Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)
Chương 41: Qua đây ở chung với anh, được không?
Sáng hôm sau, sân khấu hí kịch ở cửa trấn chính thức biểu diễn.
Ngày Tết rất lạnh, ánh nắng yếu ớt như bị cảm, không thể ngăn lại từng đợt gió lạnh thổi tới. Nhưng nhiều người dân trong trấn vẫn tham gia, họ muốn xem phong thái hí kịch đã lâu không thấy.
Bác Hoàng đã thay bộ hí phục tay rộng, mặt trang điểm rất đậm khiến mọi người không nhận ra diện mạo ban đầu của ông.
Ông dẫn theo một vai nam trẻ, tuy vẫn chưa mở màn nhưng mọi người thấy người quay phim đã di chuyển ống kính. Người đàn ông trung niên thú vị này đi về trước hai bước, vờ đưa tay ra hiệu rất quy chuẩn, sau đó nhăn mày cười một tiếng.
Mọi người rối rít vỗ tay ủng hộ, người đóng giả con gái cùng với con trai út nhà họ Hoàng cũng che miệng cười.
Vu Tri Nhạc ngồi sóng vai với Trương Tư Điềm dưới sân khấu, họ ngồi ở hàng thứ hai trên băng ghế dài.
Trương Tư Điềm lạnh cóng, hai chân run lẩy bẩy. Túi sưởi điện trong tay cũng không giúp cô ấy ấm lên bao nhiêu. Vu Tri Nhạc vẫn mang theo máy ảnh, cô chụp lại những gì mình thấy ý nghĩa.
Cô vốn yêu âm nhạc, thích ca hát, cô nghĩ loại hình âm nhạc này cần một chất giọng khỏe, có lực mới có thể truyền tải mị lực của nó.
Viên Mộ Nhiên đứng cách sân khấu không xa, giao phó nhiệm vụ cho mọi người đâu vào đấy. Trương Tư Điềm hơi nheo mắt đánh giá anh một hồi, sau đó dùng cánh tay huých nhẹ Vu Tri Nhạc: “Này.”
Vu Tri Nhạc nghiêng đầu: “Sao?”
Trương Tư Điềm ôm túi ủ điện: “Cậu cảm thấy con trai hiệu trưởng Viên thế nào?”
“Viên Mộ Nhiên?”
“Phải.”
Vu Tri Nhạc cũng liếc nhìn: “Không tệ lắm.”
Trương Tư Điềm đi một đôi giày gót nhọn, chân lắc lư: “Chiều nay tớ đi xem mặt với anh ấy.”
“Ừ?” Vu Tri Nhạc có chút hứng thú.
Cô gái để chân xuống mặt đất: “Hôm qua mẹ tớ thuận miệng nhắc chuyện với vợ bác Viên, vốn cũng suy nghĩ nhiều lắm. Vợ bác Viên đi hỏi thì anh ấy lại đồng ý.”
Vu Tri Nhạc cau mày: “Không phải lúc nãy hai người đã gặp nhau rồi à?”
Trương Tư Điềm hơi nhíu mày: “Anh ấy cũng không nhìn tớ một cái.”
Vu Tri Nhạc hỏi: “Cậu muốn xem mặt với anh ấy à?”
Trương Tư Điềm chớp mắt hai cái: “Sao lại không nghĩ đến? Điều kiện của anh ấy không tệ.”
Vu Tri Nhạc cho một tay vào túi áo, thở ra hơi sương: “Cậu thấy không tệ thì không cần tham khảo ý kiến của người khác. Mình thích là quan trọng nhất.”
“Nếu anh ấy không thích tớ thì sao?” Trương Tư Điềm không tự tin lẩm bẩm.
Vu Tri Nhạc nghĩ ngợi trong chốc lát, đứng lên: “Đi hỏi giúp cậu nhé?”
“Này!” Trương Tư Điềm níu mạnh tay cô, một bên hơi che miệng nói nhỏ: “Đừng quấy rầy anh ấy… Tớ chỉ tự lo lắng thôi.”
“Anh ấy cũng đồng ý gặp cậu rồi, tự nhiên cũng có hứng thú với cậu. Đừng đặt mình ở thế thấp hơn.” Vu Tri Nhạc trở về chỗ ngồi.
Trương Tư Điềm rũ mắt: “Có lẽ mẹ Viên khách khí thôi.”
“Vậy con trai bác ấy cũng có thể cự tuyệt.”
“Anh ấy cũng có thể khách khí, bố mẹ bắt ép mà.” Trương Tư Điềm tìm đủ loại lí do, không có chút tự tin vào bản thân.
Vu Tri Nhạc nhìn cô, không biết tính cách e dè này là giống ai.
___
Mọi việc đã chuẩn bị xong, mọi người trở về vị trí cũ.
Vừa đúng lúc đó, Viên Mộ Nhiên ngồi bên cạnh hai cô, chỉ cách Trương Tư Điềm một lối đi. Anh ngồi xuống, sau đó khách khí chào hỏi cả hai.
Vu Tri Nhạc gật đầu đáp lại, Trương Tư Điềm cũng “ừ” nhỏ một tiếng, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên.
Vu Tri Nhạc thắc mắc tiến triển bên kia: “Công việc bên kia của anh thế nào?”
Viên Mộ Nhiên đáp: “Ba báo cáo trình bày tôi đã viết xong, giờ chỉ cần thêm tư liệu ở đây nữa thôi.”
Vu Tri Nhạc tán thưởng thật lòng: “Năng suất thật.”
Viên Mộ Nhiên cười nhẹ: “Bình thường cũng hay viết công văn nên đã quen.” Anh nhìn về phía sân khấu, có người đang sửa lại trang phục, anh tiếp: “Việc xin phong di sản rất lâu, nên nộp hồ sơ lên sớm một chút.”
Lúc anh nhìn lướt qua Vu Tri Nhạc thì thấy cô gái bên cạnh cứ cúi đầu mãi… Tay ôm túi sưởi điện nhưng bả vai vẫn hơi run lên.
“Cô rất lạnh?” Viên Mộ Nhiên hỏi.
Lúc đầu Trương Tư Điềm không biết anh hỏi mình, cho là Viên Mộ Nhiên hỏi Vu Tri Nhạc nên cũng giương mắt nhìn bạn: “Cậu lạnh hả?”
Viên Mộ Nhiên nói: “Tôi hỏi cô.”
Trương Tư Điềm quay đầu, đối mắt với anh, nói: “Không lạnh.” Có điều nói xong lại càng thấy khẩn trương, khiến sống lưng cũng lạnh run.
Vu Tri Nhạc mỉm cười: “Cậu ấy không chịu được lạnh, chiều anh đưa cậu ấy đến tiệm nào có lò sưởi ấy.”
Viên Mộ Nhiên có chút không phản ứng kịp: “Gì cơ?”
“…” Ngăn không kịp.
Nhưng rất nhanh, người đàn ông đã sáng tỏ: “Cô là Trương Tư Điềm?”
Đầu Trương Tư Điềm chôn thấp hơn, dường như định đem mình rúc thành ổ bánh mì: “Phải…”
Viên Mộ Nhiên thầm nghĩ cô gái nhỏ này sao lại lạnh thành như vậy, thuận tay cởi áo khoác của mình đưa cho cô: “Sau này mặc nhiều một chút.”
Ơ?
Chân bỗng đụng phải áo lông vũ của nam, Trương Tư Điềm sững sờ. Nhưng sợ áo tuột xuống hoặc quết đất nên lấy hai tay níu chặt theo phản xạ có điều kiện.
“Anh không lạnh?” Cô hỏi lại.
Viên Mộ Nhiên cười giễu: “Tôi bận tới nóng chết, đây là lần đầu tôi ngồi xuống đấy.”
Trương Tư Điềm gật đầu hai cái như hành động tua chậm. Sau đó cô cong khóe miệng vui vẻ.
Vu Tri Nhạc đã sớm không quấy rầy hai vị này, thuận đường giơ máy ảnh lên chụp hình.
Trong lúc đang chụp ảnh, cô nhận được tin nhắn của Cảnh Thắng.
Cảnh Thắng: “Anh dậy rồi.”
Cảnh Thắng: “Hôn một chút.”
Vu Tri Nhạc luôn bị những câu nói đủ loại của anh chọc cười.
Cô chưa kịp trả lời, anh lại gửi tin nhắn tới.
Cảnh Thắng: “Một chút nữa rồi hôn.”
Cảnh Thắng: “Vẫn chưa đánh răng, vị không tốt.”
Vu Tri Nhạc: “Nhị Bút.” *
* Ý chỉ Cảnh hay thay đổi, suốt ngày đổi ID =)
Cảnh Thắng: “Sáng sớm đã mắng chửi người làm gì? Xui xẻo, đang ăn Tết mà.
Vu Tri Nhạc: “Biệt danh.”
Cảnh Thắng: “Vậy miễn cưỡng chấp nhận.”
Cảnh Thắng lại gửi đến ảnh chụp bồn rửa mặt: “Ba phút nữa có thể hôn anh, hơi thở thơm mát, đảm bảo hôn rồi lại muốn hôn nữa.”
Vu Tri Nhạc: [hẹn gặp lại].
Cảnh Thắng: “Đừng, đi đâu mà đi?”
Vu Tri Nhạc: “Nói chuyện tử tế, chúng ta còn tiếp tục được.”
Cảnh Thắng: “Không thành vấn đề, anh đây rất dễ nói chuyện. Vợ phân phó gì anh đồng ý cái đó. Thấy anh mới đổi ID WeChat không?”
Vu Tri Nhạc: “Không biết, tự sửa tên cho anh rồi.”
Cảnh Thắng: “Tại sao?”
Vu Tri Nhạc: “Anh động một tí là đổi ID.”
Cảnh Thắng: “Nhưng đều rất chuẩn mực mà, ID của anh là nghệ thuật, em đặt lại là phí của trời.”
Nghe anh nói vậy Vu Tri Nhạc lại hơi tò mò, tiện tay mở hồ sơ cá nhân ra xem ID mới của anh.
Ánh mắt cô nhìn màn hình, thấy ID này thì không khỏi bật cười.
Vu Tri Nhạc: “Cá Khô Nhỏ Ôm Chặt Anh? Đây là ID mới của anh?”
Cảnh Thắng: “Đúng vậy, đủ tam quan.”
Vu Tri Nhạc: “Tam quan gì?”
Bên kia không nhanh không chậm đáp lại…
Một, Cá Khô Nhỏ Ôm Chặt Anh chính là ôm, thanh thuần mà ôm vào ngực, còn phải ôm chặt thật chặt.
Hai, Cá Khô Nhỏ Ôm Chặt Anh, chữ cuối nằm trong tứ thanh [cười xấu xa]. *
* Chữ cuối được nhắc tới ở đây là 干 – [gān], tứ thanh trong tiếng hán cổ là bình, thượng, khứ, nhập; trong tiếng Hán hiện đại là âm, dương, thượng, khứ chỉ các cách phát âm của chữ.
Ba, em quá gầy nên bây giờ chỉ có thể là Cá Khô Nhỏ, đợi tới lúc đầy đặn hơn có thể đổi thành Cá Bóng Gai Nhỏ.
Vu Tri Nhạc đọc lời giải thích của anh thì khóe miệng không nhấc lên được.
Cô thích dáng vẻ đáng yêu, thú vị này của anh nhưng vẫn giả bộ: “Nghiêm túc chút.”
Cảnh Thắng: “Anh ăn đến khi nặng 100kg, vừa vững vừa nặng. Vừa có thể ôm em, còn có thể leo mười mấy tầng không tốn sức.”
Vu Tri Nhạc đáp: “Nếu anh 100kg thật, em sợ 2 tầng anh cũng không bò lên nổi.”
Cảnh Thắng: “Không sợ, có thang máy.”
Lúc này trên sân khấu, con trai nhỏ nhà họ Hoàng đã bắt đầu hát, giọng cậu ấy mềm mại như tơ, rất dễ khiến người ta bị thu hút.
Vu Tri Nhạc không trả lời lại, không bao lâu sau lại thấy màn hình di động sáng lên. Cô lập tức thất thần, mở tin nhắn ra rất nhanh.
Là tin nhắn của Cảnh Thắng, giọng điệu anh rất nghiêm túc.
“Sau Tết qua đây ở chung với anh, được không?”
___
Biểu diễn hí kịch rất thành công, tiếng vỗ tay rền vang sau khi kết thúc là minh chứng tốt nhất cho việc ghi hình và chụp ảnh thuận lợi. Mở đầu thuận lợi, mọi việc sau đó cũng sẽ êm xuôi.
Phòng làm việc bên kia nhanh chóng làm video ra đĩa CD, tài liệu Viên Mộ Nhiên cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Qua mùng 6, anh đã trở về thành phố Ninh và đem tài liệu nộp lên Bộ Văn Hóa. Ở đó anh quen không ít người, những thủ tục sau đó cũng được thực hiện đúng hạn. Mọi người coi như đã toàn lực rồi.
Những người phản đối phá bỏ và di dời đến giờ mới coi như thở phào nhẹ nhõm. Ở cái tuổi này đáng lẽ họ phải được thoải mái, an nhàn. Nhưng dù sao cũng đáng giá, giờ chờ kết quả thôi.
Vu Tri Nhạc cũng từ biệt cả nhà, dọn đồ đạc trở về phòng trọ của mình. Hôm đó, Cảnh Thắng đột nhiên đưa ra ý kiến ở chung bị cô bác bỏ không chút do dự.
Vu Tri Nhạc trả lời chắc chắn: “Cảnh Thắng, chúng ta mới bên nhau bao lâu?”
Cảnh Thắng: “Chưa tới một tuần.”
Vu Tri Nhạc: “Như vậy đã ở chung?”
Cảnh Thắng: “Ừ.”
Vu Tri Nhạc: “Anh đi rửa mặt đi, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.”
Cảnh Thắng: “Tắm rồi.”
Vu Tri Nhạc: “Vậy bị nước vào rồi.”
Cảnh Thắng: “Ngày 23 tháng 11 anh đã bị nước vào rồi.”
Vu Tri Nhạc: “?”
Cảnh Thắng: Ngày đầu tiên em lái xe cho anh.
Vu Tri Nhạc: “…”
Cảnh Thắng: “Muốn nghĩ cho em một chút, em xem ngày nào em cũng chạy đi chạy lại đón anh sẽ rất mệt đó. Nếu ở chung chúng ta sẽ cùng ra cửa cùng về nhà. Hơn nữa, trong phòng anh cũng có nhiều thêm một người, đúng là cuộc sống thần tiên.”
Vu Tri Nhạc cự tuyệt: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Cảnh Thắng: “Bệnh tương tư khổ lắm. Em không biết ngày nào anh cũng ngủ không ngon.”
Vu Tri Nhạc phản bác: “10 giờ mới tỉnh, đúng là ngủ không ngon?”
Cảnh Thắng: “F*ck, đêm dài lắm mộng em biết không? Được rồi, qua Tết em cùng anh kiểm chứng. Em phải nằm cho tốt để anh ôm, anh mới an tâm được.”
Vu Tri Nhạc: “… Anh không an tâm cái gì?”
Cảnh Thắng: “Không biết, em không ở bên cạnh, ngực anh liền lạnh buốt. Ôm em mới có thể không lo lắng.”
Vu Tri Nhạc: “Đó là do anh rảnh, bận lên sẽ không vậy.”
Sau đó Cảnh Thắng quăng qua một câu “Em không hiểu” rồi không nói gì với cô nữa.
Đêm mùng 8 đó Vu Tri Nhạc sắp xếp lại cái ổ nhỏ của mình, sau đó lên giường nằm.
Cô mở điện thoại ra, bỗng nhiên chú ý hôm nay đã là mùng 8 tháng 2, cuối tuần là lễ tình nhân rồi sao? Vu Tri Nhạc mở lịch ra xem lại, là cuối tuần sau.
Vu Tri Nhạc bắt đầu suy nghĩ nên tặng cho tên nhóc Cảnh Thắng kia món quà gì. Cô nghĩ lại một chút, người này ngoài việc cả ngày niệm kinh tẩy não cô về việc ở chung thì từ trong ra ngoài đều không thiếu gì cả.
Vu Tri Nhạc mở Amazon ra, search từ khóa “đàn ông” thì điện thoại hiện lên có số máy lạ gọi tới, còn là số máy bàn.
Đoán là số điện thoại lừa đảo nhưng Vu Tri Nhạc vẫn chần chừ, sau đó nghe máy: “A lô? Ai vậy?”
Bên kia là giọng nữ lễ phép khéo léo: “Xin chào, cho hỏi đó có phải cô Vu không?”
“Là tôi.” Vu Tri Nhạc đáp.
Người phụ nữ tiếp tục giới thiệu mình rất lề lối: “Chào cô, chúng tôi là công ty trách nhiệm hữu hạn âm nhạc Cảnh Nguyên, thuộc công ty Truyền Thông Cảnh Nguyên. Do một người bạn thân của cô đích thân đề cử, Tổng giám Lâm của chúng tôi muốn trao đổi thêm một số việc với cô. Không biết tuần này cô có hứng thú tới công ty chúng tôi gặp cô ấy không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!