( Đam mỹ ) Vô sỉ công gặp vô sỉ thụ.
Chương 33 . Hoàn truyện.
Chương 33 . Hoàn truyện.
30 Tết.
Ông trời có đức hiếu sinh, nhưng mà anh đây không có.
Rõ ràng Thái Quang đã một mực nói giảm nói tránh hi vọng Nhất Vinh có thể nhẹ tay, thế nhưng Chí Liêm rút cuộc cũng bị đánh cho ra bã, ngay cả một đồng dắt lưng cũng không có, còn bị gài vào một vụ án khác lĩnh thêm đôi chục năm tù giam.
Thái Quang không phục.
Nhưng khi Nhất Vinh nói cho cậu biết ngay cả mẹ đẻ cậu ở quê Chí Liêm cũng đã tìm đến moi tiền, ngay cả đứa em cùng mẹ khác cha chẳng liên quan gì cũng bị hắn đánh cho không lết nổi.
Thái Quang mới chấp nhận cúi đầu.
Có những thứ thuộc về bản chất con người vĩnh viễn không thể thay đổi nổi, cải tạo năm năm, mười năm, hay là hai mươi năm còn phụ thuộc vào nhận thức của từng cá nhân, không kẻ nào giống được kẻ nào.
Mới gặp lại lần đầu đã làm ra như thế, khiến Nhất Vinh cậu ăn chay mấy ngày nay nước bọt nuốt khô cả cổ. Nếu còn để hắn ta nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, chắc gì sẽ không có lần thứ hai thứ ba.
Đối với những kẻ điên đôi khi không thể dùng hành động của người thường mà trị được.
Cũng may, gì chứ điên thì anh có thừa.
=======
Ba mươi tết rồi.
Thái Quang cuống cuồng nhảy từ hàng hoa này sang hàng hoa kia ôm xếp lên xe:
– Năm nay hoa ế quá, thấy mấy hàng kia không? Tội ghê, bán sao được hết?, đây, anh dẹp cái này vào một tý để còn lấy chỗ để nữa.
Nhất Vinh nghiêng nghiêng đầu, như phát hiện ra cả một chân trời mới.
Thì ra, mèo của anh cũng có một mặt thương người như thế này ư?
Kéo tay lại :
– Thái Quang?
– Hả?
Nhất Vinh ghé miệng, nói nhỏ bên tai cậu đôi ba câu. Thái Quang trợn ngược cả mắt, gào lên :
– Không đời nào!!!!
Nhất Vinh chỉ chỉ tay:
– Nếu như em đồng ý, nguyên một dãy hoa này anh đây sẽ “ giải cứu” .
Thái Quang đưa mắt nhìn một đứa nhỏ đen đúa chơi nghịch với vài bông hoa rớt khỏi cành, lại nhìn một người đàn bà ba mươi mấy tuổi vươn ánh mắt đậm buồn nhìn ra phía xa xa mong chờ khách tới.
Năm nay hoa thực rẻ, cũng thực ế.
Thái Quang chun mũi lại :
– Biến thái!
Nhất Vinh đương nhiên đắc chí không thôi.
========
Giao thừa,
Một đôi tình nhân nắm tay nhau ước nguyện nơi cổng chùa thiêng, an bình mà cầu nguyện.
Hải Minh nhìn về phía người, mong nén nhang thơm có thể mang tình yêu của anh mà trói lại.
Ngọc Đường xoay người, đối diện với ánh mắt nhìn mình như muốn đem hết tình yêu trong đó mà tràn ra, xoa nhẹ lên tóc cậu.
– Hải Minh, năm mới vui vẻ.
———
Trong một hoàn cảnh khác,
Từ trên tòa nhà cao chọc trời, một kẻ áp một kẻ lên mặt kính hướng ra phía ngoài, thúc từng cú nặng nề.
Thái Quang nhìn ra những chùm pháo hoa rực rỡ đang nổ ngoài kia, bật chen vào những tiếng rên đầy cổ họng…
– Ha…
– Năm mới… Giao thừa… rồi…
Nhất Vinh vuốt đi mấy giọt mồ hôi, ngẩng mặt cùng hướng ra phía cửa kính, dồn sức, đâm sâu…
Ha…
Đón giao thừa thế này, quả thật là kích thích nha,
==========
Mỗi chúng ta đều không ai biết được ngày mai sẽ ra sao, như thế nào, nếu hạnh phúc là của ngày hôm nay, vậy hãy sống và nắm giữ cho riêng ngày hôm nay.
Chúc tất cả các bạn đọc của Ngốc đại đại mỗi ngày đều vui vẻ và hạnh phúc như câu truyện thứ 15 này.
================//==============
Hoàn chính truyện.
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!