[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng - Chương 54
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
85


[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng


Chương 54


“Anh dâu nhỏ, anh xác định chỉ cần xa một chút lão đại sẽ không tức giận sao?” Lão đại ý muốn chiếm hữu rất mạnh không như bình thường!

“Ách… Cái kia…” Điền Chính Hy khó xử kéo tóc, ủy khuất nói:“Nhưng người ta muốn chơi!”

Mọi người liếc nhau, có chút do dự, đột nhiên Phác Chí Mẫn cười tủm tỉm nói:“Vậy anh đừng nói cho lão đại biết, còn nếu không may bị lão đại phát hiện, anh nói là anh muốn chơi, biết không?”

Những người khác vẻ mặt hắc tuyến, này không phải rõ ràng để cho anh dâu nhỏ chịu tiếng xấu thay cho người khác sao?

Điền Chính Hy cao hứng gật đầu:“Được!” Không ai thấy đáy mắt cậu chợt lóe qua tia giảo hoạt.

Mọi người đồng thời đổ mồ hôi lạnh, cư nhiên dễ lừa như vậy? Nhìn Điền Chính Hy bộ dáng cao hứng, trong lòng bọn họ không khỏi có chút cảm giác tội ác. [Mị: Rồi các vị sẽ hối hận vì suy nghĩ ấy, hehe!]

Phác Chí Mẫn ho khan một tiếng, trong lòng an ủi chính mình, anh không phải cố ý hãm hại anh dâu nhỏ, hơn nữa nếu là lời anh dâu nhỏ nói, lão đại nhất định sẽ không làm gì cậu, nhưng nếu là bọn họ, nhất định sẽ chết rất thảm! “Đến, chúng ta bàn kế hoạch một chút!”

Mấy người ghé vào nhau nói nhỏ thật lâu, sau đó tách ra. Mẫn Doãn Khởi trên mặt có chút lo lắng, tuy rằng không phải rất quá đáng nhưng hiện lúc này, hiểu lầm thêm hiểu lầm, khó bảo đảm sẽ không xảy ra vấn đề a!

Phác Chí Mẫn lại là cao hứng phấn chấn, đảo mắt thấy anh dáng vẻ lo lắng, trên mặt tươi cười biến mất, nghiêm túc nói:“Khởi, cậu hẳn là hiểu được thân phận của chúng ta không được xem là rõ ràng, nếu giữa hai người cảm tình không đủ kiên định, khó bảo đảm cô ta sẽ không bị người có ý lợi dụng, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến cậu mất mạng!”

Mẫn Doãn Khởi thở dài một tiếng:“Tôi hiểu!”

Điền Chính Hy rất hưng phấn:“Chúng ta khi nào thì hành động?”

Ách? Lời này sao làm cho bọn họ cảm thấy anh dâu nhỏ cũng là người thuộc hắc đạo? Nhưng anh dâu nhỏ thân phận không rõ, thân thủ lại tốt như vậy, nói không chừng thật sự là người thuộc hắc đạo. Hy vọng không phải kẻ địch mới tốt, nếu không lão đại…

“Uy uy, các anh sao không nói lời nào?”

“Thế ngày mai đi! Ngày mai lão đại sẽ đi công ty!” Mẫn Doãn Khởi thật chủ động định ra thời gian, dù sao một người một ải thử thách vốn trốn không thoát, sớm chết sớm đầu thai!

Nhìn bộ dáng Điền Chính Hy hai mắt tỏa sáng hưng phấn, Kim Nam Tuấn buồn cười nhắc nhở:“hy nhi, em có phải đã quên ông chủ rồi không?”

“Đúng nga!” Điền Chính Hy lấy lại tinh thần, vội vàng bưng sữa lên lầu.

Vừa định đưa tay mở cửa, kết quả cửa phòng lại tự mở, Kim Tại Hưởng nhìn cậu, nhíu mày hỏi:“Sao lâu như vậy?” Còn tưởng rằng đã đi đâu mất chứ!

Điền Chính Hy cầm sữa trong tay đưa cho anh, chu miệng nói:“Người ta chơi bên dưới một chút!”

Kim Tại Hưởng nhíu mày, ở dưới một chút? Lần này có chút lâu rồi.

Điền Chính Hy đưa tay ôm lấy thắt lưng của anh, vươn ngón út ra so:“Thật là một chút xíu!”

Kim Tại Hưởng bật cười, ôm cậu đi vào trong phòng, trên sô pha ngồi xuống. Ngửa đầu liền uống hết sữa đã nguội, cúi đầu liền thấy Điền Chính Hy không chớp mắt nhìn anh liền nhịn không được đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cạu:“Làm sao vậy?”

Điền Chính Hy nháy mắt mấy cái, đột nhiên đưa tay ôm cổ của anh, cái miệng nhỏ nhắn dán lên bạc môi đang giương của anh, vươn đầu lưỡi liếm liếm. Kim Tại Hưởng ánh mắt tối sầm lại, chế trụ cái gáy của cậu, lưỡi dài linh hoạt chui vào trong miệng cậu tùy ý mút quấy nhiễu.

Sau một lúc lâu, Kim Tại Hưởng mới nhẹ nhàng buông cậu ra:“Bé cưng, muốn anh không?” Tiếng nói trầm thấp mang theo quyến rũ chết người.

Điền Chính Hy mơ mơ màng màng gật đầu, hoàn toàn đã quên mình kỳ thật chỉ muốn hôn một chút mà thôi.

Kim Tại Hưởng ở môi cậu hôn một chút, một tay ôm lấy cậu đi ra thư phòng, hướng về phòng ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Phác Chí Mẫn cùng Mẫn Doãn Khởi ở phòng khách chờ, nhưng đợi hơn nữa ngày cũng không thấy người xuống lầu. Phác Chí Mẫn hoài nghi hỏi:“Khởi, cậu xác định hôm nay lão đại sẽ đi công ty?”

Mẫn Doãn Khởi không chút để ý nói:“Chờ một chút đi! Từ khi có anh dâu nhỏ, lão đại muộn đã thành thói quen!”

Trong phòng trên lầu, Kim Tại Hưởng đem người trong lòng hôn đánh thức, dịu dàng dỗ:“Bé cưng, tỉnh tỉnh, hôm nay phải đi công ty nga!”

Điền Chính Hy mơ mơ màng màng lẩm bẩm:“Không muốn, người ta rất mệt!”

Kim Tại Hưởng nhìn người cậu đầy dấu hôn, do dự một chút, sau đó đứng dậy xuống giường, cũng không miễn cưỡng cô, dù sao hai ngày này Mẫn Doãn Khởi cùng Phác Chí Mẫn đều rảnh. Còn có Kim Nam Tuấn, nếu ba người cũng không xem được một người, vậy cần ném về tổng bộ huấn luyện cho tốt một chút. Hơn nữa từ lần trước, trên người Điền Chính Hy đã được trang bị thiết bị truy tìm, không sợ cậu đi mất.

Nhìn Kim Tại Hưởng xuống lầu, Phác Chí Mẫn hì hì cười:“Lão đại đi ạ!” Kim Tại Hưởng lạnh lùng nhìn anh một cái, vừa muốn nói gì, Phác Chí Mẫn liền chủ động nói:“Lão đại yên tâm, chúng tôi sẽ để ý anh dâu thật tốt!”

Kim Tại Hưởng híp mắt, tầm mắt khóa chặt cậu, Phác Chí Mẫn trong lòng căng thẳng, lão đại không phải hoài nghi cậu chứ? Ngay khi Phác Chí Mẫn sắp không kiên trì được nữa, không đánh đã khai, Kim Tại Hưởng rốt cục thu hồi tầm mắt, đi ra ngoài.

Phác Chí Mẫn thở ra, lau mồ hôi lạnh trên trán:“Nguy hiểm thật!”

Mẫn Doãn Khởi không chút khách khí cười ra tiếng:“Ai bảo cậu đắc ý vênh váo chứ?”

Phác Chí Mẫn vừa muốn nói gì, sau đó lại ngậm miệng, chỉ cười đến có chút quỷ dị. Mẫn Doãn Khởi run lên, không cần đoán cũng biết Phác Chí Mẫn suy nghĩ chuyện gì.

Mẫn Doãn Khởi thức thời không mở miệng nữa, nếu chọc tới Phác Chí Mẫn, một lát cậu ta khẳng định sẽ chỉnh anh rất ác!

Hai người đợi một lúc lâu, Phác Chí Mẫn nghi hoặc hỏi:“Anh dâu nhỏ sao còn chưa xuống? Không phải đã quên chuyện hôm nay chứ?”

Mẫn Doãn Khởi nhún vai, anh làm sao mà biết?

Lại đợi một lát, Phác Chí Mẫn thật sự nhịn không được, nếu không nhanh lên, đến lúc đó lão đại trở về phát hiện liền thảm:“Chúng ta đi lên xem!”

“Cốc cốc…” Không phản ứng?

“Ầm ầm…”

Nghe tiếng phá cửa như trời long đất lở kia, Điền Chính Hy rất bất mãn lập tức ngồi dậy, mê man ngồi trừng một lát mới lấy áo ngủ mặc vào, kéo cửa thật mạnh, rất bất mãn nhìn hai người trước mắt.

Tuy rằng Điền Chính Hy mặc áo ngủ, nhưng trên cổ, xương quai xanh, cánh tay, chỗ nào cũng chi chít dấu hôn, hai người rốt cuộc biết cậu vì sao đứng dậy không nổi!

“Khụ khụ…” Phác Chí Mẫn ho khan hai tiếng:“Anh dâu nhỏ, anh đã quên hôm nay còn có việc sao?”

“Có việc?” Điền Chính Hy nghi hoặc nhíu mày, sau đó nhớ tới chuyện hôm qua, kinh hô:“A… Tôi đã quên!” Bởi vì hôm qua lúc cậu ý loạn tình mê, mơ mơ màng màng mà làm một màn chủ động, kết quả Kim Tại Hưởng kích động, luôn quấn lấy cậu từ ban ngày ép đến nửa đêm, cậu sao còn nhớ rõ chuyện gì? “Chờ một chút, tôi thay quần áo!”

“Ầm” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, Phác Chí Mẫn sờ mũi, đột nhiên cười nói:“Như vậy cũng không sao!” Vỗ vai Mẫn Doãn Khởi, Phác Chí Mẫn không có hảo ý cười:“Khởi, như vậy nhìn qua có phải càng ái muội không?” anh dâu nhỏ toàn thân dấu vết khẳng định không che được!

Mẫn Doãn Khởi vẻ mặt đau khổ, trong lòng ai thán, anh thật lo lắng anh sẽ hoàn toàn thất tình!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN