[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng
Chương 112
Lời này quả nhiên thực dùng được, Mẫn Doãn Khởi cũng bất chấp tính sổ với cậu, đưa tay liền cởi quần áo của cậu ra. Phác Chí Mẫn vội vàng chụp tay anh lại: “Làm cái gì? Chỉ là đạn sượt qua cánh tay một chút mà thôi.”
Vân Thiên nhìn hai người rất khó hiểu, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: “Khởi, cậu không phải thích phụ nữ sao?”
Trong lúc nhất thời mọi người đều đem ánh mắt dừng trên người Mẫn Doãn Khởi. Mẫn Doãn Khởi còn chưa kịp mở miệng, Phác Chí Mẫn lập tức cảnh cáo nói: “Không cho phép nói lung tung!”
Vân Thiên càng thêm tò mò, Tuấn Chung Quốc cũng không chớp mắt nhìn Mẫn Doãn Khởi. Kim Tại Hưởng không dấu vết nhíu nhíu mày, trong lòng như có một chút khó chịu vậy.
Mẫn Doãn Khởi rung đùi đắc ý nói: “Mẫn sắp có thai rồi tôi có biện pháp gì?” [Mị: Hả???]
Phác Chí Mẫn một cước đạp qua: “Cút! Cậu mới sắp có thai!”
Mạc Mạc nhìn hai người đùa giỡn, trong lòng đau xót, ánh mắt ảm đạm dời đi đúng lúc nhìn thấy Kim Tại Hưởng dịu dàng ôm Tuấn Chung Quốc, trong mắt đều là cưng chiều, trong lòng càng thêm đau khổ, đối với Tuấn Chung Quốc cũng có chút oán hận. Lúc trước nếu không phải cậu ta thì cô và Mẫn Doãn Khởi sao có thể đi đến một bước này? Nếu không phải vì Tuấn Chung Quốc, cô cũng sẽ không hiểu lầm. Có lẽ bây giờ cô sẽ giống như cậu ta, rất hạnh phúc!
Vũ Văn Lạc đột nhiên lên tiếng: “Chung Quốc, anh muốn nói chuyện với em!”
Sắc mặt Kim Tại Hưởng trầm xuống nhưng không mở miệng, chỉ là cầm tay Tuấn Chung Quốc chơi đùa, thỉnh thoảng sờ bụng của cậu, hiển nhiên không tính nhúng tay.
Tuấn Chung Quốc nhìn về phía Vũ Văn Lạc, thật lễ phép nói: “Vũ Văn tổng tài có gì muốn nói cứ nói thẳng tại đây. Mọi người đều là người một nhà!” Vân Thiên bây giờ cũng coi như nửa người một nhà đi! Anh ta hoàn toàn không có ý định đối nghịch với hai tổ chức U Minh Điện và Ám Dạ này.
Nhưng đối với lời cậu nói đều là người một nhà, lại đối với Vũ Văn Lạc tất cả đều là người ngoài. Anh làm người cũng thật sự thất bại, rõ ràng Mẫn Doãn Khởi và Vân Thiên đều là huynh đệ của anh nhưng bây giờ lại đều đứng ở vị trí đối lập với anh.
Thấy Vũ Văn Lạc nhíu mày, Tuấn Chung Quốc miễn cưỡng lay động, nhíu mày nói: “Vũ Văn tổng tài không phải có bí mật gì muốn nói với tôi chứ?” Mắt nhìn mọi người trong phòng lại nói thêm: “Kỳ thật cho dù là bí mật mọi người cũng sẽ không nói lung tung!”
Cho dù Tuấn Chung Quốc lúc trước đối với Vũ Văn Lạc có chỗ bất đồng nhưng lúc Vũ Văn Lạc muốn đối phó Kim Tại Hưởng, anh liền bị xác định vào khu vực kẻ địch. Đối với kẻ địch, cậu có thể lễ phép như thế đã rất khách khí rồi.
Phạm Bảo Nhi dẫn đầu ồn ào: “Đúng vậy đúng vậy! Tôi cam đoan giữ bí mật tuyệt đối!”
Sắc mặt Vũ Văn Lạc trầm xuống, mở miệng hỏi: “Em khi nào thì quen biết Kim tổng?”
Tuấn Chung Quốc rất ngoan ngoãn, có hỏi liền đáp: “Rời Vũ Văn gia không lâu tôi xảy bị tai nạn xe, được Hưởng nhặt về!”
“Vì sao không trở lại tìm anh?”
Tuấn Chung Quốc vô tội nói: “Tôi mất trí nhớ, ngay cả chính mình là ai cũng không biết sao có thể biết phải đi tìm anh? Hơn nữa tôi vì sao phải về tìm anh?” Cậu nếu quyết định đi rồi sao có thể lại trở về?
Vân Thiên và Mẫn Doãn Khởi liếc nhìn nhau, lúc trước nói chuyện trong thư phòng bọn họ cũng có phần!
“Anh là chồng em!”
Phạm Bảo Nhi lại tham gia vào: “Chồng thì làm sao? Khi kết hôn vẫn có thể ly hôn, thật sự cho rằng có thân phận là một người chồng thì có thể muốn làm gì thì làm, không xem người ta là người sao?” Nói kích động liền đứng lên. Kim Thạc Trấn im lặng ấn cô ngồi trở lại sô pha. Thật là. Anh dâu nhỏ cũng không kích động, cô ấy lại kích động cái gì chứ?
Sắc mặt Vũ Văn Lạc rất khó coi: “Anh luôn tìm em!”
Tuấn Chung Quốc nhìn về phía anh, nhíu mày nói: “Tìm được rồi thì thế nào? Tôi không vĩ đại như vậy, sẽ không vì yêu mà đi cầu xin.” Huống chi cậu đã không thích anh ta: “Cho nên Vũ Văn tổng tài, Lục Mạn Nhã tính tình không tốt, chuyện không liên quan đến tôi, muốn tôi nhường bà ta? Dựa vào cái gì? Lục Mạn Nhã cho người ám sát tôi anh cũng biết. Anh coi như tôi đã bị giết, không cần lại đến phiền tôi được không?” Nếu cậu không phải Dạ đế, Kim Tại Hưởng cũng không có năng lực bảo vệ cậu, như vậy cậu đã chết rồi. Đây một câu tính tình không tốt, bảo cậu nhường một chút liền có thể giải quyết chuyện sao?
Sắc mặt Vũ Văn Lạc càng thêm khó coi: “Chung QUốc, bà ấy dù sao cũng là mẹ của anh, anh dù sao cũng không thể bảo bà đền mạng được!”
Tuấn Chung Quốc nhíu mày, chậm rãi nói: “Nên tính sổ tôi sẽ tự mình từ từ tính, không phiền Vũ Văn tổng tài lo lắng!”
Vũ Văn Lạc trầm giọng nói: “Theo anh trở về!”
Tuấn Chung Quốc trợn mắt: “Theo anh trở về làm cái gì? Để Lục Mạn Nhã ám sát một lần nữa sao?” Ngữ khí rất bình thản, nghe không ra oán giận gì, chỉ là nói ra sự thật mà thôi.
“Anh sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa!”
Tuấn Chung Quốc bĩu môi, vùi vào trong lòng Kim Tại Hưởng: “Quỷ mới tin!”
Kim Tại Hưởng vuốt nhẹ lưng cậu, dịu dàng hỏi: “Mệt không?”
Tuấn Chung Quốc gật gật đầu: “Có chút mệt!”
“Kim Thạc Trấn!” Kim Tại Hưởng chỉ kêu Kim Thạc Trấn một tiếng sau đó ôm Tuấn Chung Quốc đi ra ngoài. Kim Thạc Trấn tự giác theo sau, không cần phải nói, đương nhiên là muốn cấp cho Tuấn Chung Quốc một gian phòng bệnh cao cấp để ngủ.
Phạm Bảo Nhi cũng đi theo ra ngoài, khi đi ngang qua Vũ Văn Lạc còn hừ một tiếng với anh ta. Hành vi trẻ con như vậy chỉ sợ ai cũng không thể nghĩ cô và sát thủ có liên quan!
Trong phòng bệnh nháy mắt yên tĩnh lại, sắc mặt Vũ Văn Lạc rất khó coi, nói đến nói đi Tuấn Chung Quốc chính là không muốn cùng anh trở về, không muốn rời khỏi Kim Tại Hưởng! Vân Thiên mấp máy môi, cũng không biết nên nói cái gì, Vũ Văn Lạc vốn là nghe khuyên không vào.
Phác Chí Mẫn nằm ở trên giường nhìn này lại nhìn kia, thỉnh thoảng lại liếc xem thường. Mẫn Doãn Khởi tựa vào bên giường, thuận tay cầm một phần văn bạn lật xem.
Sắc mặt Mạc Mạc cũng không tốt so với Vũ Văn Lạc. Nhìn Phác Chí Mẫn và Mẫn Doãn Khởi, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt. Vì sao lại trở thành thế này? Vì sao trong thời gian ngắn như vậy anh có thể quên sạch cô không còn một mảnh, lại đối với Phác Chí Mẫn yêu chết đi sống lại chứ? Cô thật sự không rõ. Cùng khoảng thời gian nhưng vì sao tình cảm của cô đối với anh lại càng ngày càng sâu?
Không khí nặng nề thật sự làm cho người ta không thoải mái. Phác Chí Mẫn đưa chân đá Mẫn Doãn Khởi: “Tôi đói bụng!”
Mẫn Doãn Khởi trực tiếp cầm điện thoại chuẩn bị bảo người đưa cơm tới. Vũ Văn Lạc rốt cục phục hồi tinh thần lại, xoay người đi ra phòng bệnh, Mạc Mạc lại nhìn Mẫn Doãn Khởi và Phác Chí Mẫn một cái, hai tay nắm thật chặt sau đó cũng xoay người đi ra ngoài.
Mẫn Doãn Khởi cầm điện thoại, nhìn về phía Phác Chí Mẫn hỏi: “Còn ăn không?”
Phác Chí Mẫn liếc xem thường: “Sớm như vậy ăn cơm cái gì?” Cậu cũng không phải anh dâu nhỏ?
Mẫn Doãn Khởi đặt điện thoại lại, sau đó đá giầy rơi xuống rồi leo lên giường. Phác Chí Mẫn quay đầu nhìn về phía anh: “Cậu không phải bận nhiều việc sao?”
“Không nhiều lắm!” Mẫn Doãn Khởi đưa tay ôm cậu, nhắm mắt lại, một bộ dáng muốn ngủ. Phác Chí Mẫn nhíu mày, kéo chăn qua đắp giúp anh. Bởi vì lúc trước Phác Chí Mẫn sinh tử không rõ, Mẫn Doãn Khởi vốn không có tâm trạng đi lo chuyện Tuyệt Thế, Kim Tại Hưởng cũng không có khả năng bỏ lại Tuấn Chung Quốc đi để ý chuyện công ty, trong lòng anh trời đất bao la đều không quan trọng bằng Tuấn Chung Quốc. Cho nên chuyện công ty hoàn toàn chất đống, hơn nữa Kim Tại Hưởng lại hạ lệnh mới cho nên Mẫn Doãn Khởi mấy ngày nay đều không thời gian nghỉ ngơi.
Vân Thiên nhìn hai người có chút bất mãn: “Hai người không phải đã quên tôi vẫn còn sống chứ?”
[Mị: Anh Thiên, anh nên về thôi!]
Mẫn Doãn Khởi từ từ nhắm hai mắt miễn cưỡng nói: “Phiền cậu đóng cửa lại, cám ơn!”
Khóe miệng Vân Thiên, uổng công anh đặc biệt đến thăm cậu ta, cậu ta cư nhiên trực tiếp đuổi người. Thật sự là lương tâm bị chó ăn!
Tuấn Chung Quốc ngủ một giấc mới được Kim Tại Hưởng đưa về biệt thự. Sáng sớm ngày thứ hai Kim Tại Hưởng liền nhận được điện thoại của Mẫn Doãn Khởi.
“Lão đại, Tuấn Xuân Nghị đã đến Tuyệt Thế, yêu cầu gặp anh!”
“Ừ, đã biết!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!