Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ] - Chương 8: The Finishing Stroke (Phần 4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
418


Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]


Chương 8: The Finishing Stroke (Phần 4)


“Vì không cần thiết nữa.”

“Không cần thiết nữa là sao, lẽ nào cậu đã trò chuyện với hung thủ rồi ư?”

“Đâu.”

Thật không tài nào nói năng bình thường với cái tên lập lờ đánh lận con đen này được nữa, tôi đành quay lưng bỏ đi.

“Sao thế, cãi nhau với bạn trai à?” Chu Kiến Bình cười trêu.

Tôi nổi khùng trừng mắt, nhưng thấy Chúc Lệ Hân lo lắng lắc đầu, tôi đành cố kìm cơn lỗ mãng. Thật ra tôi chỉ giận Trần Tước mà thôi, rõ ràng cái gì cũng biết, nhưng cương quyết ngậm miệng không chịu nói.

Bấy giờ, tôi nào có hiểu nỗi khổ của cậu ta.

Triệu Thủ Nhân đột nhiên tiến vào phòng khách, nghiến răng, nhíu mày như vừa đưa ra một quyết định trọng đại. Mọi người cũng đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào ông ta. Triệu Thủ Nhân lần lượt nhìn thẳng vào mặt từng người chúng tôi, sau vẻ đanh thép còn thấp thoáng nỗi áy náy. Cuối cùng, ông lấy hết can đảm tuyên bố:

“Tôi muốn bắt tất cả các vị.”

Đúng là điên!

Muốn bắt tất cả chúng tôi.

Ngay lập tức, tôi nhìn sang Trần Tước, thấy cậu ta vẫn thản nhiên đứng nhìn Triệu Thủ Nhân, không mảy may phản ứng. Những người khác thì xôn xao chỉ trích viên cảnh sát. Người đầu tiên lên tiếng phản đối là Chu Kiến Bình, ông ta phẫn nộ la lối, cho đến giờ vẫn chưa tìm ra hung thủ thì trách nhiệm thuộc về Triệu Thủ Nhân, dựa vào đâu mà đòi bắt tất cả mọi người? Mà bắt kiểu gì, định còng chùm hay sao? Triệu Thủ Nhân chỉ lạnh nhạt buông một câu, “Dùng dây trói lại, không đủ còng.”

Tình cảnh bắt đầu nhốn nháo cả lên. Không chỉ Chu Kiến Bình mà ngay Trịnh Học Hồng thường ngày hòa nhã cũng cho rằng xử lý như vậy không thỏa đáng. Chúc Lệ Hân và Vương Phương thì càng khỏi phải bàn, vẻ kinh ngạc của họ đã nói lên tất thảy.

“Tôi chỉ muốn bảo vệ các vị thôi.” Triệu Thủ Nhân phun một câu qua kẽ răng.

Tôi hiểu ý Triệu Thủ Nhân. Ông muốn khống chế tất cả, chờ đến sáng mai báo cảnh sát vì biết chắc hung thủ nằm trong nhóm chúng tôi, chỉ cần kiềm chế hành động của mọi người thì tên hung thủ nọ cũng chẳng làm gì được. Dùng cách này để ngăn hung thủ tiếp tục gây án chứng tỏ ông đã rơi vào đường cùng, âu cũng là một lựa chọn bất đắc dĩ.

“Trói cả tay chân lại ư?” Chúc Lệ Hân lo lắng hỏi tôi.

“Chắc là không đâu.” Tôi vắt óc tìm cách an ủi cô, nhưng bất lực.

Thật ra chính tôi cũng lo lắng, quá nhiều câu hỏi đang tuôn trào trong đầu nhưng tạm thời không có đáp án.
“Anh Triệu, chính tay anh sẽ trói chúng tôi à? Làm sao anh chứng minh được mình không phải hung thủ? Vương Phương cau có hỏi.

“Còn lâu nhé!” Chu Kiến Bình hùng hổ phản đối.

Triệu Thủ Nhân rút từ thắt lưng ra một chiếc còng, xăm xăm đi về phía Chu Kiến Bình. Nét mặt ông ta phức tạp, không hiểu là buồn hay giận. Dường như lúc này ông chẳng có bất kì cảm xúc nào.

“Anh… định làm gì đây hả?” Chu Kiến Binh luống cuống giật lùi.

“Đáng lẽ ngay từ lúc bước vào ngôi nhà này, tôi đã phải còng các vị lại mới đúng.” Triệu Thủ Nhân lạnh lùng nói.

Nếu cứ mặc bọn họ e rằng sự việc sẽ không thể giải quyết được nữa. Tôi bèn đẩy Trần Tước một cái, nháy mắt ra hiệu, hi vọng cậu ta có thể ngăn Triệu Thủ Nhân.

Nào ngờ, thấy ám hiệu của tôi mà Trần Tước vẫn đứng ngây ra đó, khiến tôi cuống đến toát cả mồ hôi. Nhìn sang Chu Kiến Bình lần nữa, tôi mới thấy ông ta đang khom lưng như một con sói thủ thế, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào. Triệu Thủ Nhân cũng không chùn bước, ánh mắt đầy vẻ tàn nhẫn. Nếu không ngăn lại, họ nhất định sẽ ẩu đả.

“Đủ rồi.” Tôi xông lên chắn giữa hai người, dang tay ngăn cả hai lại, “Lỡ bị thương thì sao.”

Triệu Thủ Nhân cười nhạt, “Bị thương à? Thà có người bị thương, còn hơn có thêm người chết.”

“Sẽ không ai chết nữa đâu.” Giọng Trần Tước nhỏ như tiếng muỗi bay.

Có lẽ bỏ ngoài tai, cũng có thể không nghe thấy, Triệu Thủ Nhân vẫn không hề ngừng tay, tóm ngay lấy vạt áo Chu Kiến Bình. Chu Kiến Bình gầm lên, lao bổ về phía ông ta, chẳng mấy chốc hai người đã đánh nhau túi bụi. Tiếng quát tháo ầm ĩ cả phòng khách, mọi người kinh hãi trợn tròn mắt trước cảnh tượng ấy.

Nhưng Chu Kiến Bình dù sao cũng không phải đối thủ của Triệu Thủ Nhân. Gò má ông ta trúng vài đấm của Triệu Thủ Nhân, ánh mắt bắt đầu hoang mang, ngay tức thì bụng dưới lại ăn một đá, mất hết sức chiến đấu, cả người xụi lơ ngã nhào xuống đất. Triệu Thủ Nhân thừa thắng cưỡi lên người Chu Kiến Bình, bẻ quặt hai tay ông ta ra sau rồi bập còng vào. Mấy mươi năm làm đội trưởng đội hình sự dạn dày kinh nghiệm, động tác của ông ta không những thuần thục mà còn đẹp mắt. Triệu Thủ Nhân xách Chu Kiến Bình quẳng lên sofa, giận dữ hỏi, “Các vị có muốn tôi lần lượt bắt trói từng người lại không?”

“Anh làm thế này là phạm pháp. Anh không có quyền.” Vương Phương kinh sợ quá độ, đánh mất cả vẻ tao nhã thường ngày, giọng cũng lạc hẳn đi.

“Sau khi mọi sự kết thúc, tôi sẽ đi tự thú.” Dứt lời, Triệu Thủ Nhân rời mắt khỏi Vương Phương, nhìn sang Chúc Lệ Hân sau lưng tôi. Tôi vô thức bước sẵn lên.

Một nụ cười như có như không chợt thoáng qua khuôn mặt Triệu Thủ Nhân, “Hàn Tấn, cậu tránh ra.”
“Không.”

Vẻ hung tàn chợt lóe lên trong mắt Triệu Thủ Nhân, ông ta lao vào tôi. Tôi cúi thấp người toan tránh, nào ngờ Triệu Thủ Nhân phản ứng nhanh, thấy tôi né sang phải, lập tức xoay người theo tóm lấy cổ tay tôi rồi quét chân đá tôi ngã lăn. Bấy giờ, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, về sau nghe Trần Tước thuật lại thì cả quá trình có lẽ chỉ chừng mười giây, nhưng tôi cảm giác như đã mấy phút trôi qua. Quật ngã tôi xong, Triệu Thủ Nhân đè đầu gối lên tay trái tôi trong khi tóm chặt lấy tay phải, khiến tôi không cục cựa được nữa, biến thành cá nằm trên thớt. Một phút trước tôi còn hiên ngang đòi bảo vệ Chúc Lệ Hân, giờ nghĩ lại chỉ thấy nực cười. Đúng là không biết tự lượng sức.

Trịnh Học Hồng bước đến, toan gỡ Triệu Thủ Nhân ra nhưng không được bèn chửi toáng lên. Triệu Thủ Nhân vờ điếc, thò tay tìm còng. Tuy đang bị khống chế nhưng tôi vẫn trông rõ mồn một biểu cảm của ông. Thoạt tiên, hai mắt ông ta trợn tròn, sau đó mặt bỗng tái mét, quay phắt lại phía sau.

Ông ta vừa phát hiện ra chiếc còng vẫn giắt sau lưng đã biến mất.

Trong khoảnh khắc Triệu Thủ Nhân quay đầu, Trần Tước tung chân đá thẳng vào má ông ta. Một đòn này nhìn có vẻ không nặng, nhưng Triệu Thủ Nhân lại đổ ập người xuống tôi như một con búp bê hết pin. Tôi nhanh nhẹn lật người dậy, đè lên trên, ấn ông ta xuống. Trần Tước thong thả cất tiếng, “Ông ấy hôn mê rồi, anh buông ra đi.” Dứt lời, cậu rút chiếc còng thò được của Triệu Thủ Nhân, còng ông ta lại, sau đó lại tìm chìa khóa mở còng cho Chu Kiến Bình.

Trong nháy mắt, trận chiến kết thúc.

Về sau Trần Tước kể với tôi rằng, nếu một chọi một, cậu ta tuyệt đối không địch nổi Triệu Thủ Nhân. Cậu ta chỉ chủ đích đạp vào mang tai ông ta, một nơi tập trung nhiều dây thần kinh và mạch máu quan trọng để khiến ông ta tạm thời ngất đi thôi. Đặc biệt, Trần Tước còn giải thích, đòn tấn công vào vùng quanh mang tai có thể khiến thân thể mất thăng bằng.

Quả đúng như cậu ta dự đoán, mấy phút sau, Triệu Thủ Nhân dần tỉnh lại. Thoạt đầu, ông ta còn ra sức vùng vẫy, nhưng thử mấy lần không được đành buông xuôi. Hơn ai hết, ông ta hiểu rõ chiếc còng này. Máu thịt làm sao thắng được sắt thép? Nản lòng, Triệu Thủ Nhân nhăn nhó cười, vẻ tuyệt vọng lan dần trên mặt.

“Rồi chúng ta sẽ bị giết sạch sẽ, giống như hai mươi năm trước thôi…” Ông ta lẩm bẩm.

“Thôi câm miệng lại đi. Làm cảnh sát thì oách lắm hả? Có tin tôi đánh chết anh không?”

Chu Kiến Binh xoa xoa vết bầm trên mặt, chuẩn bị lao lên đánh Triệu Thủ Nhân, nhưng tôi ngăn lại.

Vương Phương cũng động lòng trắc ẩn, bảo Trần Tước, “Hay là ép anh ấy hứa đừng làm bậy nữa rồi thả ra đi?” Chúc Lệ Hân cũng tán thành, “Đúng vậy, lỡ như bị cáo buộc là tấn công người thi hành công vụ thì gay…”
“Tôi sẽ thả. Nhưng không phải bây giờ…” Trần Tước nói, “Đợi tôi trình bày hết những điều cần thiết đã.”

“Điều gì cần thiết?” Trịnh Học Hồng nhìn thẳng vào mắt Trần Tước.

“Một tấn bi kịch.” Trần Tước ngẩng lên, “Một tấn bi kịch liên quan đến dinh thự này.”

Trịnh Học Hồng kinh ngạc nhìn cậu ta, “Lẽ nào cậu đã biết thân phận hung thủ rồi ư?”

“Phải.”

“Đã biết hung thủ là ai, sao cậu còn không nói sớm.” Giọng Trịnh Học Hồng thoáng vẻ trách móc.

“Vì không có chứng cứ. Tất cả đều do em phỏng đoán thôi.”

“Phỏng đoán ư?”

“Suy luận thì có rồi, tiếc rằng chưa tìm được bằng chứng củng cố.”

“Tại sao bây giờ cậu lại quyết định nói ra?” Trịnh Học Hồng khoanh tay trước ngực, giọng bất mãn.

“Vì nếu không nói sẽ không kịp nữa.”

Trần Tước liếc Triệu Thủ Nhân trên sofa. Ông ta giận dữ ngoảnh mặt đi.

Bất chợt, tôi có cảm giác Trần Tước trước mặt tôi đây hoàn toàn xa lạ. Thần thái hành động đều bí ẩn không ai nắm bắt được.

“Hàn Tấn, phiền anh lên phòng tôi lấy hồ sơ vụ án xuống đây. Còn nữa, lúc ra ngoài tôi quên khép cửa sổ, mưa to quá, nhờ anh đóng cửa sổ lại giùm, kẻo nước hắt bẩn thảm mất.”

Tôi lên lầu lấy hồ sơ xuống, đặt vào tay Trần Tước.

Trần Tước cúi đầu, nhấc nhấc tập hồ sơ như đang ước chừng cân nặng. Im lặng hơn mười giây. Trong khoảng thời gian này, mọi người cũng tạm dừng mọi cử động, không ai nói câu nào. Tiếng mưa rào rào đằng xa như tấu nhạc đệm cho vở kịch.

Cuối cùng, Trần Tước hếch cằm lên.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN