Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ) - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
203


Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ)


Chương 14


Trường tiểu học không nằm trên lối đi về của mặt trời, cửa sổ ngoảnh về phía bắc, cả ngày không nhận được ánh sáng trực tiếp, chỉ có ánh nắng từ ngoài sân hắt vào. Rèm cửa sổ được may từ vải áo mưa còn sót lại đen màu sơn dầu bóng loáng, khiến cho cả căn phòng mờ mờ ảo ảo như hoàng hôn đổ bóng, không khí cũng có phần ngột ngạt không thông thoáng như bên ngoài.

Phòng học không bật đèn, cửa sổ, cửa ra vào khép rèm đóng chặt, cả không gian nhỏ hẹp bị bao trùm bởi một bầu không khí âm u ảm đạm. Bên dưới là hơn nửa đám nhóc không ra ngoài sân chơi, lúc này đây đến thở mạnh cũng không dám, ngồi cứng ngắc trên ghế không chút cựa quậy, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm cái người đang đứng trên bục giảng.

Đột nhiên, Từ Đồ đập mạnh tay lên bàn, đè nén giọng nói như đang bị bóp nghẹt cổ họng, thều thào đứt quãng đầy âm khí: “Bà lão nói, ‘vết thương này… do chính ngươi cắt đây..ây..y.’”

Chỉ nghe thấy bên dưới hàng loạt tiếng hít vào thật mạnh, rồi dường như tắc nghẹn không dám thở ra; có mấy cô bé con nhát gan đưa tay bịt kín hai tai lại, vẻ mặt rối rắm vừa muốn nghe tiếp lại sợ hãi không dám buông tay ra. Mấy đứa con trai lại cảm thấy quá đã, hò hét um sùm bảo cô kể tiếp truyện khác.

Từ Đồ khoát khoát tay: “Ngủ đi, ngủ đi, bây giờ là lúc ngủ trưa.”

Mấy đứa con trai ỉ oi năn nỉ: “Cô ơi, kể tiếp một truyện nữa đi cô, một truyện cuối cùng thôi!”

Cô nàng Từ Đồ nghe thấy cách gọi này lại bắt đầu lâng lâng hưng phấn, rầy rà đồng ý, từ dáng vẻ đến thần thái giống hệt như đang tường thuật lại một câu chuyện có thật.

Cô nói: “Vậy thì kể… ‘Bóng cô gái bơi trong đêm.’”

Vừa nghe thấy cái tên khiến cho người ta sởn hết gai óc này, bên dưới lập tức ngậm chặt miệng im thin thít, mở to mắt chờ đợi.

Từ Đồ dụi dụi chóp mũi, trong bụng nhủ thầm trẻ con vùng núi lá gan thiệt lớn mà. Cô đè thấp cổ họng, lúc cất lời, âm điệu đã nén xuống đến mức thấp nhất, cả căn phòng lập tức chìm vào bầu không khí lờ mờ u tối.

“Đây là một câu chuyện có thật,” nói tới đó liền dừng lại, cố làm ra vẻ huyền bí dường như cả người đang run rẩy, chầm chậm nói tiếp: “Ở ngoại ô thành phố Hồng Dương có một cái hồ nước mùa xuân, xung quanh vùng hầu như không có người sinh sống, vô cùng hoang vu hẻo lánh, chỉ có những lùm cây dại mọc rậm rạp đầy những hình thù kỳ quái đáng sợ, kéo dài từ bờ hồ đến con đường quốc lộ đi thông vào nội thành. Vào một ngày tháng bảy nọ, có hai người đàn ông tên Tiểu A và Tiểu B đi ngang qua hồ, trùng hợp hôm đó trên trời không có trăng, mặt hồ tĩnh lặng đen ngòm sâu không thấy đáy. Đột nhiên, bọn họ nghe thấy như có tiếng ai đó đang gọi mình, xoay đầu lại thì bất ngờ nhìn thấy một cô gái tóc dài đang bơi lượn trong hồ, mái tóc dài đen như mực trôi phiêu dật trên mặt nước, mềm mại và tuyệt đẹp như tầng tầng tảo biển.”

“Tiểu A nhìn đến mê mẩn, thấy người con gái tóc dài kia bơi càng lúc càng xa, hướng thẳng vào giữa lòng hồ. Tiểu A nóng lòng gọi to một tiếng, cô gái kia nghe thấy, đột nhiên bất động, chỉ có duy nhất cái đầu lộ ra ngoài, mái tóc dài bềnh bồng lan tỏa theo từng gợn sóng nước.” Từ Đồ dừng lại, nhìn xuống dưới thấy có mấy đứa nhóc há hốc miệng không nuốt được nước miếng, không khí trong phòng học thâm u như không còn hơi thở, ánh sáng nhợt nhạt, trước mặt là cái bàn cũ kỹ và góc tường móc meo, rèm cửa sổ thảng hoặc bị gió thổi lên như có bàn tay vô hình chợt ẩn chợt hiện khẽ vén ra. Cô cắn cắn ngón tay cái, dường như bị lạc vào không khí lờ nhờ ẩn dật của cõi âm do chính mình tạo ra, bất giác cảm thấy lông măng sau ót dựng đứng lên, như có người đang thổi khí lạnh vào tai mình.  

Từ Đồ theo bản năng đưa tay sờ sờ gáy, có đứa nhóc rụt rè hỏi: “Cô ơi, sau đó thế nào?”

“Sau đó…” Cô kể tiếp: “Sau đó, cô gái tóc dài từ từ quay đầu lại, nhếch môi cười với Tiểu A, nụ cười đó vô cùng quỷ dị đáng sợ. Sau khi trở về, Tiểu A như người bị tẩu hỏa nhập ma, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó.”

Bên cửa sổ có người đi ngang qua, khẽ khựng lại, rồi đứng bất động ở đó.

Từ Đồ tiếp tục kể: “Một ngày nọ, vào lúc nửa đêm, Tiểu A không ngủ được, một mình chạy đến cái hồ nước mùa xuân ở ngoại ô thành phố Hồng Dương, hắn lại nhìn thấy cô gái kia đang bơi lượn trong hồ, chỉ có cái đầu lộ ra ngoài, mái tóc đen dập dờn tản khắp nơi. Lần này, cô ta ở sát ngay bên bờ hồ, nhưng xung quanh tối đen như mực, hắn không nhìn thấy được dáng vẻ bên ngoài của cô ta, chỉ thấy hàm răng trắng toát, hai hốc mắt tối bưng sâu hun hút nhìn hắn. Bị sự tò mò thúc giục, Tiểu A ngồi xổm xuống định bụng nói chuyện mấy câu, nhưng càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, thay vì nói cô ta đang bơi, chi bằng nói đang dập dềnh trôi nổi trên mặt nước, vì cánh tay và thân thể chưa bao giờ lộ ra…”

Câu chuyện đang lên đến đỉnh điểm, Từ Đồ kể một hồi, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, cô ưỡn thẳng thắt lưng lên, đột nhiên đẩy nhanh tốc độ nói dồn dập: “Nào ngờ, cô gái kia bất thình lình ngẩng đầu lên, mỉm cười lao về phía hắn, Tiểu A lập tức đưa tay ra đón lấy, lúc định thần nhìn lại, thứ vừa nhào vào lòng hắn, chỉ là cái đầu tóc tai bê bết rũ rượi toát ra mùi tanh hôi của một cô gái đã chết lâu ngày…”

Đang từ từ giảm tốc độ lại, giọng nói nhỏ dần, đột nhiên cánh cửa không hề có dấu hiệu báo trước bất ngờ bị người nào đó đẩy vào, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.

“A…a…a…” Từ Đồ thét chói tai, tinh thần đang tập trung căng thẳng cao độ, hệt như chim sợ cành cong nhảy loạn lên.

Đám nhóc cũng bị hù dọa đến kinh hồn bạt vía, đồng loạt ‘A…a…a…’ hét váng trời.

Trong nhất thời, cường độ âm thanh trong phòng đã đạt đến mức đề xi ben cực đại, tiếng la hét kinh hãi liên tục vang lên không ngừng.

Tần Liệt giữ tay nắm cửa, khuôn mặt lộ ra vẻ kỳ dị, anh đứng yên ở đó không nói lời nào, chờ cho đến khi cái đám nháo nhào kia la hét xong.

Hai chân Từ Đồ giẫm trên bục, vỗ ngực càm ràm: “Sao anh vào mà không lên tiếng?”

“Trách tôi không gõ cửa trước sao.”

Cô nàng lẩm bẩm: “Cái đó phải tự có ý thức chứ.”

Nét mặt Tần Liệt đen thui lạnh lùng: “Cô xuống đây.” Sau đó nhìn quét qua một vòng mấy cái đầu đang ngồi im thin thít, ánh mắt dừng lại ngay lớp trưởng: “Kéo rèm cửa sổ ra.”

Chưa tới mấy giây sau, ánh nắng đã vung rắc vào.

Tần Liệt nói: “Mệt thì nằm lên bàn ngủ, không buồn ngủ thì đi ra ngoài sân chơi.”

Lúc này, Từ Đồ cũng lật đật phóng xuống, hai tay vặn vẹo sau lưng: “Tôi đi rửa bát.” Vừa nói vừa cắm đầu lủi đi chẳng khác nào chuột chũi.

“Cô ơi!”

“Ơi?” Cô nàng thắng két đứng phắt lại, phản ứng cực kỳ tự nhiên.

Tần Liệt: “…”

Từ Đồ hơi ngẩn ra, mặt đỏ bừng, gãi gãi mái tóc màu hồng bù xù: “Sao vậy?”

Thằng nhóc vừa gọi cô đánh liều: “Cô ơi, cô còn chưa kể xong mà.”

“À, kỳ thật cái hồ nước mùa xuân này…”

Tần Liệt đứng bên cạnh cửa, cong ngón tay gõ lên cánh cửa hai cái.

Từ Đồ liếc anh bằng góc xéo của đuôi mắt, dùng khẩu hình nói: “Lần sau sẽ kể cho mấy nhóc nghe tiếp.”

Cô nàng dùng tốc độ thần sầu đào tẩu khỏi hiện trường, chạy về bếp, vờ vịt rửa bát đĩa.

Chưa tới mấy giây sau, Tần Liệt cũng đã bước theo tới.

Anh đứng tựa lưng vào cửa vấn một điếu thuốc, lúc châm lửa, cằm khẽ hướng ra ngoài, ánh mắt rủ xuống, chân mày nhíu chặt. Khi những vòng khói lãng đãng cuộn lên, đôi môi đang ngậm điếu thuốc khẽ nới lỏng ra, nheo mắt nhìn cô, tóm ngay được cô nàng đang len lén nhìn trộm mình.

Tần Liệt lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc cô kể cái gì vậy?”

Từ Đồ không ngờ anh lại hỏi chuyện đó, nhưng vẫn ra vẻ hết sức thành thật đầu đuôi gốc ngọn nói: “Kỳ thật, nửa tháng trước, người ta tìm thấy một xác chết ở cái hồ mùa xuân đó, chính là nơi mà Tiểu A giúp đỡ cảnh sát tìm được cái đầu của người phụ nữ đã mất tích nhiều năm trước.”

Cô nói xong lẳng lặng nhìn anh mấy giây, Tần Liệt rít thêm hai hơi thuốc mới hỏi: “Phải không?”

“Dĩ nhiên! Tôi có nguồn cung cấp thông tin, nghe ngóng thăm dò rất chính xác.”

“Xảy ra khi nào?”

Từ Đồ cau mày, nghiêm túc nhớ lại: “Khoảng mười mấy năm trước.”

Tần Liệt phì cười: “Khi đó cô bao nhiêu? Cai sữa hả?”

Từ Đồ chớp chớp mắt mấy cái, còn chưa kịp trả lời, anh lại hỏi: “Cô nói cái hồ đó ở ngoại ô thành phố?”

“…Ừ…m.”

“Cô mới đào?” Sắc mặt Tần Liệt đen thùi: “Tưởng tôi không biết Hồng Dương, dọa kẻ ngốc sao?”

(P/s: Ngoại ô Hồng Dương không có cái hồ mùa xuân nào hết.)

Lúc này Từ Đồ mới kịp phản ứng, cười ruồi ha ha hai tiếng: “Nghiêm túc như vậy làm gì, chỉ đùa một chút thôi mà!”

Tần Liệt cười không nổi, im lặng vài giây, cầm điếu thuốc rít một hơi xong, lắc lắc đầu chịu thua: “Tôi có nên vạch một cái vòng tròn để giới hạn phạm vi hoạt động của cô lại không?”

Từ Đồ vẫn cái mặt phởn phơ, đắc ý nói: “Tôi đâu có quý giá như Đường Tăng, sao dám phiền anh hao tâm tổn trí như vậy chứ!”

“Cô nghĩ ngược rồi,” Tần Liệt lắc lắc ngón tay: “Vạch vòng tròn cho Đường Tăng là để bảo hộ ông ta, còn vẽ cho cô là để bảo vệ những người khác.”

Từ Đồ nghẹn họng, bộ dạng cũng không thèm giả vờ giả vịt nữa, thả cái bát đang cầm trên tay vào thùng nước: “Thế nào, muốn ‘họa địa vi lao’, giới hạn phạm vi hoạt động, nhốt tôi lại sao?”

Tần Liệt đưa điếu thuốc lên miệng hút thêm một hơi nữa, liếc mắt nhìn cô, cảm thấy cô dùng mấy từ này không ổn lắm, nghe cứ có vẻ có vẻ mập mờ ám muội.

Nhưng cô nàng Từ Đồ bên kia hoàn toàn không cảm thấy có gì bất thường, nhướng nhướng chân mày, bộ dạng rất thiếu ăn đòn.

Anh nhìn cô một hồi, mới đưa điếu thuốc lên miệng rít mạnh một hơi, sau đó ném xuống đất vê mũi chân dập tắt.

Tần Liệt chỉ ngón tay về phía cô cảnh cáo: “Sau này mà còn bịa đặt ra mấy chuyện ma quỷ không đâu vô đâu hù dọa bọn chúng, xem tôi xử lý cô thế nào.”

Bỏ lại mấy lời hung hăng rồi trong lòng mới cảm thấy thoải mái đôi chút, anh nói xong liền xoay người rời đi, nhưng chưa được mấy bước đã khựng lại. Vừa rồi bị cô nháo nhào một trận, suýt chút nữa quên luôn đang tính hỏi chuyện gì.

Tần Liệt quay người lại: “Giữa trưa có thấy A Phu không?”

Từ Đồ liếc mắt lên giọng: “Không thấy.”

“Vậy cô Tiểu Ba thì sao? Về nhà rồi à?”

“Không biết.”

Cô nàng này nói chuyện theo tâm tình, vui thì nói buồn thì không, ngẫm lại lúc này cũng chẳng thể nào hỏi được gì.

Tần Liệt lập tức đi vào bếp, tìm mấy hộp đựng cơm khác, lấy phần thức ăn còn lại cho vào, liếc cô một cái sau đó nhanh chóng rời đi.

Bước ngang qua lối rẽ, ngôi trường đã bị che khuất bởi bức tường, lúc này anh mới dừng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía mình vừa mới đi qua, ánh mắt bỗng trống rỗng như lạc vào chốn xa xăm, nghĩ đến thành ngữ vừa rồi cô nói, bỗng lơ đãng nhớ tới câu ca từ…

‘Vì nụ cười yêu kiều của nàng, ta muốn trốn cũng không nơi ẩn náu.

Trọn đời này ta dành cả cho nàng, nguyện vì nàng mà họa địa vi lao.’

(*Họa địa vi lao: vùi thân chốn địa lao)

Trong tim Tần Liệt bỗng khảy lên những rung động rất lạ, như có chiếc lông vũ cọ vào lồng ngực, rồi nhẹ nhàng rơi xuống theo cơn gió bay đi.

Trở lại Niễn Đạo Câu rồi mà cảm giác lạ lẫm đó vẫn vấn vít trong lòng.

Rốt cuộc mấy người Vĩ ca, Hứa Bàn Nhi cũng đã có cơm ăn. Sau khi ăn xong, mọi người nằm dưới bóng cây nghỉ ngơi lấy lại sức, ai nấy đều cởi áo ra đắp lên ngang bụng, xung quanh chỉ có mấy người bọn họ nên cũng chẳng kiêng kị gì.

Tần Liệt ngồi tựa người ở một tảng đá phía xa hơn, anh mặc chiếc áo thun ba lỗ màu đen, một tay đặt trên bụng, tay kia che mắt lại. Anh không ngủ, trong đầu đang tính toán phần tiếp theo của công trình sẽ làm thế nào để không bị lãng phí, chợt nghe từ xa có tiếng người cưỡi mô tô tới.

A Phu dừng xe, vội vàng lấy mấy hộp đựng cơm trên tay lái xuống, vừa nghiêng ngả chạy tới vừa gào thật to: “Mấy anh, chờ sốt ruột lắm phải không, ăn cơm thôi, mau tới ăn cơm.”

Vĩ ca chống tay nhổm người dậy, cười nói: “Thằng nhóc chú chuồn đi đâu hả, chờ chú đưa cơm tới chắc mọi người chết đói hết rồi.”

“Ơ, mọi người ăn xong rồi sao?” Hắn mở nắp hộp cơm ra: “Vậy em không khách khí, đói gần chết rồi.”

Hắn ngồi xổm xuống, lùa một đũa cơm thật to vào miệng.

Mấy người kia bật cười hắn không có tiền đồ, Vĩ ca hỏi: “Về nhà hơn một tiếng đồng hồ, rốt cuộc chú đã làm gì hả?”

A Phu thoáng dừng lại, đưa cánh tay lên: “Còn không phải do bị cây quẹt trúng, trở về xử lý.”

Bên cạnh lập tức có người cười rộ lên: “Vết thương do cây quẹt này đúng là đã được xử lý tốt, nhưng trên cánh tay lại có nhiều lằn ngang lằn dọc thế này…” Nói xong ngồi bật dậy: “Để tôi nhìn thử xem, hơ, giống bị người ta cào đây mà!”

Vĩ ca bất chợt hiểu ra: “Cái này là dốc sức lao động sao? Tinh thần vẫn còn sung mãn như vậy, xem ra phải ‘làm’ cả buổi chiều mới đủ.”

Mấy người khác cười ha hả, A Phu vờ cầm đũa đánh hắn, cũng không thấy xấu hổ ngượng ngùng chút nào: “Xéo, anh và Mã Mộ Thanh đã sớm cơm cháo đầy đủ, no bụng rồi không biết người đang đói.” 

“Anh không có sốt ruột sốt gan như chú.” Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng nghĩ thế nào có ai mà không biết, Vĩ ca gác hai tay ra sau gáy, gối đầu lên: “Còn chưa tới ba tháng nữa.”

“Nhìn cái bộ dạng mong mỏi này, tới lúc đó trút rượu cho anh bất tỉnh, khỏi động phòng.”

Hễ tán dóc mấy thứ liên quan đến chuyện trai gái, là lời nói cứ ào ào tuôn ra đủ thứ trên trời dưới đất, mọi người cười ầm ĩ một hồi mới nằm xuống nghỉ ngơi tiếp.

A Phu gắp thêm mấy đũa thức ăn cho vào hộp cơm, rồi đi tới bên cạnh Tần Liệt ngồi xổm xuống, lấy lòng hỏi: “Liệt ca, không ngủ sao, ăn thêm miếng nữa không?”

Tần Liệt hé tay ra nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Mẹ nó, mấy năm rồi không gặp hả.”

A Phu cười hì hì, ở trước mặt anh cũng không giấu diếm chuyện gì: “Còn không phải mấy ngày không gặp mặt sao, nên tìm một chỗ nói chuyện.”

Tần Liệt không nói gì nữa, nhắm mắt lại, để mặc cho hắn ngồi bên cạnh lải nhải dông dài không dứt. Anh không thích xen vào việc của người khác, đặc biệt là chuyện tình cảm càng không muốn nhúng tay vào, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc chung, thích làm gì thì làm.

Nhưng lần này không giống vậy, Tiểu Ba là người thành phố, đến đây chỉ vì đơn thuần muốn góp sức cho cái vùng núi khó khăn hẻo lánh này. A Phu thích người ta, có đến được với nhau hay không không nói, nhưng không thể nào để cho con gái người ta phải chịu thiệt thòi.

Tần Liệt nghĩ rồi lại nghĩ, rốt cuộc nghiêng đầu nói: “Chú cũng sắp ba mươi rồi, trước khi làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận, chú là đàn ông chẳng có gì phải lo, nhưng đừng làm bẩn sự trong sạch của con gái nhà người ta.” *

A Phu thoáng dừng lại, chỉ nói: “Em chịu trách nhiệm.”

“Chú chịu trách nhiệm? Đã hỏi qua ý kiến của người ta chưa?” Tần Liệt lướt mắt nhìn hắn, nói thật rõ ràng: “Nhóm tình nguyện viên này đã ở đây gần hai tháng, có lẽ cũng đã sắp rút về thành phố. Ngày đó, Tôn Tiểu Ba có nói với tôi, lần này cô ấy sẽ quay về.” Anh nói xong không nói thêm lời nào nữa, xoay đầu đi, đưa cánh tay lên che mắt lại.

A Phu chỉ cảm thấy lồng ngực mình như có gì đó xoắn chặt lại, sững người ngồi đó, ngụm cơm trong miệng, phun ra không được, nuốt vào không xong.

(*Vì câu này của anh và một câu nữa trong mấy chương sau này, mình nghĩ ca ca đã giữ mình trong sạch.)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN