[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 56
Phác Chí Mẫn gần như khóc, thật sự là hỏng kế hoạch a. Lão đại vì sao lại tìm đến nhanh như vậy a? Mẫn Doãn Khởi sắc mặt cũng không tốt, lão đại bộ dáng giống như rất tức giận, có thể tương lai một năm anh đều phải bị nô dịch hay không a?
Điền Chính Hy rụt cổ, Hưởng thật là khủng khiếp nga! Kim Tại Hưởng ánh mắt dừng trên người cậu, nhìn cậu như vậy. Điền Chính Hy rụt một lát, cuối cùng thật sự nhịn không được, đứng lên đi về phía anh, bất quá tốc độ kia vốn không thể nói là đi, hẳn là nhích!
Người trong toàn bộ quán cà phê nhìn cậu sợ hãi một chút một chút tới gần người đàn ông tuyệt mỹ nhưng khủng bố kia, trong lòng đều thay cậu lau mồ hôi.
Cuối cùng đi đến bên cạnh Kim Tại Hưởng, Điền Chính Hy thật cẩn thận kéo ống tay áo của anh:“Hưởng…”
Kim Tại Hưởng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, rất bình tĩnh hỏi:“Một nhà ba người?”
Phác Chí Mẫn muốn khóc nhưng không có nước mắt, sao lúc nào không nghe lão đại lại nghe được lời bà cụ kia nói chứ? Nhưng lão đại cũng là nhìn cuốn băng ghi hình kia mới có thể nghĩ đến nha!
Điền Chính Hy mắt chuyển vòng vo, đột nhiên ôm thắt lưng của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ a cọ trước ngực anh, vô tội nói:“Bà cụ kia là nói lung tung, Hưởng, người ta yêu anh nhất!”
Mẫn Doãn Khởi kinh ngạc trừng mắt nhìn, anh dâu nhỏ lời ngon tiếng ngọt lại còn nói trôi chảy như vậy? Khó trách lão đại cũng bị cậu đánh bại!
Kim Tại Hưởng sắc mặt dịu đi một ít, đưa tay ôm chặt thắt lưng của cậu, không vui hỏi:“Vì sao chạy loạn?” Chỉ vì lo lắng nên mới đột nhiên muốn xem cậu ở chỗ nào, kết quả anh chân trước vừa mới đến công ty, cậu sau lưng bỏ chạy, thật sự là lá gan càng lúc càng lớn!
Điền Chính Hy thấy có một chút hiệu quả, càng tiến thêm một bước, đưa tay ôm cổ anh liền hôn. Hai người còn lại nhìn động tác của cậu, run run khóe miệng, ai nói anh dâu nhỏ ngốc? Còn biết dùng mỹ nhân kế a!
Kim Tại Hưởng không khách khí nhận nụ hôn của cậu, mãi đến khi cậu thở không nổi mới buông cậu ra, nhìn cậu khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ ửng, chờ cậu trả lời.
Điền Chính Hy vẻ mặt vô tội nói:“Là Phác Chí Mẫn bảo em tới diễn trò!”
Phác Chí Mẫn biểu tình vốn là cứng ngắc:“Răng rắc” một tiếng vỡ vụn. Muốn khóc mà không được, còn tưởng rằng anh dâu nhỏ lừa, kết quả chính anh mới là ngu ngốc!
Phác Chí Mẫn lộ ra tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, cậu biết hiện tại không có cách đổ lên người anh dâu nhỏ, chỉ có thể cố gắng tranh thủ giảm hình phạt:“Lão đại, tôi cam đoan chỉ là uống cà phê mà thôi!”
Điền Chính Hy ôm Kim Tại Hưởng, chu miệng phun ra hai chữ:“Gạt người!”
Phác Chí Mẫn sửng sốt, cậu nào có gạt người? Rõ ràng cũng chỉ có uống cà phê mà thôi! Có chút khẩn trương nhìn Điền Chính Hy, hy vọng cậu đừng phun ra chữ kinh người gì hại chết cậu!
“Người ta không có uống cà phê, người ta uống sữa!”
Phác Chí Mẫn thở ra một hơi, làm ơn! Có thể đừng dọa cậu như vậy hay không, rất dễ dàng dọa thành bệnh tim nha!
Kim Tại Hưởng thản nhiên liếc mắt nhìn hai người, rất bình tĩnh nói:“Hai người các cậu về nhà một chút đi!”
Rất bình tĩnh, một câu rất bình thường lại làm cho hai người sắc mặt trắng nhợt, ý lão đại là muốn bảo bọn họ về tổng bộ huấn luyện?! Nhìn Kim Tại Hưởng biết không thể thương lượng, hai người liếc nhau, đồng thời sụp vai.
“Mẫn Doãn Khởi!” Thanh âm mang theo tức giận vang lên, Mẫn Doãn Khởi dừng một chút mới quay đầu nhìn lại.
Mạc Mạc vẻ mặt tức giận, sau khi Kim Tại Hưởng xuất hiện cô mới nhớ tới cô gặp Điền Chính Hy là lần đầu tiên lúc gặp Mẫn Doãn Khởi. Vừa nhìn Kim Tại Hưởng cùng Điền Chính Hy thì biết là một đôi, hơn nữa Điền Chính Hy nói cậu ta là tới diễn trò.
Mạc Mạc thật sự rất tức giận:“Mẫn Doãn Khởi, anh dựa vào cái gì? Đùa giỡn tôi vui lắm sao?” Anh có biết cô rất khó chịu không?
Mẫn Doãn Khởi mím môi, không nói gì thêm, trong mắt lại mang theo một tia tối tăm. Điền Chính Hy ngẩng đầu nhìn Kim Tại Hưởng, nhỏ giọng nói:“Hưởng, cô gái kia rất ngốc!” Làm hại Mẫn Doãn Khởi đau lòng như vậy cũng không biết!
Tuy rằng thanh âm của cậu rất nhỏ nhưng lúc này quán cà phê hoàn toàn im lặng, lại làm cho người ta nghe được rõ ràng.
Mạc Mạc quay đầu nhìn về phía cậu, trong mắt có chút tức giận:“Cậu có ý gì?” [Mị: Quá ngu ngốc, Mạc Mạc!]
Mẫn Doãn Khởi đột nhiên đứng che trước mặt cô, che ánh mắt cô nhìn Điền Chính Hy, âm thanh lạnh lùng:“Mạc Mạc!”
Mạc Mạc ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có chút đau xót, anh cư nhiên che chở nam nhân kia rõ ràng như vậy, chẳng lẽ anh thật sự thích cậu ấy sao?
Địa vị của Điền Chính Hy là nhận được sự công nhận từ mấy người bọn họ, Mẫn Doãn Khởi tự nhiên sẽ không cho phép có người bất kính với cậu. Hơn nữa nếu là Mạc Mạc quá đáng, không dám bảo đảm lão đại sẽ không ra tay với cô! Nhưng Mạc Mạc đương nhiên không biết dụng tâm của anh.
.
Phác Chí Mẫn nhíu mày nhìn Mạc Mạc, thật sự là càng nhìn càng không hài lòng. Sau đó gương mặt trẻ con lại khôi phục bộ dáng cười hì hì, như anh trai ôm lấy vai Mẫn Doãn Khởi:“Đi thôi! Về nhà sẽ tìm cho cậu người tốt hơn!”
Mẫn Doãn Khởi lại liếc mắt nhìn Mạc Mạc một cái, ánh mắt có chút ảm đạm, sau đó tùy ý Phác Chí Mẫn kéo đi.
Kim Tại Hưởng đáy mắt một mảnh thâm thúy, không ai biết anh suy nghĩ cái gì, cúi đầu nhìn Điền Chính Hy, trong mắt mang theo yêu chiều dịu dàng. Ôm cậu đi ra ngoài, lạnh giọng nói:“Tự mình nghĩ phải bị phạt như thế nào cho tốt đi!”
Nghe vậy, Điền Chính Hy đáng thương nhìn anh:“Người ta biết sai rồi!” Đột nhiên cảm giác được một ánh mắt lạ, Điền Chính Hy nhíu mày quay đầu nhìn lại, nhưng cái gì cũng không thấy.
Kim Tại Hưởng cũng đồng thời nhìn hướng đó, trong mắt thần sắc lạnh lùng. Anh không biết mình có cảm giác sai không, với lại… Cúi đầu nhìn Điền Chính Hy, bé cưng cũng cảm giác được, vậy càng không thể sai rồi!
Phác Chí Mẫn thấy vẻ mặt anh như thế, trên mặt thu tươi cười lại, trở nên có chút nghiêm túc, nhẹ giọng hỏi:“Lão đại?”
Kim Tại Hưởng thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói:“Không có gì!” Ôm Điền Chính Hy đi ra ngoài, trong lòng nghĩ hẳn là bảo Trịnh Hạo Thạc nhanh chân lên, mau chóng phá hệ thống phòng vệ an toàn của Ám Dạ.
Bọn họ đi rồi, một cô gái cả người tràn ngập hơi thở lạnh như băng từ chỗ tối đi ra, đúng là Lãnh Nguyệt Tâm. Nhìn Mạc Mạc thất thần, trong mắt lóe một tia sáng nhưng không có tiến lên, mà đi đến một bên, lấy di động ra ấn một dãy số, thấp giọng nói:“Cho cô 10 phút, quán Thủy Niên!”
Tần Nhu nhanh chóng đến đây, có Lãnh Nguyệt Tâm giúp đỡ cô mới càng thêm hy vọng. Cô hiện tại bất cứ lúc nào cũng gặp phải nguy hiểm, Lãnh Nguyệt Tâm lại không vội nên cô không dám đắc tội Lãnh Nguyệt Tâm. Mặc dù biết cô ta cũng thích Kim Tại Hưởng, trong lòng cô rất khó chịu nhưng trước mắt trước hết phải làm là loại bỏ Điền Chính Hy, sau đó dựa vào bản lĩnh của mỗi người. Tần Nhu rất tin, dù sao Kim Tại Hưởng cũng từng yêu cô, chỉ cần loại bỏ Điền Chính Hy, vậy Kim Tại Hưởng nhất định là của cô!
Lãnh Nguyệt Tâm nhỏ giọng nói gì đó, Tần Nhu ánh mắt sáng ngời, gật gật đầu. Nhìn về phía Mạc Mạc thất hồn lạc phách như cũ, ánh mắt lộ ra một tia quỷ dị, khẽ cười:“Yên tâm, hãy tin tôi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!