Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 8: The Finishing Stroke (Phần 3)
“Rốt cuộc là ai hả? Mau cho tôi biết đi.” Tôi tóm lấy tay áo Trần Tước, hồi hộp gặng hỏi.
“Tôi chưa có chứng cứ, không thể nói bừa. Tất cả những giả thuyết hiện giờ của tôi chỉ là lâu đài trên cát, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chính tôi xô đổ. Đến tôi còn chưa thể thuyết phục bản thân mình, làm sao có thể đem ra công bố được?” Trần Tước nhìn tôi, giọng chân thành, “Anh yên tâm, nếu tôi nắm được manh mối mới, chứng minh được ai là hung thủ bằng lý luận logic, nhất định sẽ cho anh biết đầu tiên.”
Sự thật chứng minh, Trần Tước lại nói dối tôi một lần nữa.
Rời phòng chứa đồ, tôi lên tầng 3, đến phòng Chúc Lệ Hân.
Vốn muốn xem tình hình cô thế nào, nhưng nghĩ ngợi một hồi tôi lại quay đi, đúng lúc cánh cửa “kẹt” một tiếng.
Ở khung cửa mở, gương mặt thanh tú của cô gái hiện ra, mấy sợi tóc ướt còn dính bết vào trán.
“Anh tìm tôi ư?” Chúc Lệ Hân rụt rè hỏi, như một con nai nhỏ đang kinh sợ.
“Tôi không thấy cô dưới phòng khách, chị Vương bảo cô đã về phòng nên tôi định lên xem xem cô có ổn không. Tình hình bây giờ cô cũng biết đấy, không thể lơi lỏng cảnh giác được.
“Ừm, tôi không sao.”
Tôi để ý thấy Chúc Lệ Hân vẫn cầm một chiếc khăn bông trắng, luôn tay lau tóc.
“Cô đang tắm à?”
Cô gật đầu, “Tôi gội đầu thôi. Hôm qua ăn tối xong thì mất nước.”
“Hôm qua mất nước ư?” Tôi kinh ngạc hỏi. Nhớ lại thì tối qua, tôi và Trần Tước đều không tắm rửa, lúc xuống bếp nấu cũng dùng nước tinh khiết đóng bình.
“Tối qua mất nước, không tắm rửa được. Nhưng đầu hôi không chịu nổi nên vừa rồi phải nhờ chú Sài lấy cho bình nước tinh khiết, gội qua loa. Mà, anh vào ngồi chơi đi. Tôi vô phép quá, cứ để anh đứng ngoài từ nãy đến giờ.” Chúc Lệ Hân mỉm cười áy náy.
Cô xoay nghiêng người nhường lối cho tôi vào trước rồi để nguyên cửa hé, bước theo sau, ngồi xuống giường. Tôi an tọa ở chiếc ghế đối diện.
“Sao tối qua cô không tìm chú Sài?”
“Lúc phát hiện ra mất nước thì đã quá khuya, chú Sài bận rộn cả ngày đủ mệt rồi, tôi ngại quấy rầy.” Chúc Lệ Hân cúi đầu, ngón tay mân mê nghịch tóc mai, trầm tư một lúc, chợt hỏi, “Anh Hàn có sợ không?”
Tôi nhìn thẳng vào Chúc Lệ Hân. Cô vẫn cúi đầu, chăm chú với mấy sợi tóc mai.
“Tôi…”
“Anh nói thật đi. Yên tâm, tôi không cười đâu.”
“Hơi hơi.” Vừa buột miệng, tôi đã bắt đầu hối hận.
Cặp mắt nâu nhạt của Chúc Lệ Hân nhìn lướt qua gương mặt tôi rồi hướng ra ngoài cửa sổ. Cô bình thản hỏi, “Nếu tôi nói giờ mình không hề sợ, anh có tin không?”
Tôi gật đầu thật mạnh, mặc cho cô có thấy hay không. Chúc Lệ Hân nói, “Tôi đã nghĩ rồi, dù chúng ta sợ chết khiếp thì việc phải xảy ra vẫn sẽ xảy ra. Chúng ta càng sợ, càng trúng kế hung thủ. Tôi vô cùng căm hận vì hắn đã giết Cổ Dương. Tôi mà gặp hắn, nhất định tôi sẽ trả thù.”
Chúc Lệ Hân vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng vành mắt đã đỏ hoe.
“Chúng ta sẽ không sao đâu. Còn một ngày nữa, chỉ còn một ngày thôi.” Tôi an ủi.
“Vâng.”
“Hơn nữa, Trần Tước cũng đang dốc sức điều tra. Cậu ấy suy luận giỏi thế nào cô cũng thấy đấy, không biết chừng cảnh sát chưa đến đã tóm được hung thủ rồi…”
Bấy giờ, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, bầu không khí trong phòng lại căng ra.
“Tiểu Chúc, sao lâu thế? Xuống nhà ăn trưa đi.”
Nhận ra giọng Vương Phương, tôi mới yên lòng.
“Em xuống ngay đây.” Chúc Lệ Hân đáp vọng ra, đoạn quay sang nháy mắt với tôi. Biết cô muốn thay đồ, tôi bèn ra ngoài cửa đợi.
Chúc Lệ Hân thay đồ xong, chúng tôi cùng xuống lầu rồi đi thẳng đến phòng khách. Bấy giờ, tất cả mọi người trong dinh thự đã tập trung lại, chú Sài đang tất bật bưng hết món này tới món kia từ bếp ra. Vì Cổ Dương đã dặn phải mua thức ăn dự phòng đến nửa tháng nên thực phẩm trong tủ lạnh vẫn còn nhiều, đồ tươi sống cũng đầy ắp, cho dù nghe nói xe tiếp phẩm vẫn sẽ định kì ghé qua.
“Thật bất tiện quá, tối qua vỡ ống nước. Tạm thời không có nước để tắm rửa…” Chú Sài che miệng ho húng hắng mấy tiếng rồi khom người tỏ ý tạ lỗi.
Mọi người đều nói không sao, dù gì cũng chỉ còn một ngày nữa, chúng tôi vẫn chịu đựng được.
Tôi thoáng thấy khóe môi Trần Tước giần giật, dám chắc cậu ta lại vừa nghĩ ra việc gì đó.
Có lẽ vì chuyện ban sáng nên mọi người ăn uống uể oải, bỏ mứa vô số đồ ăn, chú Sài thu dọn bưng cả xuống bếp. Sau bữa cơm, không khí trong phòng khách ngột ngạt đến khó chịu. Triệu Thủ Nhân chẳng nói chẳng rằng đứng ở cửa hút thuốc. Trần Tước cầm một cuốn sách mượn từ phòng sách ra chăm chú đọc. Chúc Lệ Hân đi giúp chú Sài một tay, những người khác quây lại chơi bài.
“Các vị định thế nào đây?” Chu Kiến Bình xem bài, cười nhạt hỏi.
“Phải thế nào thì cứ thế thôi.” Giọng Trịnh Học Hồng có vẻ bình tĩnh.
“Chẳng lẽ cứ giết thời gian thế này chờ đến mai ư? Tôi còn tương lai rộng mở, không muốn chết ở đây đâu.”
“Nếu anh muốn đi thì cửa ngay kia kìa, đừng có kích động mọi người.” Trịnh Học Hồng trừng mắt nhìn Chu Kiến Bình.
“Này lão già, lão sắp đến tuổi xuống lỗ nên muốn kéo chúng tôi theo chết chung chứ gì?”
“Kéo anh chết chung ư? Bẩn lắm, tôi chẳng thèm.” Trịnh Học Hồng cười nhạt.
“Lão già đến mức này rồi, thà chết sớm đầu thai sớm…” Chu Kiến Bình đùng đùng đốp lại.
“Đủ rồi.” Tôi vội giảng hòa, “Giờ là lúc mọi người phải đồng sức đồng lòng, sao lại gây lục đục nội bộ. Mỗi người bớt một câu là ổn mà, đánh bài thôi.”
Vương Phương chẳng buồn khuyên can, cứ thờ ơ đánh bài. Trần Tước cũng chỉ liếc mắt qua hai người kia một thoáng rồi cúi đầu đọc tiếp.
Đánh liền mấy ván, Chu Kiến Bình và Trịnh Học Hồng thay nhau thắng. Tôi đặt bài xuống, nói không muốn chơi nữa rồi ngáp dài. Mọi người cũng chán, lũ lượt bỏ bài xuống, bắt đầu tán gẫu. Tôi đưa tay nhìn đồng hồ, thấy mới 1 giờ 40 phút, còn khá lâu mới tới sáng mai.
Trần Tước đã hết hẳn nôn nóng, trông hết sức nhàn tản. Tôi kéo cậu ta vào một góc phòng khách, dò hỏi xem vụ án tiến triển tới đâu rồi.
“Chắc cũng sắp xong.” Trần Tước uể oải đáp.
“Hung thủ là ai? Giờ có thể nói cho tôi được chưa?”
“À.”
“À là ý gì?”
“Là ‘à’ thôi.”
“Đừng vờ vịt nữa. Thái độ gì đây hả?”
Im lặng.
“Cậu đã phát hiện được gì đó rồi, đúng không?”
Trần Tước gật đầu, xong lại lắc đầu. Biểu hiện hết sức bất thường.
“Cậu nói tiếng người đi được không?” Tôi càng thêm nôn nóng.
“Chẳng phải tôi vẫn nói tiếng người đấy ư?”
“Thôi thôi, cậu thắng rồi.” Tôi giận dữ, “Cứ giữ bí mật đi. Để mọi người ở đây chết sạch cho cậu vừa lòng.”
“Sẽ không ai chết nữa đâu.” Trần Tước bình thản đáp.
“Sao cậu biết?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!