Nợ Em Cả Một Đời (18+)
Chương 5 : Buổi tụ tập
– Không. – Cô vẫn trả lời bằng một cách hết sức bình thản.
– Vì bác trai không biết số cảnh nóng trong bộ phim đó thôi phải không? – Anh chau mày nhìn cô với vẻ không hài lòng.
– Harry! Cậu đừng có nói gì về chuyện đó với bố tớ! Dù gì bố cũng đã ủng hộ rồi, cậu đừng hòng làm hỏng cơ hội này của tớ! Không thì đừng trách! – Rachel hất mặt lên nhìn Harry khi thấy anh bày tỏ thái độ một cách rõ rệt với chuyện riêng của cô, miệng không ngừng dùng ngữ điệu vừa đanh thép, vừa kiên quyết mà nói với anh.
Harry hé miệng ra định đáp trả, nhưng nhìn những biểu lộ trên gương mặt của cô lúc này, có lẽ Racchel đang rất nghiêm túc, nếu anh đáp lại bằng quan điểm của mình thì chắc giữa họ sẽ xảy ra một cuộc cãi nhau to. bất chợt lúc đó Tiffany cũng từ trong kí túc xá chạy ra với vẻ vội vã. Cô đã thay một bộ quần áo vừa năng động vừa thể hiện được sự nhí nhảnh, phá cách của mình để gây ấn tượng nhưng dường như anh chàng lại chẳng để ý. Cô dùng tay vuốt tóc làm dáng, ánh mắt trở nên thẹn thùng nhìn anh, ngữ điệu cũng thật ngọt ngào.
– Chào buổi sáng, Harry. – Miệng cô tủm tỉm cười, nhưng Rachel đã nhanh chóng cầm lấy cổ tay cô mà lôi đi, Tiffany chỉ còn biết ngơ ngác ngoái cổ nhìn theo anh bất lực đi theo sau.
____
Sau khi Natasha thu âm xong họ đã cùng nhau lên phòng của Giám đốc điều hành của RV – Tony. Họ đi dọc hành lang trên tầng cao nhất của tòa nhà, hai bên tường là những tấm áp phích hình các nghệ sĩ thuộc quản lý của RV. Căn phòng nằm cuối hành lang là phòng làm việc của Tony, sau khi được sự cho phép của nữ thư ký ngồi thường trực ngoài cửa, Ryan và Natasha liền đẩy cửa bước vào. Nghe tiếng cửa mở, người đàn ông trong bộ đồ vest đang ngồi trên chiếc ghế bành sau bàn làm việc liền ngẩng mặt lên, trông thấy hai người họ bước vào, trên môi liền nở một nụ cười dịu dàng, đồng thời đứng dậy và rời khỏi chỗ làm việc, tay chỉ về bộ sofa trước mặt.
– Sao hôm nay lại cùng nhau tới gặp anh thế này? Ngồi đi. – Tony chỉ tay về chiếc sofa trước mặt rồi ngồi xuống phía đối diện. Tony vốn là con trai của chủ tịch công ty giải trí RV, hiện nay vì lí do sức khỏe nên vị chủ tịch đã giao 80% quyền hành quản lý công ty lại cho con trai của mình hiện đang là Giám đốc điều hành của RV. Tony cũng là một người anh chơi rất thân thiết với Ryan và các nghệ sĩ khác cùng trực thuộc công ty RV như “công chúa” của dòng nhạc Ballad Natasha, rapper tài năng Teddy, nữ ca sĩ với phong cách đa sắc màu Lyanne, nữ DJ, nhà sản xuất nhạc nóng bỏng, tài năng Lizzie,… họ còn được mệnh danh là hội bạn thân quyền lực nhất của giới giải trí Hoa Kỳ.
– Thì lên nói chuyện một chút cho anh đỡ buồn, mấy gần đây thấy anh công việc bận rộn quá. – Ryan ngồi thoải mái, chân vắt ngang, hai tay để tựa vào sau lưng ghế rồi nói với ngữ điệu như bông đùa, sở dĩ có cách nói chuyện không khoảng cách như thế này vì ngoài việc họ là những người bạn rất thân ra thì Tony cũng chỉ hơn Ryan 4 tuổi.
– Thì cậu cũng chuẩn bị bận hơn cả anh rồi đấy còn gì? Dự án “Hoa Trong Máu” thế nào rồi? – Tony một tay rót trà cho mọi người rồi thản nhiên hỏi vô tư.
Nghe đến đây, nét mặt của cả Ryan và Natasha đều biến đổi, đôi mày cô nhíu lại với vẻ ngạc nhiên rồi liền quay sang liếc nhẹ người bạn trai của mình, sao thông tin này cô chưa từng nghe thấy anh nói qua một lần nào? Bộ tiểu thuyết “Hoa Trong Máu” không phải cô không biết, thậm chí cô còn biết rất rõ từng cảnh nóng có trong đó, trong đầu cô hiện giờ chỉ có một ý nghĩ: Ryan cố tình giấu nhẹm đi chuyện anh tham gia vào dự án phim chuyển thể đó với cô bởi nếu cô biết thì sẽ không đồng ý cho anh đóng một bộ phim có nhiều cảnh nóng như vậy, hay anh thật sự thích những cảnh phim đó. Nhưng trong thực tế, Ryan lại như đang toát hết mồ hôi hột , vốn dĩ anh muốn để sau khi mọi hợp đồng được kí kết xong xuôi, dàn diễn viên được chốt lại thì anh mới nói để tạo bất ngờ cho cô, nhưng câu hỏi đầy sự vô tư của Tony đã vô tình khiến Natasha bất ngờ… sớm hơn dự tính của anh.
Ryan ngập ngừng ngoái mặt sang nhìn cô bạn gái đang ngồi bên cạnh mình mà khóe môi nhếch lên đầy gượng gạo, ánh mắt của Natasha lúc này như đang đòi hỏi một câu giải thích chính đáng cho việc này, duy chỉ có Tony là đang không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết tròn mắt nhìn hai người họ.
Chiếc điện thoại trong túi của Ryan chợt rung lên đúng lúc, anh lúng túng rút nó ra, trên màn hình hiện lên tên của đạo diễn Caradoc, anh liền đứng phắt dậy, nhanh chóng rời khỏi căn phòng đó để nghe điện thoại. Ngay sau khi Ryan rời khỏi, trong không gian khép kín này chỉ còn có hai người. Tony đưa mắt nhìn Natasha từ đầu đến cuối, ánh mắt mang nhiều suy tư và ẩn ý, chợt cô liếc nhẹ mắt lườm huýt anh, ngữ điệu cất lên với vẻ không mấy thoải mái.
– Đừng có hơi tí hở ra là lại nhìn em bằng ánh mắt đó.
– Anh xin lỗi. – Tony đưa tay lên và đặt vào hai thái dương mà day nhẹ, miệng nhếch lên cười gượng gạo.
– Bọn em sắp kỉ niệm 10 năm rồi, Tony. – Natasha cất giọng, đôi mày cũng hơi chau lại.
– Anh biết. – Tony thở dài ngao ngán, lặng lẽ chấp nhận điều đó, đúng lúc đó Ryan cũng mở cửa trở vào, cắt đứt cuộc hội thoại đầy bí ẩn đó giữa hai người.
– Hai người đang nói xấu em đấy à? – Ryan nheo mắt lại nhìn hai người họ rồi cũng ngồi xuống bên cạnh Natasha. Nhận ra ánh mắt của cô bạn gái nhin về mình vẫn đầy sự giận dỗi, Ryan đã nhanh chóng đổi chủ đề.
– Tối nay bọn em định tụ tập một chút, anh đi cùng nhé? – Ryan ngỏ lời.
– Anh cũng chưa biết được nữa… – Tony lưỡng lự.
– Phải đi. Anh đừng có suốt ngày cắm đầu vào công việc như thế! – Ryan chau mày trách móc.
Tony đan hai tay vào với nhau, ánh mắt khẽ nhìn về phía người con gái đang ngồi cạnh Ryan, miệng ậm ừ suy nghĩ.
____
Cả ba người họ cùng nhau ngồi trên một chiếc bàn ăn trong nhà ăn của trường đại học, trước mặt họ là những khay thức ăn theo suất, thế nhưng ánh mắt mỗi người mỗi khác khi nhìn vào những thứ khác nhau. Tiffany cầm thìa trên tay nhưng ánh mắt vẫn đang hướng về chàng trai ngồi phía trước mặt bằng một cái nhìn đầy si mê, thế nhưng Harry lại chỉ tập trung ánh nhìn của mình vào Rachel, còn cô gái vô tư kia lại chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc màn hình điện thoại đang cầm trên tay. Rachel bất chợt mỉm cười tủm tỉm khi thấy gì đó trên màn hình điện thoại, Tiffany ngồi cạnh thấy vậy cũng liền được thể mà trêu chọc.
– Sao mà tủm tà tủm tỉm thế? Anh nào nhắn à? – Tiffany huých nhẹ tay cô mà trêu chọc, ánh mắt của Harry cũng vì thế mà đổi hướng, đôi mày cũng hơi chau lại đầy vẻ bất an.
– Không có anh nào nhắn cả! Nhưng mà là thấy anh này. – Miệng cô vừa nói vừa cưởi tủm tỉm đầy ẩn ý, tay đồng thời quay màn hình điện thoại sang cho cô bạn xem, Harry cũng vì thế mà nhướn mày cố nhìn xem rốt cuộc đó là gì.
Trên màn hình hiện ra một đoạn video ngắn quay lại cảnh tượng trong phòng tập nhảy của RV, người đàn ông trong video ăn mặc giản dị nhưng trông vẫn thật cuốn hút, anh đang thực hiện những động tác vũ đạo thật khỏe khoắn, mạnh mẽ và không kém phần khiêu gợi. Đó là một đoạn video do rapper Teddy đăng tải lên trang cá nhân của mình với dòng trạng thái:”Kiểm tra bất chợt xem thế nào, may mà vẫn còn nhớ.”
Thấy vậy, sắc mặt của Harry cũng thay đổi hẳn, anh lập tức dùng thìa gõ vào khay thức ăn của Rachel như để gây sự chú ý, và dĩ nhiên là đã thành công, cô nhíu mày ngẩng mặt lên nhìn anh.
– Ăn đi không nguội hết rồi. – Ânh hắng giọng rồi khẽ ra lệnh, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt anh là cô lại nhớ tới cuộc cãi cọ sáng nay, trong tâm tính lại cảm thấy khó chịu, Rachel lại cúi mặt xuống và nhìn vào chiếc điện thoại của mình tiếp.
Harry vốn không lạ lẫm gì với tính tình bướng bỉnh thế này của Rachel, miệng chỉ khẽ thở dài, tay cầm lấy bát súp của cô để ra trước mặt mình rồi đứng dậy, Tiffany ngơ ngác nhìn theo.
– Harry, cậu đi đâu thế?
– Tôi đi lấy súp, bát này nguội hết rồi. – Anh trả lời một cách lạnh nhạt rồi bỏ đi về phía quầy lấy đồ ăn. Ngay sau khi Harry vừa mới quay lưng đi rồi thì Rachel mới bỏ chiếc điện thoại xuống mặt bàn, mắt ngó ngang ngó dọc nhìn vào bóng lưng anh ở phía xa rồi mới kéo ghế ngồi sát lại gần cô bạn.
– Tối nay tớ nên mặc gì đây? – Rachel hỏi nhỏ.
– Mặc gì là mặc gì? Cậu đi đâu à? – Tiffany ngơ ngác.
– Ừ, tớ mới nhận bộ phim đó rồi, đạo diễn Caradoc nói tối nay muốn mời tớ một bữa, đồng thời muốn trao đôỉ kĩ hơn về hợp đồng, có gì thì tiến hành kí luôn. – Rachel thì thầm vào tai cô bạn.
– Sao?! Cậu nhận rồi á?! Lúc nào?! – Tiffany thốt lên đầy bàng hoàng vì bất ngờ.
– Suỵt! Cậu mà để Harry nghe thấy là bọn tớ lại cãi nhau to. Sáng nay tớ vừa gọi điện cho đạo diễn Caradoc rồi… – Cô giơ một ngón tay lên trên môi rồi nói nhẹ nhang, Tiffany lúc này cũng chỉ biết nhìn cô bạn mình rồi cười nhẹ, không ngờ cô lại quyết định nhanh tới vậy, lí do thì có lẽ cô không cần phải đoán già đoán non, chỉ có thể là vì người đàn ông kia.
____
Trời tối thanh mát, thích hợp cho một buổi tụ họp sau lâu ngày không gặp. Vào lúc 8 giờ tối, những chiếc xe sang trọng với đủ các hãng nổi tiếng lần lượt đỗ vào trong gara để xe của một nhà hàng chuyên về đồ ăn Nhật Bản nằm giữa lòng thành phố. Một chàng trai với một bộ trang phục thoải mái trên người, trên mặt đội một chiếc mũ luỡi trai màu đen, theo sau còn có thêm một người đan ông với bộ dạng mệt mỏi, ánh mắt lờ đờ nhìn về phía truớc, bước chân cố gắng bước nhanh theo người phía trước, có lẽ bởi công việc luôn bù đầu nên mới vâỵ.
Họ di chuyển nhanh chóng về phía thang máy rồi bấm lên trên, ngay khi báo với lễ tân về việc đã đặt bàn trước, cả hai người họ đã được nhân viên phục vụ chỉ dẫn tới một căn phòng VIP nằm ở gần cuối hành lang riêng. Cánh cửa được mở kéo sang một bên, trước mặt họ là một bàn tiệc thịnh soạn được kê thấp dưới đất với đủ các loại món ăn tươi sống từ hải sản, bên cạnh đó còn là những gương mặt dã rất đỗi quen thuộc. Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng liền tập trung vào hai người đàn ông vừa mới bước vào, trên môi nở một nụ cười trừ đầy ái ngại, một cô gái xinh đẹp với mái tóc màu xanh rêu được cắn ngắn kiểu phá cách liền chau mày, miệng chẹp một tiếng rồi khẽ “trách móc”.
– Đồ ra hết rồi, mọi người còn chờ mỗi các cậu đến nữa thôi đấy! – Nữ DJ, nhà sản xuất nhạc Lizzie lên tiếng, ánh mắt hất lên nhìn người đàn ông điển trai ấy rồi ngóng đợi ra sau, dường như đang tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc khác, nhưng thay vào đó lại là sự xuất hiện của vị quản lý của chàng ca sĩ.
– Natasha đâu? – Teddy cất giọng hồn nhiên hỏi.
– À… – Ryan cởi mũ xuống cầm trên một tay, tay còn lại gãi gãi đầu rồi cười đầy ái ngại, ánh mắt cũng khó xử hơn, miệng ấp úng. Nhìn những cử chỉ, thái độ đó của Ryan, Tony ngồi lặng im ở một góc mà khẽ hắng giọng, ngón tay gãi nhẹ lên mũi, ánh mắt đầy ẩn ý.
Trong lúc Ryan còn đang mải nhớ lại lúc tranh cãi với cô bạn gái sau khi trở về từ công ty trực thuộc quản lý, cụ thể là về việc Ryan đã giấu cô việc nhận hợp đồng đóng phim, đặc biệt là vì nội dung và số lượng cảnh nóng có trong tác phẩm ấy. Anh đã cố dỗ dành cô rất nhiều để có thể cùng nhau tới buổi tụ họp này nhưng cô vẫn không chịu, đó cũng là lí do khiến cho anh tới trễ vào ngày hôm nay.
– Thôi ngồi xuống đây đi rồi có gì từ từ nói! – Nữ ca sĩ Lyanne vỗ vào tấm đệm được đặt dưới sàn gỗ rồi nói với vẻ niềm nở.
Ryan và Mike nghe vậy cũng nhanh chóng ngồi xuống chỗ của mình, Teddy thấy vâỵ cũng mở rượu và rót vào ly cho mỗi người, nhìn cảnh tượng sum họp ấm áp của hội bạn thân mà tự dưng có sự xuất hiện cuả mình như thế này, Mike có phần cảm thấy ngượng ngùng.
– Xin lỗi vì xuất hiện mà không được mời nhé, tại tôi sợ Ryan lại quá chén, không có ai lo cho cậu ấy, cứ mỗi lúc đấy cậu ấy lại làm đủ chuyện lung tung nên tôi có phần hơi lo! – Mike ngượng nghịu bào chữa.
– Chắc tôi phải tăng lương cho anh mất, chăm sóc ca sĩ của tôi tốt thế cơ mà! – Tony nhếch mép cười trêu chọc, không khí trong phòng ăn lúc này cũng trở nên thoải mái và sôi động hơn. Rượu cũng đã được chia cho mỗi người một ly, họ cùng nhau nâng ly lên, Ryan thấy vậy cũng chủ động nói dõng dạc.
– Bữa hôm nay là để chúc mừng Teddy oanh tạc phòng vé lưu diễn, cũng là để tụ họp đầy đủ một bữa, cũng lâu lắm rồi mới có thể đông đủ như thế này! – Ryan nói lớn, miệng cũng cười đầy vui vẻ, ánh mắt tự hào nhìn về người bạn thân của mình đang ngồi đối diện, Teddy cũng tủm tỉm cười đáp lại, tuy nhiên Tony cất lời khiến Ryan cũng khó có thể trả lời được.
– Nhưng không đủ lắm nhỉ? – Giọng anh có chút tiếc nuối về sự vắng mặt của nữ ca sĩ Natasha, tuy rằng anh biết rõ một phần cô không muốn đến bữa tiệc ngày hôm nay là vì sự có mặt của anh.
Nét mặt của tất cả mọi người trong phòng đều lắng xuống một lúc khi nghe thấy lời nói ấy của Tony, tuy nhiên ngay sau đó không khí cũng được kéo lại, trở nên sôi động ngay nhờ vào những câu nói trêu đùa của Teddy.
____
Trong một không gian sang trọng, cao cấp của một nhà hàng nổi tiếng với đồ ăn Nhật Bản, bóng dáng một cô gái với nét mặt hết sức trẻ con, bề ngoài có chút chất phác nhưng cố gắng ăn mặc cho thanh lịch, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, từng bước nhẹ nhàng tiến vào trong, một nữ phục vụ thấy vậy liền chủ động đến gần cô, hỏi nhẹ.
– Qúy khách đã đặt bàn trước chưa ạ? – Nữ phục vụ hỏi nhẹ nhàng, trên người cô bận một bộ kimono màu hồng với các họa tiết hình hoa anh đào dịu dàng, mái tóc đen láy được búi sau đầu.
– À… Tôi có hẹn với ông Caradoc… – Rachel ngại ngùng cất giọng, vốn xuất thân từ nông thôn nên cô có phần lạ lẫm với những nơi sang trọng như thế này. Vừa nghe câu nói đó của cô, nữ nhân viên phục vụ liền cúi nhẹ đầu chấp thuận rồi dẫn cô tới một hành lang nằm riêng biệt, hai bên hành lang gồm 4 căn phòng được đóng kín cửa, còn ghi rõ số thứ tự của các phòng VIP. Bước chân cô dừng ở trước cửa của căn phòng nằm cuối hành lang, nữ nhân viên nhẹ tay kéo cánh cửa sang ngang, bên trong là một chiếc bàn ăn được kê gần sát dưới đất, bên cạnh còn có hai người đàn ông đã ngồi sẵn sang một bên.
Nữ nhân viên phục vụ lui ra khỏi phòng, Rachel lúng túng cởi giày ra rồi nhanh chóng bước vào trong phòng, miệng rối rắm xin lỗi vì cho rằng mình đã muộn giờ.
– Tôi xin lỗi vì đã tới muộn…! – Rachel cúi đầu xuống mà luôn miệng nói, vị đạo diễn gốc Đan Mạch chỉ lặng lẽ cưởi tủm tỉm rồi giơ tay ra ra hiệu cho cô rằng không cần phải như vậy.
– Không sao đâu, còn chưa tới giờ hẹn nữa mà! – Ông Caradoc nói đầy khách khí và vô tư, động thời cũng chỉ tay về chỗ ngồi phía trước.
Rachel sau khi nhìn vào đồng hồ trên màn hình điện thoại thì mới biết rằng còn gần 10 phút nữa mới tới giờ hẹn giữa hai bên, có lẽ ông đã tới sớm hơn vì không muốn đối tác của mình phải chờ đơi. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống rồi ái ngại đưa mắt nhìn về vị đạo diễn Caradoc và trợ lí đạo diễn đang ngồi trước mặt.
– Cô muốn gọi đồ gì thì cứ gọi nhé, đừng ngại. – Ông nói chuyện đầy vẻ thoải mái và tự nhiên khiến Rachel cũng cười e lệ đáp trả, tay cũng khẽ cầm lấy quyển thực đơn nhà hàng từ tay của vị đạo diễn. Cô cầm rồi mở ra, mắt khẽ nhìn xuống mà bản thân như cảm thấy sốc, cố gắng điều chỉnh hơi thở cho đều khi nhìn thấy giá tiền của các món ăn, món nào món nấy cũng đều rất đắt đỏ, để có thể chọn được ra món rẻ nhất thì cũng bằng 3 tháng hè làm thêm của cô ở tiệm cà phê rồi. Nhìn dáng vẻ đó của cô sinh viên năm hai, cả ông Caradoc và trợ lí của mình đều phải nín cười lại, nhưng rồi cũng hắng giọng mà nói cho cô an tâm mà tiếp tục.
– Cô cứ chọn thoải mái đi! Cứ tự nhiên! – Vị trợ lí nói.
Phải sau một hồi tương đối lâu cô mới có thể chọn ra vài món ăn cho bàn tiệc của 3 người, quyển thực đơn được nhân viên phục vụ mang ra ngoài, trong lúc chờ đồ ăn được mang lên, vị trợ lí liền lấy ra một tập hợp đồng rồi để lên bàn, vẻ mặt của ông Caradoc lúc này cũng trở nên nghiêm túc hơn.
– Cô Anderson, cô cũng đã đọc qua bản hợp đồng mà tôi gửi rồi, cũng không có ý kiến gì với hợp đồng nữa chứ? – Ông Caradoc cất giọng hỏi.
– Dạ không ạ thưa đạo diễn. – Rachel khẽ lắc đầu.
– Nếu chúng ta quyết định làm việc với nhau lâu dài thì không cần phải quá khách sáo tới vậy đâu. Cháu cũng chỉ tầm tuổi con gái tôi thôi, cháu không phiền nếu tôi gọi cháu bằng tên chứ? – Đạo diễn Caradoc mỉm cười phúc hậu mà nói với giọng trấn an khi nhìn thấy nét mặt có chút run sợ của Rachel khi đối diện với hai người có danh tiếng lẫy lừng như thế này.
– D… dạ vâng ạ… – Cô ngập ngừng gật đầu, miệng cũng nở một nụ cười đã bớt ngại ngùng hơn, cũng chính nhờ vậy mà cuộc trao đổi về công việc của họ cũng diễn ra thật êm xuôi, rồi thậm chí còn cùng nhau dùng một bữa thật thịnh soạn.
____
Bên trong căn phòng VIP của nhà hàng năm sao ấy, không khí đang trở nên tưng bừng hơn bao giờ hết, vỏ bia, vỏ rượu được đặt chất đống hết sang một bên bàn, phần còn lại của chiếc bàn ấy là những món ăn đã được sử dụng gần hết, sắc mặt của tất cả mọi người đều đã đỏ ửng hết cả lên, trong người đã ngấm men say, nhưng không thể không kể đến Ryan, người mà có lẽ đã uống nhiều nhất trong ngày hôm nay bởi bản tính mải chơi, ham cuộc vui của mình, có lẽ cũng vi vậy mà mặc cho Mike có ngăn cản và nói như thế nào thì anh cũng quyết tâm phải say mềm, bởi lẽ đời nghệ sĩ mấy khi được một bữa xả hơi thế này sau những chuỗi ngày mệt mỏi. Anh cầm trên tay một ly rượu rôi vẫn tiếp tục nâng lên và đòi mọi người phải uống tiếp, thế nhưng ai nấy cũng đều đã cảm thấy chếnh choáng phần nào, trong người cảm thấy nôn nao, khó có thể tiếp tục cuộc vui ấy của anh.
– Mọi người làm sao ấy nhỉ? Cạn ly tiếp đi! – Ryan chau mày đưa mắt nhìn những người bạn thân của mình đang nằm sõng soài mỗi người một góc mà liền cảm thấy chán chường.
– Thôi không uống nữa, cậu say lắm rồi đấy! – Mike bám vào cánh tay của Ryan mà ra sức ngăn cản, nhưng hiển nhiên là chàng ca sĩ này đã cố chấp và gạt ra.
– Nào! Say gì mà say?! Anh sao ấy nhờ? – Ryan đáp trả gay gắt rồi quay sang lườm thẳng mặt người quản lí của mình. Mike lúc này chỉ biết bất lực chẹp miệng một tiếng, anh đã ở bên Ryan gần 10 năm trời, tất thảy tật xấu tật tốt của chàng ca sĩ tất nhiên là anh hiểu rất rõ, trong lòng thậm chí còn đang bày ra sách lược đối phó với những hành động đáng xấu hổ và những hành động mất tự chủ sắp tới của Ryan khi anh đã say mềm.
Giữa những tiếng ồn ào phát ra từ miệng của những kẻ đã ngấm men rượu và nằm vất vưởng khắp nơi trong căn phòng, chợt Ryan giơ một ngón tay ra và “suỵt” một tiếng yêu cầu im lặng, ánh mắt trở nên sắc bén hơn, đôi mày chau lại mà cố gắng dỏng tai nghe thứ âm thanh đang phát ra trên loa của hệ thống nhà hàng. Mới đầu là những bài hát nhẹ nhàng, du dương nhưng sau đó thì phong cách nhạc cũng thay đổi, giai điệu cũng bốc hơn hẳn, và thậm chí lời lẽ thì còn có phần táo bạo.
Ryan lắng nghe thật kĩ rồi đầu gật gù cảm thụ, miệng ngân nga theo điệu nhạc, lúc sau thậm chí còn hát rõ hẳn lời.
– “Em nói muốn chia tay vì anh quá trẻ con? Nhưng đó chỉ là ban ngày, có lẽ vì em chưa nhìn thấy dáng vẻ người lớn của anh vào ban đêm…” – Vừa hát say mê, Ryan vừa nhoẻn miệng cười thật duyên, nhập tâm vô cùng vào với bài hát.
Hiển nhiên là anh thuộc tới vậy, vì đây lầ bài hát mà chính anh đã sáng tác và cho ra mắt vào tháng 5 vừa qua cơ mà, việc ra ngoài nhà hàng ăn mà vô tình bắt gặp nhạc của mình được bật lên đối với Ryan mà nói thì không phải lần đầu, nhưng để anh có thể mở miệng hát với tâm thế vô tư và đầy tự tin như thế này mà không phải trên sân khấu thì thật hiếm khi, nhất là trong trạng thái say xỉn như thế này thì càng khó hơn nữa.
Tuy không ủng hộ việc Ryan say tới vậy nhưng cảnh tượng này thật khó có thể bỏ qua, Mike bặm môi lại mà nín cười, tay nhanh chóng rút chiếc điện thoại của mình ra rồi quay lại cảnh này, thậm chí còn chia sẻ lên tin trên trang cá nhân của mình một cách nhanh nhất, ngay lập tức đã thu hút được rất nhiều lượt xem, lượt thích và cả hàng tá phần bình luận của fan của anh chàng nói riêng và cộng đồng mạng nói chung, họ không hết lời ca ngợi chàng ca sĩ này bởi tại sao khi say mà vẫn còn đẹp trai tới vậy, và hát live thì hay khỏi bàn cãi.
Chàng giám đốc trẻ của công ty giải trí RV cũng quyết định đứng dậy và ra ngoài hành lang đúng một lúc cho tỉnh táo lại được phần nào. tuy nhiên Ryan thì lại chẳng có tâm trí nào để mà để tâm đến Tony, miệng vẫn say mê hát lên khúc ca ấy.
____
Rachel rời khỏi căn phòng ăn VIP nằm ở cuối hành lang sau khi dùng xong bữa với đạo diễn Caradoc và vị trợ lí riêng của ông, việc hợp đồng đóng phim cũng đã kí kết xong xuôi, mọi tiến độ tiếp theo như việc công bố dàn diễn viên, mở máy bắt đầu quay,… đều sẽ được ông thông báo cho cô trong khoảng thời gian sớm nhất. Vừa bước ra khỏi cửa, tầm mắt của cô dã bị thu hút bởi một người đàn ông nhìn qua thì có vẻ rất thành đạt, là một con người của công việc đang đứng tựa lưng vào bức tường hành lang, người hơi cúi xuống, một tay đút vào túi quần, tay kia cầm chiếc điện thoại đắt tiền mà áp vào tai nghe. Anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi màu trắng được cỏi banh hai cúc trên, bên dưới là chiếc quần âu với phần sơ vin có phần xô lệch, gương mặt ửng đỏ vì men rượu. Với gương mặt điển trai và dáng vẻ đáng thu hút ấy, trông có lẽ cô đã gặp qua ở đâu rồi nhưng thực không nhớ, Rachel dã phải mất một lúc đứng hình để ngắm nhìn anh, nhưng rồi sau khi định hình lại hành động nhìn chằm chằm vào người lạ của cô có phần biến thái, Rachel mới bừng tỉnh mà dừng lại, chân cũng chủ động tiến về phía trước mà đi ngang qua người đàn ông ấy.
“Anh lại say rồi đấy à?” Giọng của một người con gái vọng lại từ đầu dây bên kia của điện thoại như muốn gặng hỏi, ngữ điệu không mấy thoải mái.
– Ừ… – Người đàn ông ấy mỉm cười nhẹ rồi đáp lại, ánh mắt có chút đa tình.
“Đừng cứ say là gọi điện cho em nữa, Tony.” Cô thở dài đầy bất lực.
Nghe câu nói ấy của người con gái, trong lòng người đàn ông này liền quặn lại một hồi chẳng mấy thoải mái, không những vậy mà còn phải nói là rất đau, đau đến tận cùng. Anh chỉ biết bật cười đầy chua chát cho tình cảnh này, miệng cũng thở hắt ra một tiếng rồi đáp lại.
– Anh xin lỗi…
Rachel lặng lẽ bước qua mặt người đàn ông đó, tai dù không muốn cũng đã vô tình nghe phải vài câu nói mà anh ta đã thì thầm vào trong chiếc điện thoại. Nét mặt và cả ngữ điệu ấy, chắc hẳn anh ta đang gặp phải một chuyện buồn lắm trong tình cảm, vậy nên muốn mượn rượu để giãi bày hết nỗi lòng hay sao? Đáng thương…
– Rachel, cháu có cần ta đưa về không? – Ông Caradoc cùng trợ lí bước ra từ cánh cửa phòng ăn VIP rồi hỏi vọng ra về phía cô.
– Dạ không cần đâu ạ! Cháu tự bắt taxi về kí túc xá được ạ. – Rachel quay mặt lại rồi đáp nhẹ nhàng, việc thay đổi ngôi xưng hô cũng khiến họ dễ giao tiếp với nhau hơn.
– Về khuya một mình nguy hiểm lắm đấy. – Ông vừa bước về phía cô miệng vừa nói, ánh mắt vô tình đưa sang bên cạnh, bước chân chợt dừng lại, ánh mắt ngờ ngợ cố nhận ra.
– …Tony? – Đạo diễn Caradoc nhíu mày gặng hỏi, người đàn ông kia thấy vậy liền ngẩng mặt lên, khi nhận ra đó là vị đạo diễn nổi tiếng, anh đã nhanh chóng tắt máy điện thoại rồi nhét vào trong túi quần, người cũng đứng thẳng dậy mà bắt tay với ông trong cuộc gặp bất ngờ này.
– Đạo diễn Caradoc! – Anh cất giọng ngạc nhiên mà chào hỏi.
– Hôm nay cậu cũng tới dùng bữa ở đây sao? Là việc làm ăn hay là tụ tập? – Ông vỗ nhẹ vào vai anh mà cười cợt trêu đùa.
– Là tụ tập anh em lâu ngày một chút… – Tony cười gượng gạo.
Rachel chỉ biết đứng lặng thinh nhìn hai người trò chuyện với nhau một cách thoải mái, cô không hề biết rằng đó lại là người quen của ông, Trái Đất thật tròn.. Nhìn cô bé kia cứ đứng nhìn mình với ánh mắt chưa hiểu chuyện như vậy, và cũng để giải thích cho việc ông và cô cùng rời khỏi một căn phòng tuy vào hai thời điểm khác nhau nếu anh có hỏi, ông cũng muốn giới thiệu cô một chút, dù gì thì hai người họ cũng cần phải biết tới nhau nhờ vào những sự liên kết giữa hai bên. Đạo diễn Caradoc liền vẫy tay gọi cô về phía mình, Rachel ngớ người ra xác nhận lại rồi mới dám tiến tới.
Ngay khi cô vừa bước đến gần, vị đạo diễn đã chủ động hướng mắt về phía cô gái trẻ mà nói với giọng đầy tự hào, ánh mắt của Tony cũng vì thế mà hướng về cô, nhìn từ đầu đến cuối.
– Đây là Rachel, nữ diễn viên chính trong dự án “Hoa Trong Máu” mới nhất của tôi. – Ông Caradoc giới thiệu, lời nói ấy khiến cô gái trẻ khẽ đỏ mặt vì vinh dự, ánh mắt cũng ngập ngừng ngước lên nhìn anh đầy ái ngại, ở khoảng cách gần thế này, cô càng cảm thấy anh quen hơn nữa nhưng vẫn chẳng thể nhớ ra là mình đã gặp ở đâu.
Nghe xong lời giới thiệu ấy, Tony có phần ngạc nhiên, sau đó cũng nhanh chóng mở ví ra và lấy một tấm card visit rồi đưa cho cô, tay cũng bất lấy đầy vẻ lịch thiệp.
– Tôi là Tony Vincents, giám đốc công ty giải trí RV. – Anh mỉm cười rồi nói nhẹ nhàng.
Nghe cái tên đó khiến cô giật mình, tuy nhiên chưa kịp thốt lên một từ gì thì đạo diễn Caradoc đã nhanh chóng cất tiếng tiếp nối lời giới thiệu còn dang dở ấy.
– Cũng là giám đốc công ty chủ quản của người trong mộng của cháu đấy! – Ông huých vai cô mà trêu chọc khiến hai má của cô đỏ ửng lên. Vậy ra anh chính là giám đốc của RV mới nhậm chức được 3 năm nay, cô đã từng thấy anh trên báo và trên tivi nhưng cuối cùng lại chẳng thể nhận được ra.
Họ chưa kịp nói thêm với nhau một câu gì, cánh cửa phòng VIP nằm gần cuối hành lang liền mở ra thật mạnh, thân người to lớn của một người đàn ông lao ra và bám hai tay vào tường, chân loạng choạng đứng không vững, miệng cảm tưởng như muốn nôn ọe.
– Vào nhà vệ sinh! – Người trợ lí Mike nhanh chóng lao ra cùng, tay vuốt nhẹ vào sống lưng của chàng ca sĩ mà nói với giọng bất lực, nhưng sau khi nhận thấy ba cặp mắt khác đang hướng thẳng về minh và chàng trai say xỉn kia thì chỉ biết vuốt mặt một cái đầy xấu hổ.
Ryan đứng thẳng dậy, ánh mắt lờ đờ nhìn sang phía ba người kia, mỗi người một dáng hình, một biểu cảm khác nhau nhưng ánh mắt anh lại chỉ tập trung vào người con gái kia. Ông Caradoc chau mày nhìn dáng vẻ lôi thôi, say khướt của Ryan mà khẽ chẹp miệng không hài lòng.
– Cậu uống gì mà gớm thế Ryan?
Nhưng anh vẫn chẳng thèm để tâm tới câu hỏi ấy mà chỉ dồn hết ánh nhìn vào bóng dáng nhỏ bé kia, bước chân chệnh choạng bước tới trước mặt cô. Rachel lại được một phen nữa hết hồn khi bắt gặp anh, hơn nữa còn trong trạng thái toàn thân nồng nặc mùi rượu thế này nữa, trong tim rung dộng lên không chỉ một chút. Dù trong tình trạng say mềm thế này nhưng trông anh vẫn toát lên đầy khí phách, mái tóc rủ xuống gương mặt đỏ ửng và ánh mắt lờ đờ kia khiến anh càng thêm phần quyến rũ. Chẳng mấy chốc mà anh đã đứng được trước mặt cô, ánh mắt đổ dồn nhìn xuống, khẽ nhoẻn miệng cười.
– Erena của anh… – Ngữ điệu say xỉn của anh cất lên với chất giọng trầm khàn khiến Rachel toàn thân như muốn rụng rời, người đàn ông này…
Rachel còn chưa kịp đáp lại, chàng quản lý của Ryan đã nhanh chóng bịt miệng anh lại rồi đưa chàng ca sĩ vào trong nhà vệ sinh, bỏ mặc cho Rachel và những người còn lại còn đang bối rối đứng đó, mắt mở to đầy kinh ngạc như vẫn chưa định hình được chuyện gì vừa xảy ra truớc mặt họ.
Thậm chí Rachel và Tony còn chưa có cơ hội được bắt tay với nhau, ông Caradoc đã đưa mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, nét mặt hốt hoảng hiện lên thấy rõ, ngữ điệu cũng cất lên đầy vẻ thúc giục.
– Rachel, cũng muộn rồi, không chừng kí túc xá sẽ đóng cửa đấy! – Ông nhíu mày rồi nhìn sang cô với vẻ bối rối, Rachel cũng vì lời nói ấy của ông đánh thức, bấy giờ mới choàng tỉnh khỏi cảnh tượng tưởng như giấc mơ tình cờ ban nãy, không còn cách nào khác, cô đành bất đắc dĩ xin phép chàng giám đốc đa tài kia rồi nhờ vị đạo diễn kia cho đi quá giang về khu kí túc của trường đại học sân khấu điện ảnh New York.
Ngay sau khi ba người họ rời đi, Mike mới chật vật dìu Ryan trở về trước cửa phòng ăn VIP, lúc này vẫn còn Tony đứng trước cửa phòng mà bấm điện thoại. Nghe tiếng thở dài đầy mệt nhọc của một người đàn ông, Tony mới từ từ quay mặt nhìn sang bên cạnh, ánh mắt cũng dịu xuống dần đầy cảm thông với Mike đang nhăn nhó mặt mày, khổ sở vác cánh tay của Ryan đang say mềm ngang cổ mình.
– Cậu uống sướng thân cậu, xong rồi lại khổ thân ai cơ chứ?! – Mike thốt lên đầy ai oán, Tony chỉ biết bật cười mà lắc nhẹ đầu.
Đúng lúc này, chiếc điện thoại đang nằm trong túi quần của Mike bỗng rung lên, anh luống cuống sờ tay xuống, kho khăn rút chiếc điện thoại ra, nhìn chàng quản lí kia chật vật như vậy, Tony cũng vác một cánh tay của Ryan lên trên vai mình để đỡ cho Mike, chàng quản lý gật đầu cảm ơn rồi cố gắng rút chiếc điện thoại ra rồi áp vào tai.
Cuộc điện thoại diễn ra thật ngắn ngủi, chỉ trong vài giây, sắc mặt của anh đột ngột chuyển từ mệt mỏi sang bàng hoàng, gấp gáp, ngữ điệu nói trước khi cúp máy thật khẩn cấp, ắt hẳn là có việc gì nghiêm trọng lắm.
– Có chuyện gì sao? – Tony ngạc nhiên đưa mắt nhìn sang người đàn ông kia.
– Không biết mọi chuyện là thế nào, nhưng nghe bảo mẹ tôi bất cẩn nên ngã cầu thang, chân bị gãy rồi… – Mike cắn môi đầy khó xử, sắc mặt không khỏi lo lắng, ánh mắt của anh cũng đã thể hiện rất rõ những cảm xúc ấy.
– Anh mau về xem bác thế nào! – Tony chau mày, bàng hoàng khi nghe tin chẳng may đó, lập tức ra sức giục người quản lí.
– Nhưng còn Ryan… – Mike đưa ánh mắt áy náy sang người đàn ông đang say mềm kia rồi chẹp miệng đầy khó xử, anh vẫn còn chưa làm tròn trách nhiệm của mình với tư cách là một người quản lý, phải luôn theo sát Ryan, anh còn chưa kịp đưa chàng ca sĩ này về nhà an toàn nữa.
– Tôi sẽ đưa cậu ấy về! Anh mau đi đi! – Tony hất mặt giục giã.
– Có… Có được không sếp…? – Mike dường như vẫn còn chần chừ.
– Mau đi đi! – Tony nhíu mày chẹp miệng, Mike lúc này mới thấy an tâm hơn, liền gỡ tay Ryan ra khỏi vai mình, không quên cảm ơn Tony rồi nhanh chóng chạy đi thật vội vã.
Cả hành lang vắng vẻ giờ chỉ còn có Tony đang đỡ lấy chàng trai đang nồng nặc mùi rượu kia, không những vậy mà trong căn phòng kia còn là một loạt các ca sĩ nổi tiếng bậc nhất của RV, không phải tất cả nhưng phần lớn họ đều đã say mềm, phần ít thì cũng đã ngấm men rượu vào trong người, không thể tự mình đi về vào lúc tối muộn thế này được. Vì lo lắng, Tony đã lấy điện thoại và gọi điện cho người nhà họ để tới đón, ai ở một mình thì anh gọi quản lí tới.
Phải mất đến gần 30 phút thì các ca sĩ mới được người thân đưa về một cách an toàn, lúc này chỉ còn có Ryan và anh, Tony quyết định gọi taxi cho hai người, bởi lẽ anh là người uống ít nhất trong ngày hôm nay nên vẫn còn đủ tỉnh táo để làm những việc đó. Và dĩ nhiên trong suốt cả quãng đường về trên taxi, hay là những lúc Tony chật vật dìu anh vào thang máy rồi lên trên tới căn hộ, Ryan vẫn lải nhải không ngừng về những thứ vô nghĩa, đôi khi còn không nghe rõ từ, những lúc thế này phải nói rằng sức chịu đựng của Tony thật cao. Cuối cùng thì anh cũng dã hoàn thành nhiệm vụ cuối ngày của mình là đưa Ryan lên căn hộ của mình một cách an toàn, đôi mắt của chàng ca sĩ mở he hé, nhưng vẫn nhìn được cánh cửa căn hộ của mình, một tay liền với ra, một mực đòi với tới.
– Mật khẩu. . Mật… – Ryan lẩm bẩm trong miệng, dĩ nhiên là Tony hiểu ý của anh, Ryan đang muốn đọc mật khẩu cửa nhà cho Tony để nhờ anh mở cửa căn hộ giúp, thế nhưng hành động của Tony thật khác xa với ý định của Ryan. Chân anh một mực bước về cánh cửa căn hộ đối diện với của Ryan, tay bấm vào chuông kêu lên “kính coong” hai tiếng. Trong lúc chờ đợi, Ryan vẫn cứ lải nhải về mật khẩu căn hộ của mình, thế nhưng Tony lại chẹp miệng gạt phăng đi
– Cậu trật tự chút đi. – Tony nhíu mày mệt mỏi, anh dường như mất dần sự kiên nhẫn, nhưng may mắn thay, sau hồi chuông thứ tư, cuối cùng thì cánh cửa ấy cũng được mở ra. Trước mắt anh lúc này là một người con gái với vẻ đẹp sang trọng, quý phải ngay cả khi trên người mặc một bộ đồ thoải mái ở nhà và một khuôn mặt mộc, ánh mắt cô ngay từ đầu đã tập trung vào người đàn ông đang say mềm, cúi gằm mặt xuống đất kia, một cái nhìn tóat lên đầy sự lo lắng, miệng không ngừng trách móc tại sao người ấy lại uống say tới vậy. từng cử chỉ, cái nhìn của người con gái kia thật sự trái ngược với anh. Tony dù thế nào vẫn chỉ nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt dịu dàng, nhưng đượm buồn, ra đây là ánh mắt của kẻ si tình.
Natasha khó khăn đỡ lấy thân người to lớn của Ryan từ tay của vị giám đốc, khổ sở đưa anh vào trong phòng ngủ, miệng không ngừng ca bài ca trách móc bản thân anh, cùng với đó là những tiếng rên rỉ, lẩm bẩm trong miệng của chàng ca sĩ đang dần mất đi ý thức kia. Tony vẫn đứng trước cửa căn hộ ấy một cách lặng thinh, chờ đợi cô đưa chàng trai kia vào phòng mà nghỉ ngơi. Anh thở dài một tiếng rồi đưa mắt quan sát quang cảnh căn hộ của người con gái, sau tiếng đóng cửa phòng, Natasha nhanh chóng bước ra tới cánh cửa mà đối mặt với anh đầy khó xử. Cô đan các ngón tay lại với nhau, mặt cũng cúi xuống mà né tránh ánh nhìn đầy ẩn ý đấy của Tony.
– C… Cảm ơn anh vì đã đưa anh ấy về… – Cô ngại ngùng cất giọng, có lẽ cô không muốn chạm mặt với anh bởi cuộc hội thoại lúc sáng nay, lí do cô không tới buổi tụ tập tối nay cũng một phần là vậy, nhưng thật không ngờ anh lại tới tận đây.
Không thấy anh trả lời, Natasha khẽ nhíu mày ngẩng mặt lên, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt sâu thăm đầy suy tư ấy, trong chốc lát, cô như bị hút hồn vào trong ánh mắt áy, sớm nhận ra điều chẳng lành, Natasha liền mở miệng định bảo anh ra về, thế nhưng lúc này Tony đã nhanh hơn cô một bước. Một tay anh luồn nhẹ vào mái tóc buông dài của cô, đặt nhẹ lên má, chân một mực bước qua cánh cửa ấy mà vào trong nhà, Natasha vì sự chủ động bất ngờ ấy của anh mà chân cũng chập chững lùi về phía sau, ánh mắt mở to không kịp phản kháng. Tony cúi xuống, mắt nhắm lại mà tận hưởng vị ngọt từ đôi môi mọng nước của người con gái ấy. Một nụ hôn nồng cháy đầy mạnh bạo, cảm tưởng như men rượu trong anh đang hòa dần vào trong khoang miệng ấm nóng của cô, Tony ra sức hút hết mật ngọt từ cánh môi ấy, mặc cho Natasha cố gắng chống tay vào ngực anh mà đẩy ra trong vô vọng.
Cô nhắm nghiền mắt vào, dồn hết sức mình vào cánh tay rồi đẩy anh ra thật mạnh, đồng thời dùng tay tát vào ngang má trái của anh, gương mặt điển trai ấy quay ngang sang một bên, miệng thở dài ra một tiếng. Natasha dùng mu bàn tay mà chùi đi dư vị ấy trên môi mình, ánh mắt nhìn vào anh một mực căm thù, ngữ điệu cất lên cũng đáng sợ hơn.
– Hành động ấy tôi sẽ coi như là vì anh đang say… còn bây giờ… Cút ra khỏi nhà tôi…! – Natasha trợn mắt lớn tiếng đầy dữ tợn, Tony chỉ biết đánh mắt sang nhìn cô đầy đau xót nhưng rồi cũng bị cô một mực đẩy ra khỏi căn hộ, thậm chí còn đóng sầm cửa trước mặt anh đầy phũ phàng. Anh đưa mắt nhìn lên trần nhà rồi dùng tay vuốt mặt một cái, chân cũng lững thững bước đi, nặng trĩu tâm tư.
Ở bên trong cánh cửa kia, Natasha cũng đang quay cuồng đầu óc bởi hành động bất chợt ấy của Tony, việc anh có tình ý với cô từ lâu, không phải cô không biết. Cô để yên chuyện đó vì anh luôn ở sau lưng cô mà dõi theo chứ không làm gì quá chớn, đôi lúc anh có gọi điện và giãi bày tình cảm với cô nhưng đó chỉ là trong lúc say, cô cũng bỏ qua. Nhưng cho tới hành động ngày hôm nay thì thật quá quắt, sao anh ta có thể…? Cô nặng trĩu những suy tư trong lòng rồi bước chân trở về căn phòng ngủ của mình, lúc này Ryan đã nằm ngủ say ở trong đó. Cô từ từ cởi bớt quần áo ra cho bạn trai mình, dùng khăn lau qua người cho anh nhưng trong đầu lại vẫn luôn hồi tưởng về nụ hôn ấy, thậm chí Ryan có gọi tên cô trong cơn say, cô vẫn chẳng thèm bận tâm tới, hồn như thả về kí ức đen tối ấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!