Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ] - Chương 9: The Tragedy of Errors (Phần 2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
427


Cổ Tích Của Người Điên [ Thời Thần ]


Chương 9: The Tragedy of Errors (Phần 2)


“Xin đừng cắt ngang suy luận của tôi. Tôi muốn giải thích ý đồ của hung thủ từ từ, từng bước một.” Giọng Trần Tước có phần nghiêm khắc, “Hung thủ bê hai thùng sơn ra, để trống một ngăn tủ để làm gì? Trước hết, chúng ta thử xem xem ngăn trống ấy lớn chừng nào đã. Tôi đã cùng Hàn Tấn xuống phòng chứa đồ đo đạc, giờ chỉ cần làm một phép toán đơn giản thôi. Nếu không cất thùng sơn, thì ngăn tủ cao 30 cm, sâu 40 cm, rộng 40 cm, qua tính toán ta được kích thước ngăn tủ là 4,8×104 cm3. Thùng sơn đường kính 18 cm, cao 25 cm, thể tích chừng 0,63×104 cm3. Cộng gộp thể tích hai thùng lại, ta được 1,26×104 cm3. Hung thủ lấy hai thùng sơn, chừa ra một ngăn tủ nhằm cất thứ gì đó vào. Tôi bèn nghĩ tới việc mỗi nạn nhân đều bị mất một thứ, bảng vẽ của Hà Nguyên, từ điển của Tề Lợi, khung ảnh của Lưu Quốc Quyền, thảm lông của Chu Vĩ Thành và laptop của Lạc Tiểu Linh, chúng ta thử tính toán kích thước của mấy thứ này xem có cất vừa vào tủ không nhé.”

Nói rồi Trần Tước xé roẹt một trang trong sổ tay, thoăn thoắt viết. Chẳng mấy chốc, cậu ta đã giơ tờ giấy lên cao quá đầu cho chúng tôi xem:

Khung ảnh : 20 x 15 x 3 = 900 cm3

Bảng vẻ : 38 x 35 x 2 = 2,66 x103 cm3

Từ điển : 20 x 14 x 8 = 2,24 x103 cm3

Thảm lông : 70 x 70 x 0,5 = 2,45 x103 cm3

Laptop : 35 x 26 x 5 = 4,55 x103 cm3

“Cộng thể tích các vật vào, ta được 1,28 x104 cm3 hoàn toàn có thể nhét vào ngăn tủ có kích thước 4,8 x104 cm3. Như vậy, nếu chỉ xét thể tích, dù không lấy thùng sơn ra thì khoảng không còn lại trong tủ cũng vẫn đủ chứa những thứ kia. Nhưng phải xét đến tình hình đặc biệt, chẳng hạn bảng vẽ dài tới 38 cm, lại không thể cuộn hay gấp lại như thảm lông nên phải lôi thùng sơn ra mới nhét vừa được.”

Trần Tước chống tay trái lên mép bàn, tay phải vung vẩy tờ giấy.

“Kết luận, hung thủ quét sơn đỏ khắp phòng Cổ Vĩnh Huy là để trống ngăn tủ, hòng đặt đồ vật của các nạn nhân vào. Vất vả như vậy mới giấu được những thứ đó, tại sao lại vứt lung tung trong phòng Cổ Vĩnh Huy biến mất?”

Trần Tước ấn tờ giấy xuống mặt bàn, nhướng mày lên như đang đợi một đáp án.

Lặng phắc như tờ.

Tựa hồ đang chờ Trần Tước nói tiếp, không ai cắt lời, cũng không ai quấy rối. Ngay Chu Kiến Bình đáng ghét nhất hạng cũng chỉ biết nhìn chằm chằm Trần Tước như nhìn thấy quỷ. Vương Phương và Chúc Lệ Hân thì khỏi nói, hai người gần như dỏng tai lên, chìm đắm trong thế giới suy tưởng của Trần Tước.

Trịnh Học Hồng vịn vào bàn, hơi nghiêng người về phía trước, “Đúng là như mây trôi nước chảy, trí tưởng tượng quá phong phú. Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ sức thuyết phục tôi đâu, nhất là đoạn lấy thùng sơn ấy. Hung thủ tốn công sức như thế chỉ để giấu mấy thứ ấy thôi à? Tôi nghi lắm. Tôi nhớ năm ấy tuyết lớn, nếu tôi là hung thủ, chỉ cần tranh thủ lẻn ra sân sau chôn xuống tuyết là được, cần gì tốn sức làm bao nhiêu chuyện như thế?”

“Chôn xuống tuyết ư? Quả là ý kiến hay. Nhưng điều kiện cần là hắn có thể ra khỏi cổng chính đã chứ.” Trần Tước ung dung đáp, mắt lóe lên.

“Ý cậu là…”

“Khi xảy ra vụ án, bên ngoài đang có bão tuyết, tuyết đọng trên mặt đất dày cả tấc. Nếu hung thủ hết lần này sang lần khác đem những thứ lấy được từ hiện trường ra ngoài chôn giấu thì nhất định sẽ để lại dấu chân trên mặt tuyết, không thể xóa sạch trong thời gian ngắn. Chỉ cần có người nhìn từ cửa sổ ra, ắt sẽ phát hiện được, thậm chí còn có thể vạch trần thân phận hắn ngay lập tức. Có lẽ một kẻ xảo quyệt như hung thủ sẽ không chọn cách này. Bởi thế tìm một chỗ giấu trong nhà hẳn là an toàn hơn nhiều.”

Nghe đến đây, tôi đột nhiên nghĩ ra một việc: Giả sử tôi là hung thủ, tay cầm laptop thì sẽ không chôn xuống tuyết. Làm vậy chẳng khác nào phá hỏng nó, trừ phi tôi có lý do buộc phải làm vậy.

“Quay lại vấn đề vừa rồi, tại sao hung thủ phải lấy những thứ đó đi? Theo tôi thấy, giữa chúng không hề có mối liên hệ, chẳng hiểu hung thủ dùng với mục đích gì. Hắn vứt chúng trong căn phòng Cổ Vĩnh Huy biến mất vì lý do nào đó không thể tiết lộ với ai chăng? Ta ôn lại tình hình lúc cảnh sát Triệu xông vào phòng.

“Trong phòng bấy giờ có: Bóng rổ, bấm móng tay kim loại, khung ảnh, quạt điện mini, đại từ điển tiếng Hoa, son môi, lon Coca, thảm lông cũ, bảng vẽ, bút chì và laptop Toshiba. Ta lại lọc ra những thứ hung thủ lấy từ nạn nhân: Bóng rổ, bấm móng tay kim loại, quạt điện mini, son môi, lon Coca và bút chì.

“Các vị có phát hiện thấy vấn đề gì không? Những thứ này và những thứ hắn lấy từ hiện trường vụ án, khác hẳn nhau trên một phương diện nào đó. Cũng vì nhận ra sự khác biệt đó mà tôi mới phá được bí ẩn về việc Cố Vĩnh Huy biến mất trong phòng kín.”

Chỉ dựa vào những thứ vô nghĩa này mà phá giải được bí ẩn phòng kín ư? Tôi nghĩ nát óc cũng chẳng hiểu Trần Tước làm thế nào nữa. Lẽ nào Cổ Vĩnh Huy lấy những thứ này để làm phép tàng hình? Hay dùng một công thức bí mật gấp rút chế tạo một thiết bị bay? Càng nghĩ càng thấy hoang đường, không sao hiểu nổi. Cuối cùng tôi đành bỏ cuộc, nhìn sang Trần Tước.

“Khác biệt lớn nhất giữa hai nhóm vật dụng này là, có một nhóm ‘không vững’.” Trần Tước ranh mãnh nhìn về phía chúng tôi.

“‘Không vững’ là thế nào?” Triệu Thủ Nhân im lặng nãy giờ, đến đây cũng không nhịn được nữa, phải lên tiếng hỏi.

“Nói đơn giản là không thể kê chân được.”

“Kê chân gì cơ… Á…” Triệu Thủ Nhân há hốc mồm, không thốt nên lời. Ông đã hiểu ý Trần Tước.

Bóng rổ, bấm móng tay kim loại, quạt điện mini, son môi, lon Coca, bút chì. Những thứ này hoặc không vững, hoặc quá nhỏ, không thể giúp người ta đứng lên được. Trái lại, thảm lông, laptop, khung ảnh, từ điển và bảng vẽ đều vững chãi, có thể đứng lên trên.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN