(Đam Mỹ) - Giống Đực - Chương 25 – Ngoại truyện: Hoa café:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
278


(Đam Mỹ) - Giống Đực


Chương 25 – Ngoại truyện: Hoa café:


Chương 25 – Ngoại truyện – Hoa café.
Từ sau khi ở viện về, sức khỏe của Sơn Trúc tiến triển rõ rệt, chỉ là mỗi khi thiếu đi Vĩnh Tường ở bên lại hốt hoảng không thôi, khiến anh một bước cũng không dám rời, đã thế da Sơn Trúc lại không chịu làm mờ đi vết sẹo kia, cứ để kéo thành một chùm mờ mịt, mỗi một lúc nhìn thấy vạt áo kia để lộ, anh lại đau lòng đến không chịu được.
Sơn Trúc mẩm bụng, đương nhiên. Nếu xóa đi vết sẹo kia thì làm sao có thể tỏ ra ủy khuất nép vào lòng anh mà kêu nhức nhối mỗi ngày trở gió, làm sao để anh có thể bỏ đi mấy đám nhậu nhẹt dư hơi kia mà dành thời gian ở bên mình kia chứ?
——-
Siêu thị,
Sơn Trúc đưa mắt nhìn Vĩnh Tường loay hoay chọn mấy thứ quà trên kệ, không khỏi tấm tắc.
Quả nhiên Vĩnh Tường của cậu là tốt nhất!
Vĩnh Tường thì muốn toát mồ hôi hột, đặt cái này rồi lại cái kia, cuối cùng không biết làm sao đành trút tất cả vào xe đẩy:
– Em xem, thế này liệu đủ chưa?
Sơn Trúc giả như quan tâm lắm, tấm tắc nhấc từng hộp lên :
– Bánh, hạt điều, cafe. Anh chọn giỏi thật nha, mấy cái này ba mẹ em rất thích.
Vĩnh Tường vui sướng :
– Thật sao?
– Thật.
– Vậy tốt quá rồi! dẫu sao đây cũng là lần đầu về thăm gia đình em, lại sợ mẹ em không thích anh.
Kỳ nghỉ tết 2020 quá dài, dài đến dây thừng đo cũng không hết, lại sợ trên Sài Gòn đông đúc không an toàn, vì thế ông Kiến sầu nhất định bắt Sơn Trúc về nhà.
Đương nhiên cậu làm gì có chuyện để cho Vĩnh Tường trên này một mình?
Nào là gia sư : cậu dọa cho đứa học sinh nhỏ kia của Vĩnh Tường sợ tới són đái, nghỉ!
Nào là làm thêm: cậu tới tận nơi gặp qua người tuyển dụng, dí hai cục tiền vào mặt người nọ, nghỉ!
Vĩnh Tường thì chỉ cho rằng bản thân mình quá xui xẻo, trách ai trách oán cái con vi rút Corona đó khiến anh mất việc, mà lạ cái là xin đâu cũng trượt.
Tính đi tính lại, rồi thêm vết thương trên vai Sơn Trúc mấy ngày nay nắng to, đau đớn. Cuối cùng cũng quyết định về thăm nhà Sơn Trúc một phen. Vì thế sớm nay anh đã vội đến siêu thị, cố gắng chọn mua cả đám đồ mang về “ ra mắt”.
Xong xuôi cũng đã là một xe đẩy đầy.
Sơn Trúc chẳng thấy sao cả, lại còn vui vẻ ra mặt, chẳng phải càng chịu chi thì rõ là càng vì cậu, quan tâm đến cậu đó sao?
Dẫu rằng chút đồ này gia đình cậu không thiếu, thậm chí là… có thể sẽ không dùng đến, nhưng đây là cái tâm, từ khi yêu anh, cậu cũng có thể thấm được một chút xíu đời sống bình dị, anh càng chú trọng, cậu càng thoải mái.
Vậy nhưng đến khi Vĩnh Tường kéo xe vào chỗ tính tiền, Sơn Trúc mới khều anh:
– Anh có quên mua gì không?
Vĩnh Tường nhìn xuống xe, kiểm kiểm: bánh, trái cây, cả sữa tắm dầu gội nữa, chai vang, rượu xịn… ngẩng mặt lên :
– Đủ rồi,
Sơn Trúc phì cười, kéo anh xuống nhỏ giọng :
– Durex.
– ….!!!
Vĩnh Tường nghe thì hiểu, còn hơi chút ngượng:
– Nhưng mà về nhà em… mua cái đấy làm gì? Về đấy cũng đâu thể nào làm được? Ba mẹ em nữa.
Sơn Trúc bĩu môi, tự mình lướt vào quầy bao kia, ba, bốn, năm, năm hộp nhân với ba. Hừm, nhặt thêm hai hộp nữa là bảy, đã thế còn đủ các loại gai, trơn, mùi nọ hương kia.
Vĩnh Tường nhìn người yêu bé bỏng thản nhiên cầm nắm đồ đó trong tay bước ra, cảm giác cứ sai sai.
Chị nhân viên tính tiền thấy hai người là đàn ông lại mua cả lố thế này hơi bụm miệng cười, Sơn Trúc đã thế còn dính sát lại người anh, nhướng mày sở hữu ”người này là của tôi”.
=====
Sơn Trúc có thể tự lái xe vèo vèo, phi ầm ầm.
Nhưng vẫn là gọi tài xế đến, còn bản thân ngồi phía sau xe mà tha hồ dựa lên người Vĩnh Tường, làm ra đủ tư thế mà những đôi yêu nhau vẫn muốn làm.
Cậu cũng không hiểu chính mình lắm, có thể nhún anh đến vắt dưa ra nước, nhưng vẫn là thích mấy cảm giác nhè nhẹ tựa lên vai anh thế này.
Vĩnh Tường lại vô cùng cẩn thận mà vỗ về:
– Tựa vậy có mỏi lắm không?
Sơn Trúc xoay xoay cổ một cái:
– Cũng hơi mỏi nha.
Vĩnh Tường lập tức vỗ vỗ đùi mình:
– Vậy nằm xuống đây đi.
Sơn Trúc chỉ đợi có thế liền nằm xuống. Phúc lợi dâng tới mặt không ăn mới là lạ, nhẩm nhẩm thời gian cũng vừa đẹp, liếm môi một cái.
——-
Năm phút sau Vĩnh Tường hơi hơi hối hận.
Bởi lẽ Sơn Trúc vừa vặn cúi cả gương mặt kia áp lên bộ hạ, sống mũi xinh đẹp phun ra từng hơi thở nóng rực như lửa.
Mười phút sau thì anh hối hận thật sự, ngón tay của Sơn Trúc bắt đầu vừa khều vừa gãi, chơi đùa với cậu em nhỏ cách một lớp quần kia cứ như chơi với thú cưng.
Vĩnh Tường đã quen với cái kiểu thích lúc nào là nhào vào lúc đó của Sơn Trúc, bình thường ở nhà thì anh cũng chiều hết, cái sĩ diện đàn ông ai lại để vợ mình thèm?
Nhưng đây là trên xe!
Trên xe có được không!
Phía trước còn có tài xế đó trời!
Vĩnh Tường bất đắc dĩ ho ho:
– Ừm… Anh thấy… hay là em lại dựa lên vai anh như lúc nãy đi, thế này sợ em không thoải mái?
Sơn Trúc rõ ràng hiểu thừa, đôi khóe môi hồ ly lại câu lên.
Cách.
Một tiếng bật mở, chiếc cúc được bật ra.
Vĩnh Tường giật cả mình hết hồn, tóm lại tay cậu, làm khẩu hình miệng:

Sơn Trúc nhịn cười, giằng tay.
Soạt một cái nữa, khóa quần bị kéo,
Bật một cái nữa, côn thịt nhỏ bị lôi ra.
Động tác nhanh đến không kịp chớp mắt, Vĩnh Tường cuống cuồng vơ đại miếng chắn chống nắng của xe, che vào, lấy đùi hất hất lên, hàm ý cho Sơn Trúc ngồi dậy :
– Dậy đi,
Sơn Trúc bị hất mấy cái, bất mãn giương ánh mắt ướt át lên nhìn anh, đầu lưỡi liếm một cái lên côn thịt bán cương kia.
Vĩnh Tường bị cảnh xuân này đâm phát chết ngắc.
Phải nói kỹ thuật BJ của Sơn Trúc cực kỳ điêu luyện, cậu em nhỏ mới khi nãy giật giật hơi ngóc nay đã đứng dậy một cách hùng dũng,
Vũ khí một khi đã rơi vào tay giặc thì Vĩnh Tường anh cũng phải giơ hai tay mà đầu hàng, không phải, đây là run hai tay mà cầm bìa che.
Sơn Trúc vùi đầu xuống, một mực liếm láp.
Chỉ dùng đầu lưỡi và môi thôi cũng khiến cậu em nhỏ của Vĩnh Tường sưng trướng cực đại, ừm… nhìn gần thế này cũng rất có tình thú, ngón tay vẽ theo đừng đường gân, môi nhỏ dừng lại nơi đầu khấc, thổi.
Vĩnh Tường cảm giác như vừa bị điện giật, một giọt tinh nơi đầu khấc nhỏ ra, không tự chủ mà “ha” một tiếng.
Sơn Trúc thuận theo, chống một tay, ngẩng đầu, cúi xuống.
Lập tức côn thịt được bao trong vòm miệng ấm nóng, Sơn Trúc thả lỏng đầu lưỡi, theo độ cong của cuống họng mà mút thật sâu, quyết khiến cho Vĩnh Tường phiêu luôn cùng với từng đường đảo lưỡi, từng cái hút mạnh nhẹ, một cái cắn yêu ngay đầu khấc trơn bóng hay chọc đầu lưỡi đỏ chót nho nhỏ đó vào đầu khe nấm…
Vĩnh Tường suýt thì kéo rách đôi tấm che, thật sự… thật sự anh không biết làm sao với tiểu yêu tinh này nữa, đến cổ cũng phải ngưỡng về đằng sau mà thở…
Sơn Trúc liếm mút đến đầu khấc kia đều nóng rực và sưng bóng, bất chợt pặc một cái nhả ra.
Vĩnh Tường mở lớn mắt, khó tin nhìn xuống dưới.
Sơn Trúc đem một ngón tay, vét chút nước bọt rơi trên khóe miệng, đặt lên đầu lưỡi. Mút.
Thế nhưng sau đó là kéo quần lót – đem cậu em nhỏ đã dựng cờ cực đại kia – nhét lại.
Vĩnh Tường sắp đạt đến cao trào, mỗi một lỗ chân lông trên người đều muốn nở ra, vậy mà lại ăn xịt, hẩy hẩy hông, đưa cậu em nhỏ sát vào bên má Sơn Trúc, cọ,
Sơn Trúc nhìn hầu kết anh đã trượt lên trượt xuống mấy lần, xem chừng như sắp nuốt khô cả cổ, lại không chừa một đường thương xót,
Bật dậy, chỉ ra ngoài cửa kính:
– Nhìn xem, hoa café.
Vĩnh Tường lúc này chỉ hận không thể đè cậu ra mà ăn sạch sẽ, hơi đâu mà ngắm hoa.
Sơn Trúc nhìn thấy Vĩnh Tường khổ sở quá độ, trêu ngươi:
– Sắp đến nhà em rồi,
Vĩnh Tường lúc này mới hoàn hồn:
– Sắp đến rồi ư? Khoảng bao lâu nữa?
Sơn Trúc hướng mặt về phía trước:
– Kia, cái cổng lớn kia chính là nhà em.
– !!!!!
Vĩnh Tường vừa hoảng vừa khổ:
– Thế … thế sao… em biết mà vẫn… Giờ nó sưng thế này… anh, từ từ!
Vĩnh Tường lớn giọng nói với tài xế:
– Khoan , quẹo xe, quẹo xe lại. Anh ơi, anh gì ơi quẹo xe lại đã!
Sơn Trúc suýt thì buột miệng cười, khẽ cho vị tài xế kia một cái gật nhẹ.
Chiếc xe chỉ còn cách nhà chưa đến ba chục mét, đã cua khét một đường vòng lại, chờ một cái ngoắc tay của Sơn Trúc mà đỗ dừng.
Vĩnh Tường vội vã bước xuống xe, thở mấy ngụm to tướng.
Trời ạ, nếu mà vác cái bộ mặt đỏ ửng combo thêm quả háng đội lều này mà vào ra mắt ba mẹ Sơn Trúc chắc có lẽ sẽ ăn vả không trượt phát nào.
Vĩnh Tường còn đang lo “dập lửa”.
Kẻ gây họa đã tiến đến bên cạnh, xòe tay ra, rỉ vào tai anh:
“ Loại này siêu mỏng nha”
Vĩnh Tường nhìn hộp bao cao su lắc lư trong tay Sơn Trúc, lại một vẻ mặt dâm đãng đến tột đỉnh thật sự là xém chút não nổ tung!
Trời ạ!
Phải chịch chết, chịch chết, chịch bằng chết đồ tiểu hồ ly này mới được!
Ba!
Cả người Sơn Trúc bị kéo thật mạnh, đồi café thẳng tiến.
Ngón tay cậu giơ lên về phía này, đưa tay lên miệng, suỵt một cái đối với tài xế xe như ra hiệu
Vị tài xế nhay nhay mi tâm, mù mắt chó ta rồi,
Nhất định phải đòi tăng lương mới được!
=======
Gió lay động, hương café thơm ngát một quả đồi,
Trắng tinh từng bông lớn, kết chuỗi thành vòng, thanh khiết lại hoang sơ, đẹp như mộng tưởng..
Nơi này, một kẻ đè một kẻ trên nền cỏ non xanh thẳm, quần áo nhàu nhĩ trải tạm bợ xuống lót lưng cho người,
– Sơn Trúc, Sơn Trúc…Yêu chết em, chịch chết em, đồ lẳng lơ này!
– Vĩnh Tường, nếu … nếu anh không chịch chết em… mỗi ngày… mỗi ngày… em đều không để anh được yên..
——-
Mỗi một cú va chạm, lấm tấm mồ hôi,
Vừa rơi khỏi lại hòa tan vào gió.
Ai hỏi cho tình đầu dang dở?
Không,
Tình cuối cùng mới đáng để tương tư.
——–
Các bạn hỏi thế còn vụ về ra mắt ư?
Vĩnh Tường nín lắm cũng quất xong đôi hiệp bên ngoài mới chỉn chu mặc lại bộ quần áo khác trên xe, sau đó thì thử giọng một lúc mới dám mạnh dạn bước vào nhà.
Đàn chó hôm nay xích bằng hết, không con nào dám ho he một tiếng kêu ri rỉ, kể cả Meo cũng chỉ dám thò đuôi ra quẫy, uất hận lườm Vĩnh Tường một cái vì dám giành chủ của nó, nhưng xét đến cho cùng chó thì vẫn sợ hồ ly, đành nép đuôi đứng dạt sang một bên.
Vĩnh Tường hai tay xách hàng lỉnh kỉnh đồ, còn sợ không có tay mà tránh bàn vả của bà Phấn nữa, hồi hộp:
– Trúc, em xem…
Câu nói còn chưa dứt, bà Phấn cùng ông Kiến Sầu đã từ trong nhà bước chân ra tới, đon đả đến nở ra trên mặt mỗi người hai bông hoa:
– Ây, ây, con về rồi sao?
– Vào nhà đi con, đi đường có mệt lắm không? Nào nào, để bác xách hộ.
– ??!!!
Vĩnh Tường khó hiểu nhìn sang phía Sơn Trúc, chỉ nhận lại được một cái kéo tay:
– Vào nhà thôi.
———
Hôm ấy có lẽ là ngày vui nhất từ trước tới giờ của Sơn Trúc, chỉ là Vĩnh Tường thì vẫn quá không hiểu.
Thái độ của cha mẹ em ấy sao thế này? Vui vẻ không nói, nhiệt tình không nói, đã thế còn bàn tới cả chuyện mua nhà cho hai đứa trên Sài Gòn, thậm chí cả kết hôn bên Canada luôn!
Khiến cả bữa cơm mà mắt Vĩnh Tường cứ trợn ngược lên, chữ A rồi lại chữ O suốt, vành miệng cũng không khép nổi.
Sơn Trúc thì chỉ vâng dạ như đã biết từ trước.
Chỉ tức cho ông bà Kiến Sầu nháy nhau “nó bảo, nếu mà không đồng ý tên tóc buộc chỏm này, mà còn phải đồng ý vui vẻ nữa kìa, nó sẽ không về nhà nữa”
Nhưng là nghĩ thế thôi,
Người con rể như Vĩnh Tường, gỡ cho con trai út của ông bà từng miếng xương cá, đỡ từng lon bia khi bị đẩy đến thế kia.
Ông bà muốn!
=======//========
Hoàn ngoại truyện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN