Mộng Phù Hoa - Phần 43
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
582


Mộng Phù Hoa


Phần 43


Thêm một tuần nữa chạy đây chạy đó tìm cách đưa A Lâm ra khỏi trụ sở cảnh sát nhưng không có tiến triển, tôi mệt đến mức đang làm việc cũng gục xuống ngất đi. Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng dưng trở nên oán hận thân thể ốm yếu của mình, ngã xuống không có cách gì gượng dậy, toàn thân cứng ngắc lúc lạnh lúc nóng, trong mơ nhìn thấy hào quang sặc sỡ nhưng cuối cùng lại không biết mơ thấy cái gì. Đến khi bản thân có thể nâng mí mắt nặng nề chớp chớp, ánh mũi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng, đập vào mắt là trần nhà thạch cao trắng xóa, tôi mới nhận ra mình đang ở trong bệnh viện từ lúc nào.

Vội vàng từ trên giường ngồi dậy, tôi hơi cử động một chút, phát hiện trên tay đang cắm dây truyền bình thuốc, quần áo cũng đổi thành áo ngủ rộng rãi. Rèm cửa kéo kín, chẳng rõ là ban ngày hay ban đêm, điện thoại cũng không thấy ở bên cạnh, tôi thở dài đầy mệt mỏi, cố gắng nhớ lại chuyện mình gặp phải.

Huyệt thái dương với cổ họng đều đau rát, tôi với tay cầm lấy chai nước khoáng tu hết nửa già, xong xuôi định bụng bước xuống đi tìm y tá để hỏi chuyện thì bất chợt ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Người nọ còn chưa vào phòng, nhưng tiếng nói gấp gáp đã hừng hực truyền vào:

– Em tỉnh rồi?

Là giọng của Trần Vỹ, tôi không ngẩng đầu, nhắm mắt nhíu mày, không quá bình tĩnh hỏi.

– Sao tôi lại ở đây? Là anh đưa tôi vào đây à ? Sao anh bảo anh đi công tác hai tuần ?

Trần Vỹ quỳ xuống bên giường, không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ nhẹ giọng ừm một tiếng, anh ta nói.

– Em ngất xỉu, đúng lúc tôi đến đài gặp tổng giám đốc Hoàng của em bàn chuyện thì gặp mọi người cuống cuồng bế em xuống phòng y tế, nên tôi đưa em thẳng đến bệnh viện luôn.

Tôi không gật cũng chẳng lắc, bản thân bây giờ còn nhiều chuyện phải làm nên không thể kiên nhẫn nghe những lời này, mở mắt ra ngắt lời Trần Vỹ, hỏi.

– Tôi ngủ bao lâu rồi. Điện thoại của tôi đâu ?

Trần Vỹ thở dài, anh ta đứng thẳng người dậy, hai tay xỏ vào túi quần nhìn tôi, ngừng một lúc khá lâu mới đáp.

– Một ngày.

– Một ngày?

Nghe Trần Vỹ nói vậy, tôi hít sâu một hơi thật sâu, thiếu chút nữa bản thân kích động nhảy dựng lên trên giường. Cũng may đầu vẫn còn một chút choáng váng, tay mới chống lên đã mềm nhũn đổ hẳn xuống giường, khó khăn lắm mới điều hoà được hô hấp, lo lắng hỏi.

– Điện thoại của tôi ở đâu. Tôi cần điện thoại để gọi điện cho luật sư.

Sau khi tôi dứt lời, nét mặt của Trần Vỹ ngay lập tức trở nên xám xịt, anh ta thô lỗ ngồi hẳn xuống nên cạnh tôi, hai tay bám vào thành giường khóa hẳn tôi vào trong vòng tay của mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. Nụ cười này, tôi đã quá vô cùng quen thuộc, thậm chí trước kia không sợ nhưng bây giờ tôi đã sợ rồi. Bởi vì người này quá đê hèn, đê hèn đến mức không từ một thủ đoạn nào hết.

– Em muốn tìm luật sư làm gì. Muốn hỏi chuyện về cái tên bạn trai phế vật kia.

– Phế vật? Trần Vỹ, anh đừng có quá đáng.

– Tôi quá đáng sao? Em nghĩ như vậy à? Tôi nhớ không nhầm tôi đã cho em sự lựa chọn, nhưng mà là em tự mình không muốn đánh đổi.

– Anh đây là đang ép buộc người khác. Trần Vỹ, tôi thật sự cảm thấy ghê tởm anh.

Đúng, tôi thật sự ghê tởm, vô cùng ghê tởm là đằng khác, nên sau khi tôi nói xong câu ấy, đôi mắt cũng phiền chán nhắm chặt lại quay sang hướng khác. Còn Trần Vỹ thì bị tôi làm cho tức đến đỏ mắt, thêm nữa anh ta cũng có điện thoại của nhân viên gọi đến, nên cũng chẳng thèm ở lại đôi co với tôi làm gì nữa mà rất nhanh nhanh chóng chóng rời đi.

Nằm xuống giường nhìn chằm chằm vào chiếc rèm cửa màu nâu, nghe tiếng cửa bị đóng mạnh lại tôi mới chớp chớp mắt xoay người nhìn lên trần nhà trắng xóa, đầu óc dần dần theo mơ màng suy nghĩ linh tinh. Tôi nghĩ về A Lâm ở trong đó như thế nào, anh có sốt ruột đau lòng vì mình bị vu oan không, có nhớ tôi như tôi nhớ anh không, rồi cả việc anh có bị người khác bắt nạt không. Tôi đau khổ nhớ đến ánh mắt anh nhìn tôi những ngày còn ở bên nhau, hết thảy đều là quan tâm yêu thương, cho dù là mất tất cả, cho dù trở lại về cảnh làm thuê, bản thân vẫn không hề oán thán hay bày ra cái vẻ mặt buồn bã âu sầu dù chỉ là nửa giây.

Thế nhưng bây giờ, lại chính là tôi làm hại anh, từ đầu đến cuối tất cả rắc rối anh gặp phải đều do một mình tôi mà ra. Rõ ràng tôi cùng anh mới là một đôi uyên ương đồng cam cộng khổ, nhưng từ đâu Trần Vỹ một tay che trời lại ngang ngược lộng hành, vô tình phá hủy, vô tình làm nhục, dồn tôi với người tôi yêu vào đường cùng, không cho tôi cơ hội phản kháng, không cho tôi cơ hội từ chối. Hơn nửa tháng nay, tôi nhớ anh lắm, nỗi nhớ cồn cào như muốn điên dại lên đến nơi rồi. Tôi chạy hết nơi này đến nơi khác tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng các mối quan hệ tôi biết đều bất lực lắc đầu, đến ngay cả vị luật sư mà lão Hồ giới thiệu cũng đôi ba lần nói với tôi phần trăm thành công không dám chắc, ý chính là A Lâm có khả năng thật sự bị ngồi tù.

Giơ cánh tay còn đang được kim truyền cắm vào, tôi đưa mắt nhìn từng giọt từng giọt mát lạnh chảy vào cơ thể, đột nhiên nghĩ vì sao bản thân lại luôn cố chấp như vậy, vì sao vẫn chần chừ lời đề nghị kia mãi không đồng ý để cứu Lâm. Rồi tôi lại nghĩ vì sao phải để tôi chịu tội? Tôi đâu có sai, người tôi yêu cũng đâu có sai, người sai chính là Trần Vỹ, có tội cũng là anh ta, tất cả hôm nay đều là do một mình anh ta mà ra, là do anh ta biến tất cả thành như bây giờ.

Nhắc đến Trần Vỹ, tâm trí tôi lại vô thức nhớ đến chuyện ba mươi nhát chém cùng với câu nói – “Tôi hận, tôi hận !” của người đàn bà trong một bộ phim mà mấy ngày trước bản thân xem đến gần sáng mới chịu đi ngủ. Để rồi bất chợt nhận ra, chính mình cũng hận, hận Trần Vỹ, hận sự xấu xa vô lại của anh ta, sự ngang ngược không coi ai ra gì của anh ta, hận đến mức ước gì trong tay có một con dao, ước gì mình có can đảm, tôi sẽ cầm lấy nó đâm thẳng vào cổ họng của gã đàn ông đó để trút hết bực mình lẫn căm thù trong lòng mình.

Thậm chí, tôi còn tượng tượng ra cảnh chỉ với một nhát dao ấy, máu từ động mạch chủ của Trần Vỹ sẽ phun ra như suối bắn lên mặt mình, còn mình thì sẽ cầm con dao nhìn máu trên người đàn ông đó từ từ chảy ra. Nhìn anh ta thống khổ hoảng sợ mà chết đi, sau đó bản thân sẽ ngẩng đầu lên cười to vì trút được nỗi hận, rồi chính mình cũng sẽ giống người đàn bà trong TV, bị đeo còng tay mà vẫn dùng giọng sung sướng nói: “Tôi hận, anh ta xứng đáng bị như thế!”

Càng nghĩ đầu óc càng hướng đến những cái cực đoan, tôi giật mình tỉnh táo lại, bỗng dưng phát hiện tay chân mình thật lạnh lẽo, mồ hôi tẩm ướt áo quần, trên trán cũng đầy mồ hôi lạnh xuất hiện từng tầng. Mím môi lắc đầu thật mạnh, tôi vô lực đắp chăn lên rồi nhắm mắt, cố ép cho chính mình chìm vào giấc ngủ để không phải nghĩ nữa, dần dần cũng chẳng biết đã chìm vào trong giấc ngủ từ lúc nào.

Lần nữa tỉnh dậy, ống truyền trên tay được tháo ra từ lúc nào, toàn thân cũng không còn mất sức như trước đó nên tôi có thể tự mình đi xuống giường được. Đi về phía cửa sổ, dơ tay lên kéo tấm rèm, mắt nhìn bầu trời nắng rực bên ngoài, nhìn người người đi lại ngược xuôi, tôi bất lực dựa đầu vào khung cửa sổ, môi dưới lại bất giác cắn đến muốn bật máu. Lúc này, tôi chẳng rõ thời gian là mấy giờ, chỉ biết trời đã trở về chiều, ngày này trôi qua ngày khác mỗi lúc một nhanh không hề dừng lại như những giấc mơ. Bởi vì tính đến thời điểm hiện tại, A Lâm đích xác đã bị giam hơn hai mươi ngày rồi, số ngày có lẽ sẽ không dừng lại nếu tôi không làm cái gì đó để đưa anh ra khỏi.

Khẽ chớp mắt để giọt lệ tràn xuống, tôi mỉm cười đầy thê lương, cứ thần người đứng bất động như thế cho đến khi Trần Vỹ mang cháo với cơm đến. Anh ta vẫn mặc trên người bộ vest chỉnh tề như mọi hôm, chắc là vừa đi gặp đối tác về hay sao đó nên tay vẫn cầm theo cặp đựng văn kiện và laptop, ánh mắt quan sát tôi thật bình tĩnh. Giống hệt như kiểu, tôi có cầu xin cũng được, mà không cầu xin cũng chẳng sao, anh ta tự có cách làm cho tôi mở miệng.

Đặt bát cháo lên bàn, Trần Vỹ nhướn mày nhìn tôi, anh ta mỉm cười cất giọng trầm trầm.

– Lại ăn một chút đi, người em gầy đến mức nhìn thấy cả sương sườn rồi đấy.

Tôi không đáp, mắt cũng nhắm lại đầy chán ghét, mà Trần Vỹ thì đã quen với cảnh như thế này rồi nên cũng chẳng có năn nỉ tôi hay gì hết cả, chỉ cất giọng khi nghe thấy tiếng điện thoại của mình reo lên.

– Em ăn đi, tôi đi ra ngoài một lúc.

Nói xong, Trần Vỹ cũng đi thẳng ra bên ngoài luôn, cửa cũng chẳng đóng lại mà chỉ khép hờ để đó. Tôi nhìn bát cháo tổ yến đầy mỹ vị trước mặt, đột nhiên nhớ đến những lần bị ốm như thế này, A Lâm đều nấu cho mình cháo tim lợn với cháo chim hầm, tuy không đắt đỏ, không mỹ vị, nhưng tôi ăn rất ngon, ăn đến nỗi bụng căng lên kềnh càng. Chứ chẳng như bây giờ, một bát trị giá mấy triệu, ăn một thìa lại tựa như mình đang uống mật đắng, đắng đến muốn móc cả cổ họng, còn lẫn cả nước mắt.

Không có tâm trạng nào nuốt được, tôi chán nản vất chiếc thìa xuống, xoay người đi ra ngoài tính tìm y tá hỏi về việc mình khi nào được ra viện, với cả cũng muốn mượn điện thoại cho Loan. Thế nhưng lúc đi ra đến góc khuất hành lang, bản thân lại bỗng dưng nghe thấy tiếng của Tuấn, người đã làm thư kí của Trần Vỹ được mấy năm rồi.

Ban đầu, tôi chẳng có ý định muốn nghe trộm người khác bàn việc, nhưng mà đột nhiên nghe thấy Trần Vỹ nhắc đến A Lâm, đôi chân tôi lại cứ nặng như chì, chôn chặt như đổ keo không thể xoay người rời đi được. Lúc này, nét mặt Tuấn vô cùng bình tĩnh, anh ta liếc nhìn biểu cảm của Trần Vỹ, quan sát một chút cảm thấy tâm trạng của sếp mình dường như vẫn khá tốt, nên mới châm chước cất lời.

– Tổng giám đốc, tôi đã làm y như lời anh nói rồi, phòng giam tên đó hôm kia đã được chuyển đến hai tên bặm trợn nữa.

Trần Vỹ chỉ nghe chứ không nói chuyện, khóe miệng vẫn nhàn nhã hút điếu thuốc lá 3 số đắt tiền, khói trắng lượn lờ trước mặt. Tận mấy phút sau, tôi mới nghe thấy anh ta khẽ nhíu mày nói.

– Có gì thì cứ nói, rề rà làm gì?

Tuấn thở hắt :” Hôm nay quản giáo gọi điện cho tôi, nói mặc dù đã mặc kệ để cho hai tên kia lộng hành, nhưng lúc đi vào, chúng lại là người bị nặng nhất chứ không phải tên kia.

– Thế à? Hai tên mà không làm gì được một tên, tôi đưa cậu tiền đi thuê về mấy kẻ vô dụng như thế à?

Trần Vỹ hừ lạnh, lần này đoán chừng anh ta thật sự tức giận nên Tuấn chỉ biết cúi gằm mặt nhìn xuống dưới sàn, miệng lẩm bẩm.

– Thật xin lỗi, tôi lần này sơ xuất rồi.

– Được rồi. Chính ra tên đó mạnh mẽ như thế cũng coi như xứng đáng với công sức tôi hao tổn. Chứ nhu nhược bù nhìn thì lại tầm thường quá.

Ánh mắt Trần Vỹ nhìn vào mặt thư kí của mình, anh ta cười nhếch miệng nói tiếp.

– Bảo với quản giáo, tôi bận không mời ông ta ăn cơm được. Nhớ là tặng cho ông ta một hộp trà Long Tĩnh tôi mua ở bên Trung Quốc đợt đầu năm coi như là trả công.

Tuấn nghe sếp phân phó xong cũng nhanh chóng rời đi, anh ta xoay người bước về phía chỗ tôi đang đứng, lúc nhìn thấy tôi đứng đấy đôi chân cũng chỉ dừng lại một giây rồi lướt nhanh như một cơn gió. Còn tôi, thì cả hai chân trần đã trở nên run rẩy ngã hẳn xuống sàn, nước mắt lăn dài trên má.

Lúc này, Trần Vỹ đương nhiên biết tôi đã nghe thấy hết tất cả, thế nhưng anh ta không hề tỏ ra chột dạ hay thấy có lỗi gì hết, mà tao nhã tiến lại gần tôi, đứng yên chứ không có ý định kéo tôi đứng dậy, như không như có nhìn tôi chảy nước mắt.

– Vừa mới khỏe lại, chân không đi dép mà đã chạy lung tung, em nghĩ mình khỏe lắm sao?

Tôi không thèm đưa tay quẹt nước mắt, đôi mắt đỏ ửng cay xè quật cường ngẩng lên nhìn người đàn ông đang ở trước mặt của mình, hai bàn tay lúc này đã siết chặt lại thành nắm đấm.

– Tại sao? Tại sao lại làm như thế?

Trần Vỹ cười cười, anh ta lúc này hệt như một vị thần cao ngạo nhìn xuống kẻ bần hàn là tôi, vừa khinh bỉ, vừa chế giễu.

– Phạm Vũ Quỳnh, em hỏi tôi tại sao? Em là mất trí nhớ tạm thời nên quên hết những lời tôi nói rồi, hay là em muốn nghe lại lần nữa.

Thân thể đau đớn vô cùng, nhưng loại đau đớn này làm cho nỗi hận Trần Vỹ trong tôi càng lúc càng mãnh liệt, vừa tuyệt vọng vừa bi thương. Tôi hít sâu một hơi, vùng dậy tát thẳng vào mặt anh ta một cái thật mạnh, miệng thét lên chửi rủa.

– Anh chính là đồ súc sinh cặn bã.

Trần Vỹ không hề phòng bị nên cả một bên mặt chẳng mấy đã hấng trọn cái tát nảy lửa của tôi, vết xước rớm đỏ trong nháy mắt hiện lên thật khiến người khác kích thích thị giác. Máu, lại là máu, tôi thật sự chỉ muốn giết chết anh ta ngay lúc này, thật chỉ muốn đẩy anh ta từ trên sân thượng năm tầng xuống. Nhưng mà, tôi lại không làm được, tôi không đủ can đảm để làm được.

Nhìn biểu cảm của tôi, Trần Vỹ khẽ cười, anh tađưa tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt gầy gò của tôi, ghé sát miệng vào tai tôi, hơi thở nam tính phả ra khiến tôi bất giác run rẩy, giọng nói anh ta bình thản như không.

– Xem kìa, con người em trước nay luôn mạnh mẽ, chứ không phải là yếu ớt mệt mỏi như thế này.

– Trần Vỹ, rốt cuộc bây giờ anh muốn tôi làm gì thì mới không hành hạ A Lâm nữa. Rốt cuộc muốn tôi làm sao anh mới buông tha cho anh ấy.

– Được rồi, bàn điều kiện với tôi em cũng không nên dùng nước mắt nước mũi tèm lem như thế chứ. Tôi nói rồi, tôi muốn em chấm dứt với tên Lâm đó, chấp nhận làm người phụ nữ của tôi, ở bên cạnh tôi. Em ngoan ngoãn, tôi tự khắc sẽ làm theo ý em.

Tôi nhắm mắt lại, chiếc mũi đỏ ửng sụt sịt vì vừa khóc xong, hai tay bấm chặt vào da thịt gần như túa máu, cho đến khi truyền đến một trận đau đớn không thôi, bản thân mới tin rằng đây là sự thật, một sự thật tàn khốc đã giết chết trái tim tôi luôn rồi .

– Được, tôi đồng ý với điều kiện của anh, cái gì tôi cũng đồng ý. Bây giờ anh đã hài lòng chưa, anh thả anh ấy ra được chưa hả.

– Được hay không thì còn phải chờ vào biểu hiện của em. Quỳnh, tôi nói rồi, một khi ai đó ngáng chân tôi, tôi sẽ không từ mọi thủ đoạn khiến cho kẻ đó ngã xuống đứng không đứng được.

Tôi khịt mũi, mí mắt rụp xuống, bả vai run rẩy.

– Tôi… một tuần, để cho tôi bên anh ấy một tuần, tôi sẽ chia tay với anh ấy.

– Ba ngày. Tôi cho em ba ngày, đừng ra điều kiện với tôi. Tôi không kiên nhẫn nổi đâu.

Lời của Trần Vỹ nói tôi lúc này không dám coi chỉ là lời uy hiếp xuông nữa, nên bản thân dù không muốn cũng phải chấp nhận ngoan ngoãn nghe theo từng tí, không nháo không loạn, cả người cứ thế không khác gì một cái xác di động biết đi. Anh ta bắt tôi ăn gì, tôi đều phải cắn răng ăn cho hết, uống gì tôi cũng phải cắn răng uống cho hết, chẳng dám hậm hực vì chỉ sợ phút chót nếu anh ta đổi ý, thì tôi sẽ không thể cứu được A Lâm nữa. Thậm chí đến việc nhắm mắt chịu đựng nụ hôn mang theo hương vị không phải của anh, tôi cũng không thể dơ tay đẩy ra được.

Hai ngày nằm viện, ngày thứ ba tôi cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi của luật sư báo bên Trần Vỹ đã chấp nhận bác bỏ đơn kiện. Nói thật, tôi chẳng biết anh ta dùng cách gì để làm được nhanh gọn như vậy, mà tôi cũng chẳng quan tâm đến điều ấy. Bởi vì hiện tại tôi chỉ biết bản thân chỉ còn có hai ngày ở bên cạnh anh, nên tôi không thể lãng phí dù chỉ là một phút. Nói tôi ác cũng được, nói tôi không xứng đáng cũng được, tôi chấp nhận hết, bởi vì tôi đã không còn đường lui nữa rồi.

Trời vẫn còn mưa nhỏ, đứng trên sảnh của trụ sở công an, tôi né tránh cái nhìn của Trần Vỹ đang đứng với mấy lãnh đạo đầu ngành của bộ công an, từ đầu đến cuối chỉ chăm chú vào người đàn ông mà hơn hai mươi ngày mình không gặp. Bóng dáng anh vẫn cao lớn như thế, quần áo trên người vẫn là bộ đồ lao động sờn vải nhưng có chút xộc xệch dơ bẩn, sắc mặt tái nhợt tím bầm, nhìn thật sự thảm hại. Thế nhưng mà trong đôi mắt đen láy như dãy đá ngầm vẫn rất trầm tĩnh có thần, tuy nhìn tôi không bộc lộ sung sướng, nhưng tôi biết, anh quan tâm và nhớ tôi đến mức nào.

Cố gắng kiềm chế hành động lao người đến ôm lấy anh, tôi chầm chậm bước lại phía A Lâm, kiềm chế cảm chế cảm xúc nghèn nghẹn trong lòng, khóe miệng nhếch lên nhìn anh mỉm cười.

– Chúng ta về nhà thôi.

– Được, cùng nhau về.

Nói là về, thế nhưng tôi với A Lâm sau khi đi ăn xong cả hai đều không ý định đó, vì thế sau khi cùng nhau đi dạo một vòng vỉa hè thành phố, tôi cũng ngỏ ý thuê phòng khách sạn. Lúc mở cửa đi vào, tôi không hỏi chuyện anh bị vu khống, mà anh cũng không giải thích gì đến chuyện này, hết thảy tất cả đều bị ném hết ra sau đầu.

Tắm xong, tôi dời ghế sa lon đến trước cửa sổ sát đất, đứng ngây ra nhìn trời mưa nhập nhằng bên ngoài. A Lâm mở cửa sổ để gió thổi vào đến lạnh toát, anh đứng đằng sau vòng tay ôm lấy tôi, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi sau quãng thời im lặng rất lâu.

– Có lạnh không?

Tôi lắc đầu:” Không lạnh.”

Đúng thật là không lạnh, như thế này có là gì so với trái tim của tôi đâu cơ chứ. Trái tim tôi, vỡ vụn, tan nát, túa máu suốt mấy ngày nay rồi.

Nghe tôi nói vậy, A Lâm không nói gì nhữa, anh dùng hành động thay thế ngôn ngữ, cúi đầu hôn lên cần cổ trắng mịn xinh đẹp của tôi , luồn tay vào trong quần áo tôi, vuốt dọc từ vùng bụng mềm mại đi thẳng lên trên. Tay anh thô ráp, vần vò tôi khiến thân thể vừa run lên vì ngứa, vừa run lên vì hưng phấn, hơi thở trong phút chốc trở nên dồn dập.

Hơi ngửa cổ ra sau, cảm nhận hơi thở của anh phả vào sau tai đầy nóng rực, tôi chậm rãi nhắm mắt lại, để mặc anh xé rách quần áo của mình ném qua một bên. Cảm giác dinh dính bởi từng tầng mồ hôi trước đó trước đó được gió lạnh thổi tan, chúng tôi mây mưa một hồi, đến khi cảm thấy đã đủ thì ngay tức khắc thân thể nhỏ nhắn bị cơ thể cường tráng của anh dồn vào góc tường, cánh tay mạnh mẽ nâng chân tôi lên dùng sức đâm thẳng.

Ngoài cửa sổ sấm chớp rền vang, sau một trận mưa to gió lớn, cả tôi với anh đều chìm vào mê mệt, dâm thủy tràn trề, cùng nhau lên đỉnh, cùng nhau tận hưởng tình dục hòa hợp. Cứ như vậy kéo dài suốt hai ngày, chúng tôi không hề rời khỏi khách sạn một bước, làm tình với nhau liên tục, càng làm càng kịch liệt, nhưng tuyệt nhiên không một ai lên tiếng nói dừng lại.

Ngày cuối cùng, sau khi mệt nhoài không còn sức, tôi mệt mỏi dựa vào lồng ngực mùi hoắc hương của A Lâm hít hà, cổ họng khô khốc đau rát nhìn anh, thật lâu mới cất giọng hỏi.

– Có thoải mái không?

Sau khi tôi dứt lời, anh không lên tiếng đáp, chỉ cúi đầu hôn lên môi tôi, nụ hôn thật nhẹ, nhưng ánh mắt lại thật buồn. Ánh mắt đấy, chẳng khác gì một cây kim tẩm độc đâm vào mắt tôi vừa nhức vừa đau, đau đến mức thật sự không chịu nổi mà suýt chút nữa lại bật khóc. Cũng may, mấy ngày nay tôi đã khóc nhiều đến mức quen luôn rồi, cho nên bây giờ ngoài việc ôm trái tim đầy vết xước đau nhói, bản thân đã quyết tâm không để mình yếu ớt nữa.

Điện thoại trên bàn reo lên tin nhắn của Trần Vỹ, tôi với tay đọc rồi xóa đi, ngón tay run rẩy. Hai ngày nay, tôi đã nghĩ hay là cùng với A Lâm chạy đi nơi khác, cùng anh trốn đi, không ở thành phố A nữa, không ở đây nữa, như vậy chúng tôi sẽ được cùng nhau sống cuộc đời an nhiên hạnh phúc. Thế nhưng nghĩ xong tôi lại cảm thấy những điều ấy thật buồn cười, bởi vì người đàn ông ma quỷ kia là ai cơ chứ. Anh ta có thể tống người tôi yêu vào tù một lần, thì lần thứ hai, lần thứ ba cũng có thể. Hơn nữa, tôi đã khiến anh mất hết tất cả vì mình, bây giờ, tôi sao dám tàn nhẫn khiến anh mang nhơ nhớp trên lưng một lần nữa.

Đáng nhẽ ra anh không nên yêu tôi, như thế mới là đúng, mới là tốt nhất cho anh.

Bước xuống giường cầm lấy quần áo đi vào nhà tắm, tôi mệt nhoài nhưng vẫn phải cố gắng lết từng đoạn đầy nặng nhọc. Lúc sau đi ra, A Lâm vẫn nằm ở trên giường nhìn tôi, tay anh đặt ở góc chăn, không hề nói chuyện, hết thảy chỉ là tiếng hít thở đều đặn.

Rời ánh mắt, tôi bỏ điện thoại vào túi xách, cố gắng nén xuống cơn đau trong lồng ngực của mình, giọng nói cất lên trầm thấp, bình tĩnh không gợn sóng.

– A Lâm, chúng ta chia tay đi.

Mấy câu chữ đơn giản, đã tập đi tập lại từ năm ngày trước đến quen thuộc, ấy vậy mà lại như tảng đá lớn ném xuống hồ khiến lòng tôi dậy sóng, đau đến mức không thể được. Lúc ấy, tôi đã nghĩ A Lâm sẽ hét lớn nói không đồng ý, sẽ mắng mỏ tôi, chửi tôi là đồ dâm đãng lăng loàn, sẽ cười khẩy bước chân rời đi. Thế nhưng, tất xảy ra lại không hề như thế.

Người đàn ông đó bước xuống tiến lại phía tôi, đưa đôi tay thô ráp nâng má tôi lên, chăm chú thật lâu, lâu đến mức tôi không chịu đựng được phải lùi người lại, anh mới chịu lên tiếng.

– Quỳnh, tôi không hề làm chuyện đó. Loại chuyện ăn trộm ăn cắp như thế, tôi không làm.

– Em biết anh không làm. Nếu anh làm, anh nghĩ công an sẽ thả anh ra sao?

– Vậy sao em lại lựa chọn chia tay. Nếu em không để ý chuyện đó, sao lại nói với tôi những lời đó.

Càng nghe càng thấy lồng ngực đau nhói, tôi sợ mình cứ đứng ở đây nữa thì bản thân sẽ gã gục mất, vì thế bản thân chỉ có thể tuyệt tình lùi lại tránh đi cái hôn sắp rơi xuống của anh, khẽ liếm môi.

– Không sao. Không vì sao hết.

Nghe tôi nói vậy, ánh mắt A Lâm phủ lên một tầng đỏ hoe. Anh buông tay khỏi vai tôi đưa lên vuốt mặt, bóng lưng cao lớn đỡ lấy ánh đèn trần màu vàng nhạt, nụ cười ngày ngày tôi mê mẩn lúc này lại trở nên thê lương đến đau lòng.

Không thể chịu nổi được khoảnh khắc đau lòng trước mắt, tôi vội xoay người bước chân ra khỏi cửa. Thế nhưng, khi cánh tay vừa chạm vào nắm đấm, phía sau lại truyền đến lời chất vấn đầy bất lực.

– Em tìm mọi cách rời xa tôi, rốt cục là vì đã gặp được ai khác tốt hơn rồi đúng không?

Yêu thích: 2.8 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN