thành màu đỏ vì muốn để lại dấu ấn cá nhân, giống như tên Richard Layva Ramirez ở Mỹ luôn vẽ ngôi sao năm cánh ngược lên thi thể nạn nhân vậy. Từ đó, mọi người sẽ cho rằng cái chết của Cổ Dương và Đào Chấn Khôn có liên quan tới nhau, vì đều mang cảm giác nghi thức tôn giáo. Thật ra, tôi lại cho rằng ‘tường đỏ’ là một cái bẫy tâm lý của hung thủ, hòng đánh lạc hướng điều tra. Hơn nữa, tôi vẫn giữ ý kiến cũ, hẳn làm vậy nhất định là vì cần thiết, không thể không làm.” Trần Tước khom người phủi bụi bặm trên đầu gối.

“Ý cậu là hung thủ sơn tường vì có lý do bắt buộc ư?” Tôi nghi hoặc hỏi.

“Đúng thế, nếu hắn không làm như vậy, có lẽ sẽ bị bắt.”

“Còn vụ án ngày trước? Hung thủ không giết Cổ Vĩnh Huy, tại sao phải sơn tường thành màu đỏ? Lẽ nào cũng là bắt buộc ư?”

“Phải.”

“Hai hành động cách nhau hai mươi năm, có cùng động cơ không?”

“Trước mắt vẫn chưa biết được.” Trần Tước đột ngột dừng chân, nhìn về phía trước, “Tôi cảm thấy mình càng lúc càng gần sự thật, gần đến nỗi với tay ra là chạm được rồi. Tiếc rằng vẫn còn thiếu một chút, tôi cần thêm linh cảm.

“Có phải cậu đã biết hung thủ là ai rồi không?”

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN