[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 101B
Mọi người đều đang chờ xem Tuấn Chung Quốc đau lòng rên rỉ nhưng lại thấy sắc mặt cậu một chút thay đổi cũng không có, chỉ là nhíu mày, đưa tay sờ mặt Kim Tại Hưởng, trong mắt có chút nghi hoặc: “Hưởng?”
Cánh tay Kim Tại Hưởng nắm rất chặt, nhìn cậu không nói lời nào. Tuấn Chung Quốc nhíu mày càng chặt: “Vì sao?”
Kim Tại Hưởng cúi đầu vùi vào sau gáy của cậu, nhẹ giọng nói: “Mang thai rất vất vả, hơn nữa…”
Cảm giác được Kim Tại Hưởng ôm cậu càng chặt, Tuấn Chung Quốc hiểu anh không những đau lòng thay cậu mà hơn nữa mới là quan trọng nhất: “Hơn nữa cái gì?”
Kim Tại Hưởng ngửi mùi hương trên người cậu, thấp giọng nói: “Nếu khó sinh thì làm sao bây giờ?” Cậu không thể có việc gì. Nếu muốn cậu mạo hiểm sinh đứa nhỏ thì anh tình nguyện không cần đứa nhỏ. Sớm biết vậy anh nên cẩn thận một chút, không cho cậu mang thai thì tốt rồi.
Tuấn Chung Quốc rút trừu khóe miệng. Hắn như thế nào đã nghĩ đến khó sinh? Hơn nữa cũng không phải cổ đại, sao có thể dễ dàng sinh không được mà chết như vậy?
Những người khác cũng không nói gì, ai cũng không nghĩ đến sẽ là nguyên nhân này. Bọn họ rất hoài nghi đầu Kim Tại Hưởng cấu tạo có phải không giống với người bình thường hay không, nào có người biết sắp làm ba chuyện đầu tiên nghĩ lại là có thể khó sinh không chứ?
Phạm Bảo Nhi cũng choáng váng, cô vừa mới cảm thấy Kim Tại Hưởng lòng lang Hưởng sói, đang nghĩ tới nên giáo huấn anh một phen như thế nào, kết quả, bây giờ là tình hình gì đây?
Tuấn Chung Quốc bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhìn Kim Thạc Trấn: “Kim Thạc Trấn, dạy bảo cho tốt một chút!”
Kim Thạc Trấn rất là bất đắc dĩ, anh nào dám dạy bảo lão đại a? “Lão đại, tôi cam đoan anh dâu nhỏ không có việc gì!” Lão đại không phải là không tin y thuật của anh chứ? Ai…… Hẳn là rất để ý tiểu tẩu tử mới đúng!
Trải qua nhiều lần cam đoan của Kim Thạc Trấn lại thêm cái trừng mắt của Tuấn Chung Quốc, vận mệnh nhỏ trong bụng Tuấn Chung Quốc cuối cùng cũng tránh được cái chết trên tay ba mình. Vũ Văn Lạc nhìn bốn người rời đi nhưng không có nói gì, sắc mặt vẫn khó coi như trước.
Trên xe, Tuấn Chung Quốc đưa tay vòng ôm cổ Kim Tại Hưởng, hôn lên mày đang nhíu chặt của anh: “Hưởng, em không có việc gì.” Nhưng mang thai sao khiến cho cậu giống như bị bệnh nan y gì như vậy?
Kim Tại Hưởng ôm cậu, thở dài một tiếng, căn dặn Kim Thạc Trấn đang lái xe: “Kim Thạc Trấn, sau này cậu về biệt thự ở đi!”
Kim Thạc Trấn không nói gì. Xem ra trước khi anh dâu nhỏ sinh đứa nhỏ ra thì anh đừng nghĩ rời khỏi biệt thự nửa bước.
*****
Vũ Văn Lạc lẳng lặng ngồi ở thư phòng, cũng không bật đèn mà để cho mình đắm chìm trong bóng tối. Nếu lúc trước anh đuổi theo đưa Tuấn Chung Quốc về, không cho cậu đi thì mọi chuyện có khác không?
Đưa tay cầm lấy điện thoại: “Thiên, đi ra uống rượu!”
“Tôi ở nhà có việc không đi được!”
Điện thoại bên kia còn có tiếng phụ nữ chửi rủa, xem ra là thật có việc: “Vậy quên đi!” Nghĩ nghĩ, lại gọi cho Mẫn Doãn Khởi.
Nghe thấy tiếng chuông di động, Phác Chí Mẫn mơ mơ màng màng đưa tay sờ. Mẫn Doãn Khởi với tay cầm di động, thấy bộ dáng Phác Chí Mẫn không tỉnh táo có chút buồn cười: “Tìm tôi!”[Mị: Cùng giường, không tỉnh táo???]
“Hở?” Phác Chí Mẫn bỗng nhiên hoảng sợ nhảy lên, cơn buồn ngủ cũng bị dọa chạy mất: “Cậu sao lại ở trong này?
Mẫn Doãn Khởi chua xót nói: “Tôi sợ nếu tôi không xuất hiện thì có người cũng sẽ quên một người như tôi mất.”
Phác Chí Mẫn có chút chột Hưởng: “Khụ khụ… Cái kia… Tôi bận quá…”
Mẫn Doãn Khởi nhíu mày, sau đó mới nhớ rõ phải nghe điện thoại: “Lạc?”
Phác Chí Mẫn thấy anh không có chú ý tới mình nên rón rén chuẩn bị rời đi. Khóe miệng Mẫn Doãn Khởi gợi lên một độ cong cười như không cười, muốn chạy? Không chờ Vũ Văn Lạc mở miệng Mẫn Doãn Khởi dứt khoát nói: “Tôi bây giờ không rảnh, có chuyện gì ngày mai nói sau!”
Sau đó dứt khoát cúp điện thoại rồi vươn tay bắt Phác Chí Mẫn lại. Phác Chí Mẫn nghiêng người tránh qua, quét chân một cái nhưng Mẫn Doãn Khởi lại dễ dàng tránh thoát. Mắt thấy Phác Chí Mẫn còn muốn ra tay, Mẫn Doãn Khởi đột nhiên nhìn về phía dưới chân anh cất cao giọng: “Giun kìa!”
“Oa…” Phác Chí Mẫn trực tiếp nhào về phía người anh nhưng sau đó rất nhanh liền phản ứng lại, trong phòng làm sao có thể có giun? Nhưng muốn chạy đã không còn kịp rồi.
Phác Chí Mẫn bi phẫn nhìn vẻ mặt Mẫn Doãn Khởi cười đến gian trá, hừ lạnh nói: “Ngày mai nhất định tôi sẽ đi đào giun!” Anh cũng không tin không vượt qua được bóng ma này! Đúng rồi, còn phải tìm anh dâu nhỏ huấn luyện một chút, thân thủ của anh sao có thể kém hơn Mẫn Doãn Khởi chứ?
*****
Vũ Văn Lạc nhìn điện thoại trong tay rồi bất đắc dĩ thả lại. Anh cầm chai rượu lên uống một cách từ từ, cứ như vậy mà bỏ qua sao? Anh không cam lòng. Chung Quốc là vợ của anh, Kim Tại Hưởng dựa vào cái gì mà ngang nhiên cướp đi?
Ngày thứ hai. Mẫn Doãn Khởi đi công ty sớm, còn Phác Chí Mẫn lại là sắc mặt khó coi chờ Tuấn Chung Quốc xuống lầu. Nhưng đợi rất lâu cũng không thấy bóng người mà lại thấy Kim Thạc Trấn: “Kim Thạc Trấn, cậu đến đây khi nào?”
“Tối hôm qua! Cậu không có việc gì làm sao?”
“Cũng không có việc gì làm. Nhưng tôi có chuyện quan trọng hơn!”
Kim Thạc Trấn liếc mắt nhìn anh: “Chuyện gì?”
“Tôi cảm thấy thân thủ của tôi quá kém nên muốn tìm anh dâu nhỏ giúp đỡ!”
Kim Thạc Trấn nhíu mày, nghĩ cũng biết Phác Chí Mẫn là bị Mẫn Doãn Khởi kia ăn đến lỗ rồi. Nhưng muốn anh dâu nhỏ giúp cậu ta huấn luyện? Cho dù anh dâu nhỏ đồng ý thì lão đại cũng chưa chắc sẽ đồng ý.
Kim Thạc Trấn còn chưa kịp nói gì, Phác Chí Mẫn đã thấy hai người từ trên lầu đi xuống, hai mắt sáng ngời: “Anh dâu nhỏ…”
Tuấn Chung Quốc nhìn bộ dáng anh có chút hưng phấn, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?” Tầm mắt dừng trên gáy anh, ánh mắt có chút ái muội.
Phác Chí Mẫn sửng sốt một chút: “Làm sao vậy?” Đưa tay sờ sờ cổ, sau đó hình như nhớ tới cái gì nên xấu hổ ho khan hai tiếng, song chẳng có ý giải thích hoặc phủ nhận cái gì, quan hệ của anh và Mẫn Doãn Khởi cũng không phải bí mật, hơn nữa anh cũng cảm thấy không cần thiết phải che giấu. Nhưng mỗi lần bị Mẫn Doãn Khởi làm nơi nào đó chịu thiệt khiến cho anh cảm thấy rất ấm ức, chân chó nhìn Tuấn Chung Quốc: “Anh dâu nhỏ, giúp tôi huấn luyện thân thủ một chút có được không?
Tuấn Chung Quốc nhíu mày đánh giá anh một phen, dù sao trong khoảng thời gian này cũng có vẻ nhàn: “Có thể!”
“Không được!” Kim Tại Hưởng lạnh lùng liếc Phác Chí Mẫn một cái, sau đó bất đắc dĩ nhìn Tuấn Chung Quốc: “Bé cưng, em mang thai!”
Khụ… Cậu thiếu chút nữa cũng đã quên. Được rồi, vì cục cưng, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn một chút.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!