Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]
Chương 9: The Tragedy of Errors (Bi Kịch Nhầm Lẫn)
Tôi bất giác liếc đồng hồ đeo tay. 2 giờ 30 phút chiều.
Chừng như đã sẵn sàng, Trần Tước cất tiếng.
“Cổ Dương và Đào Chấn Khôn bị giết tại đây. Hai mươi năm trước, cũng tại đây, tất cả mọi người đều bị giết. Cổ Vĩnh Huy phải mang tiếng oan sát nhân rồi tự tử trong bệnh viện. Mà ngọn nguồn tai họa, là một trong số chúng ta.” Giọng Trần Tước khá bình thản. Cậu ta trải hồ sơ vụ án ra bàn, lấy bút vạch lên mấy đường thẳng.
Tôi nín thở lắng nghe, chỉ sợ bỏ sót dù chỉ một chữ.
“Sau đây, tôi sẽ đưa ra những suy luận của mình về vụ án này. Nếu có nghi vấn gì, hoan nghênh các vị đặt câu hỏi bất cứ lúc nào. Trước khi bắt đầu, tôi phải làm rõ vài điều. Vụ án này vẫn chưa thể kết luận như đinh đóng cột vì chưa tìm ra vật chứng, nhưng tôi tin chắc rằng, chỉ cần sáng mai cảnh sát đến thì sẽ có vật chứng thôi. Tại sao tôi lại nói vậy ư? Sau khi nghe tôi trình bày suy luận, mọi người chắc sẽ hiểu cả.”
Trần Tước ngừng lại, đưa mắt nhìn tất cả một lần nữa. Thấy không ai ý kiến, cậu ta mới tiếp tục.
“Chúng ta đến đây, đầu tiên là để điều tra bí ẩn hai mươi năm trước, rửa sạch tiếng oan cho Cổ Vĩnh Huy. Với tiền đề là câu chuyện cổ tích bám sát sự thật, thì Cổ Vĩnh Huy không hề gây ra vụ giết người năm xưa, theo như suy đoán tôi trình bày bữa trước. Vậy hung thủ rốt cuộc là ai? Trước mắt, chúng ta vẫn chưa biết được. Hung thủ ra tay hết sức kín kẽ, nhưng song song với việc gây án, hắn cũng để lại dấu vết không thể xóa sạch, chỉ cần lần theo những dấu vết này, chúng ta có thể lôi hắn ra từ trong bóng tối.”
Phòng khách bỗng rộ lên tiếng xì xào.
“Dấu vết nào cơ?” Vương Phương hỏi.
“Gian phòng đỏ.” Trần Tước đáp ngay. “Xin mọi người nhớ kĩ ba chữ này, vì về sau nó sẽ có tác dụng khóa cứng hung thủ. Được rồi, chúng ta tạm thời đặt vụ án năm xưa xuống, nhìn lại vụ việc Cổ Dương và Đào Chấn Khôn, các vị nghĩ gì nào? Cũng là ‘gian phòng đỏ’. Thiết kế hiện trường như một nghi thức tôn giáo, là cách hung thủ muốn phô phang sự liều lĩnh với chúng ta ư? Hắn muốn để lại dấu ấn sát nhân hàng loạt của mình ư? Giờ vẫn chưa biết được. Tạm thời, chúng ta chỉ có thể cho rằng hung thủ hai mươi năm trước và hiện nay là cùng một người. Đương nhiên, ngoại trừ vệt sơn được quét y hệt nhau, tôi không còn chứng cứ nào khác, nên những gì tôi nói chỉ là giả thuyết, vẫn cần tìm thêm lời giải đáp. Sau khi Cổ Dương bị giết, thầy Trịnh từng nói, hung thủ là người trong dinh thự Vỏ Chai, cũng tức là một trong số chúng ta. Lý do đơn giản, nếu hung thủ lẩn trốn bên ngoài, mà trời đang mưa, bùn lầy bê bết, sẽ dễ để lại dấu chân. Vậy mà phòng Cổ Dương lại sạch sẽ. Cũng có thể hung thủ cởi giày rồi mới vào phòng, nhưng rất tiếc, trong dinh thự này chẳng có chỗ nào để hắn giấu áo mưa và giày cả. Dù có đi chăng nữa thì mưa to như thế, dẫu che mưa cũng vẫn ướt ống quần, trong ngoài phòng lại không mảy may có dấu vết. Từ đó đủ thấy, hung thủ nhất định ở ngay giữa chúng ta.”
“Nếu hung thủ đeo bao bọc giày thì sao? Như thế sẽ không lưu lại dấu chân.” Giọng nói vang lên từ góc phòng khách. Chu Kiến Bình nhỏm người lên.
“Điều này vô lý. Chúng ta đã chiếm dụng toàn bộ tầng 1, bất kể hung thủ vào nhà theo hướng nào, chúng ta đều không thể không thấy. Nếu muốn vào, hắn chỉ có cách leo lên tầng 2 hoặc tầng 3. Nhưng mưa như trút nước, tường ngoài trơn tuột không thể bám vào, nếu đeo cả bao bọc giày thì càng giảm ma sát, không leo lên nổi. Nếu leo đến tầng 2 rồi mới đeo bao bọc giày thì sẽ để lại dấu chân trên sàn nhà tầng 2.”
Trần Tước nhìn vào mắt Chu Kiến Bình. Ông ta có phần bối rối, hậm hực ngồi xuống, tiếp tục nghịch bộ bài poker trên tay. Trần Tước lại nói, “Giờ trong tay chúng ta có hai điều kiện. Một, hung thủ trong cả hai vụ án là một người. Hai, hung thủ đến từ bên trong, chứ không phải bên ngoài. Kết hợp hai điều kiện này lại, ta được đáp án thế nào? Nếu tôi nhớ không lầm thì trong số chúng ta đây chỉ có tôi, Hàn Tấn và Chúc Lệ Hân đáng được loại trừ, vì hai mươi năm trước chúng tôi còn là trẻ con, không giết ai được. Triệu Thủ Nhân năm xưa là cảnh sát, lần đầu tiên xông vào đây là cùng cả đội hình sự, nên cũng không thể.”
“Tại sao không thể? Triệu Thủ Nhân có thể nấp sẵn trong dinh thự, về sau mới tập hợp cùng đội hình sự mà?” Chu Kiến Bình phản đối.
“Nếu nấp trong dinh thự, sau khi giết người mới quay về đội hình sự thì bão tuyết lấp đường, lại không có xe, làm sao về được? Hơn nữa anh ấy là cảnh sát, phải có mặt ở đồn, mấy ngày liền không thấy tăm hơi, đến lúc toàn đội sắp ra quân lại thình lình xuất hiện thì không ổn. Vậy nên Triệu Thủ Nhân không phải hung thủ, chỉ còn một trong mấy người Chu Kiến Bình, Vương Phương, Trịnh Học Hồng và chú Sài thôi.”
Tôi thầm tính toán, năm 1994, Chu Kiến Bình 27 tuổi, Vương Phương 21 tuổi, Trịnh Học Hồng 45 tuổi, chú Sài 32 tuổi, Đào Chấn Khôn đã chết nên được loại trừ.
“Các vị có ý kiến gì khác không? Vậy tôi nói tiếp nhé. Năm 1994, trong dinh thự này tổng cộng có bảy người, ngoài đạo diễn Hà Nguyên, nhà văn nữ Tề Lợi, nữ diễn viên Lạc Tiểu Linh, bác sĩ Lưu Quốc Quyền, giáo sư văn học Chu Vĩ Thành và gia chủ Cổ Vĩnh Huy, còn một người nữa là hung thủ, tạm thời chúng ta chưa biết thân phận của hắn. Sau khi lần lượt giết chết các nạn nhân, hung thủ đã làm một việc hết sức kì quặc: Sơn tường phòng Cổ Vĩnh Huy thành màu đỏ. Tôi cho rằng hắn làm vậy không phải vì tâm lý biến thái hay mục đích tôn giáo, mà hắn buộc phải làm vậy. Tại sao? Hắn muốn che giấu điều gì?”
Trần Tước đút tay phải vào túi quần, ngón trỏ trái sờ lên vách tường phòng khách, tiếp tục trầm ngâm.
“Dễ nhận thấy nhất, hắn muốn che giấu manh mối. Đây mới là điều quan trọng. Hung thủ cho rằng chỉ cần sơn tường thành màu đỏ là có thể che giấu lai lịch của mình. Chúng ta thử phân tích xem có khả năng này không. Tôi sẽ liệt kê ra vài giả thuyết rồi ta cùng thảo luận.
“Thứ nhất là che giấu manh mối tố cáo thân phận mình, ví như lời nhắn của nạn nhân trước khi chết. Thứ hai là che giấu dấu vết của mình, như dấu vân tay, dấu chân. Thứ ba là hung thủ dị ứng với sơn nên quét sơn lên để chứng tỏ mình không thể vào được phòng này. Thứ tư là làm sai lệch thời gian gây án, chẳng hạn muốn sơn hết bốn bức tường cần một tiếng rưỡi, mà hung thủ lại có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo. Chúng ta lần lượt phân tích bốn giả thuyết trên, xem có vấn đề gì không nhé.”
Trịnh Học Hồng mệt mỏi thở dài, ngả người ra ghế, như thể lựa chọn tư thế thoải mái nhất để chuẩn bị nghe một bài diễn văn mất thời gian.
Trần Tước nghiêm mặt nói tiếp, “Thật ra, bốn giả thuyết trên đều không thể giải thích được hành động của hung thủ. Tại sao? Vì thiếu một thi thể. Không ai chết trong phòng Cổ Vĩnh Huy, nên những giả thuyết này chẳng cần xô cũng đổ. Hung thủ quét sơn đỏ trong phòng, nhất định là có mục đích khác. Tôi thừa nhận, sự thật này làm khó tôi. Nhưng tôi tin chắc hung thủ đã mất công bày vẽ như vậy không phải để đùa chơi, thế nên tôi quyết định suy nghĩ theo hướng khác. Hung thủ quét sơn lên tường, chưa chắc đã nhằm che giấu manh mối. Và tôi nhận ra, mục đích của hung thủ thật ra là dùng hết đống sơn ấy. Đúng, hung thủ nhất định phải dùng hết hai thùng sơn đỏ trong ngăn tủ ở phòng chứa đồ, rồi giẫm bẹp vỏ thùng.
“Sơn đỏ tường, chẳng qua là cái cớ che đậy việc hắn muốn dọn sạch ngăn tủ. Nếu chỉ vứt thùng sơn đi, người ta sẽ dễ liên tưởng đến mục đích thật của hắn: làm trống ngăn tủ để cất thứ khác vào. Huống hồ, muốn vứt hai thùng sơn đi đâu có dễ thế, chỉ cần đổ bỏ cũng sẽ làm người ta nghi ngờ. Đã làm thì phải làm cho trót, hắn ta bèn dùng sơn đỏ bày biện hiện trường rùng rợn đe dọa mọi người. Một mũi tên trúng hai đích, vừa che đậy được ý đồ của mình, vừa khéo léo đánh lạc hướng tất cả. Hung thủ bấy giờ chắc hẳn đắc ý lắm. Theo lời Cổ Dương và chú Sài giới thiệu, cách bài trí trong phòng chứa đồ hiện nay giống hệt hai mươi năm trước, nhiều thứ lâu nay chẳng có ai đụng vào, bao gồm cả nơi đặt hai thùng sơn.”
“Trong vụ án giết Đào Chấn Khôn, hung thủ cũng quét sơn lên tường, có phải vì cùng một lý do không?” Vương Phương lo lắng hỏi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!