Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi - Chương 228: Sự uy hiếp kỳ lạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi


Chương 228: Sự uy hiếp kỳ lạ


“Lạc lão tiền bối…”

Hàn Vân Tịch vốn muốn mở miệng nhưng lời mới vừa ra miệng lại trở về, nàng khẽ thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nàng nghĩ sự tình cũng đến nước này, hỏi lão đầu này cũng là vô ích, muốn biết tất cả cũng không bằng hỏi Cố Thất thiếu, cũng không biết tên đó sẽ cùng qua đây không.

Lạc Túy Sơn vốn xem Hàn Vân Tịch là không khí, thấy nàng hỏi đến nửa chừng dừng lại, không khỏi có chút hiếu kỳ liếc nhìn Hàn Vân Tịch thêm mấy lần.

Vốn cho là Hàn Vân Tịch sẽ lại mở miệng, ai biết nàng lại trực tiếp ra ngoài, khiến Lạc Túy Sơn lại có cảm giác mất mát.

Hắn chần chừ một lát lại chủ động mở miệng, trầm giọng nói: “Nha đầu, ngươi vừa có lời gì đừng ngại trực tiếp nói.”

Nghe xong lời này, Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt đều sững sờ, lão đầu ngạo mạn cũng có lúc chủ động nha!

Hàn Vân Tịch khẽ cười với Cố Bắc Nguyệt, lập tức chui vào trong xe ngựa, đi thẳng vào vấn đề mà hỏi: “Chính là bệnh tình của Thái tử, vãn bối có vài chỗ không hiểu muốn thỉnh giáo tiền bối.”

Ai ngờ Lạc Túy Sơn lại không hề nghĩ ngợi, vừa mở miệng liền cự tuyệt: “Trước hội chẩn, lão phu sẽ không đàm luận bệnh tình với bất kỳ ai, bao gồm hai người các ngươi.”

Hàn Vân Tịch không nhịn được muốn trợn trắng mắt, bây giờ họ là người cùng thuyền có được không. Lẽ nào nàng sẽ cáo mật với Tỉ Ngọc Bá hay sao?

“Lạc lão tiền bối, vãn bối không hỏi gì, chỉ muốn xác định một chuyện. Chẩn đoán trước đây của vãn bối là đúng hay sai?” Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.

Một khi bệnh tình của Long Thiên Mặc được hội trưởng lão đi thảo luận, vậy thì phức tạp hơn rồi. Không chỉ là tính toán giữa nàng và Hoàng đế Thiên Huy, cũng sắp biến thành tính toán của các phe thế lực hội trưởng lão Y Học viện. Phải biết bản thân Tỉ Ngọc Bá và Lạc Túy Sơn chính là đại diện cho không cùng phe phái.

Tình thế phát triển đến nước này, Hàn Vân Tịch cũng không muốn tìm phiền phức cho mình nữa. Nàng chỉ muốn chứng minh mình không có chẩn bệnh sai, thứ khác thì mặc kệ.

Lạc Túy Sơn cũng không lập tức trả lời, mà liếc nhìn Hàn Vân Tịch mấy lần một cách ý vị sâu xa mới thấp giọng: “Lão phu có thể cho ngươi một sự trả lời minh xác nhưng ngươi phải hồi đáp một câu hỏi của lão phu trước.”

“Mời tiền bối nói.” Hàn Vân Tịch không hề do dự.

Nhưng ai biết câu hỏi của Lạc Túy Sơn lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của người khác, hắn nói: “Hàn Vân Tịch, Cố Thất thiếu và ngươi là quan hệ như thế nào?”

Quả thật là Cố Thất thiếu mời Lạc Túy Sơn ra mà!

“Cố Thất thiếu và ông lại là quan hệ gì?”

Hàn Vân Tịch buộc miệng nói ra, ai biết vào lúc này, xe ngựa đột nhiên chợt dừng lại, lập tức ngựa nhấc chân lên, kinh sợ thét chọc trời!

“Cẩn thận, có thích khách!”

Cố Bắc Nguyệt vừa thét lớn vừa nỗ lực khống chế xe ngựa. Hàn Vân Tịch muốn ra đó xem thử lại căn bản không kịp nữa, cùng Lạc Túy Sơn lật đi lật lại trong xe, hoàn toàn không chịu khống chế. Trời mới biết xe ngựa lật kịch liệt biết bao.

Rất nhanh, tiếng đánh giáp lá cà bên ngoài truyền đến, động tĩnh cực lớn có chiều hướng càng lúc càng kịch liệt. Vinh Thân Vương mang theo không ít hộ vệ, thích khách đến cũng không ít.

Đám thích khách này là nhắm vào ai?

Dường như phản ứng đầu tiên của mọi người đều là Hàn Vân Tịch, ai để nàng bị ức hiếp quá nhiều lần rồi đây?

Thế là đại bộ phận hộ vệ đều đến bên nàng nhưng ai biết lần này thích khách lại xông đến Thái tử Long Thiên Mặc.

Trong hỗn loạn, dược đồng bị ném xuống xe ngựa, hai hắc y thích khách bay lên lại cưỡi xe muốn đi. Lúc này mọi người mới hiểu rõ.

“Tất cả hộ vệ bảo hộ Thái tử điện hạ!”

Vinh Thân Vương hô to một tiếng, giơ trường kiếm lên đẩy hộ vệ bên cạnh ra, người đầu tiên bay qua đó.

Đáng tiếc, hắc y thích khách quá nhiều, Vinh Thân Vương yếu không địch lại mạnh, bị mấy hắc y thích khách kéo giữ người, lại chỉ có thể trừng mắt nhìn xe ngựa Long Phi Dạ ở càng đi càng xa.

Xe ngựa vừa đi xa, hắc y thích khách liền bắt đầu rút lui. Vinh Thân Vương sao lại cam tâm, nắm thời cơ chặt đứt dây cương xe ngựa, cưỡi ngựa đuổi theo.

Thấy thế, tất cả hộ vệ cũng không dám thờ ơ mà theo sát phía sau. Thế là hiện trường rất nhanh đã trống rỗng, còn lại mấy người Hàn Vân Tịch họ.

Lạc Túy Sơn chợt vuốt râu, tuy không nói gì nhưng thao tác cấp bách bán đứng lương tâm hắn.

Tốt nhất là Vinh Thân Vương có thể đuổi theo mang Thái tử trở về, nếu không Hoàng đế Thiên Huy hoàn toàn có lý do tìm Y Thành đòi người. Chuyện này là hắn dẫn đầu, đến lúc đó sự phiền phức của hắn lớn nhất.

Đáng chết, đám thích khách này rốt cuộc là lai lịch gì, uy hiếp Thái tử Thiên Ninh là vì cái gì?

Hồi lâu, không thấy Vinh Thân Vương trở lại, dù Tỉ Ngọc Bá thêm nhẫn nại cũng không kiềm chế được. Hắn lạnh lùng nhìn Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt, kỳ dị nói: “Đây… quả thực là âm mưu!”

Long Thiên Mặc bị uy hiếp, thậm chí bị giết con tin, người được lợi nhất chính là Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt. Đổi câu mà nói màn uy hiếp này có thể là Hàn Vân Tịch họ tự biên tự diễn!

Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt đương nhiên nghe thấy rõ giọng ngoài lời của Tỉ Ngọc Bá, chỉ là lười để ý. Lạc Túy Sơn lập tức cười lạnh mỉa mai: “Hộ vệ Thiên Ninh đều là kẻ ăn hại sao? Đến hai xe ngựa cũng không giữ nổi?”

Giọng ngoài lời này, Tỉ Ngọc Bá sợ hội chẩn hội trưởng lão, sợ thua. Màn uy hiếp này rất có thể là Vinh Thân Vương và Tỉ Ngọc Bá tự biên tự diễn.

“Ngươi!” Tỉ Ngọc Bá nổi giận, sự tự tin tràn đầy của hắn chỉ mong sao lập tức hội chẩn, tàn nhẫn đá Lạc Túy Sơn một cước.

“Hừ!” Lạc Túy Sơn giễu cợt, hắn cũng tràn đầy tự tin muốn chèn ép Tỉ Ngọc Bá một tay.

Rất nhanh, hai lão đầu cãi nhau, Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt ngồi trên xe hai mặt nhìn nhau. Trừ đợi tin tức của Vinh Thân Vương, cũng tạm thời không biết như thế nào cho phải.

Đương nhiên, bọn hắn rất khẳng định Lạc Túy Sơn và Tỉ Ngọc Bá đều không phải hung thủ thật sự sau màn. Long Thiên Mặc xưa nay gây thù hằn không ít, lại thêm thân phận của Thái tử gia, triều đình và dân gian Thiên Ninh đều muốn mạng hắn.

“Lúc mấu chốt cướp đi Thái tử, có chút thú vị.” Cố Bắc Nguyệt thấp giọng cười nói.

Hàn Vân Tịch đang phỏng đoán, ai biết đột nhiên lại từ tứ phương tám hướng tuôn ra một đám hắc y thích khách cầm dao, trong chốc lát bao vây tất cả họ lại.

Lạc Túy Sơn và Tỉ Ngọc Bá lập tức dừng tranh cãi, không thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn nhau.

Sao còn có thích khách?

Lần này lại nhắm vào ai?

“Các ngươi là cùng một bọn?” Hàn Vân Tịch lớn tiếng chất vấn, theo bản năng đưa tay đến phía sau Cố Bắc Nguyệt. Nàng cũng không biết võ công nhưng nàng biết độc thuật, biết ám khí, vẫn có thể liều thử một lần.

Cố Bắc Nguyệt mặc ý để Hàn Vân Tịch bảo vệ ở phía sau, đáy mắt ung dung thản nhiên lóe lên chút ấm áp.

Hắc y nhân cầm đầu không trả lời Hàn Vân Tịch, nhấc đại đao: “Các huynh đệ, lên cho ta, bắt sống người!”

“Các ngươi cũng không có bản lĩnh này!”

Hàn Vân Tịch hừ lạnh, đang muốn xuất ám khí nhưng ai biết tình thế lại lần nữa ra khỏi dự liệu của nàng. Chỉ thấy hắc y thích khách đột nhiên hướng về bên Tỉ Ngọc Bá và Lạc Túy Sơn đó. Kẻ cầm đầu nhanh như chớp, quay đầu muốn đi.

Đây… Đây là tiết tấu gì?

Đám thích khách này cũng không phải nhắm vào Hàn Vân Tịch?

“Đứng lại!”

Hàn Vân Tịch phản ứng vẫn rất nhanh, đồng thời thét lên, ám châm bay nhanh ra ngoài. Mỗi độc châm áp sát sau gáy của hắc y nhân cầm đầu.

Nhưng ai biết hắc y nhân đột nhiên xoay người, lại lấy Lạc Túy Sơn làm bia đỡ đạn.

Dưới tình thế cấp bách Hàn Vân Tịch xuất ra là kịch độc, chết không nghi ngờ, đến thời gian giải độc cũng không có.

Xong đời rồi!

Nếu Lạc Túy Sơn chết rồi, nàng và Cố Bắc Nguyệt cũng không cần sống nữa.

Hàn Vân Tịch hận không thể thu tất cả độc châm lại nhưng thời gian đã muộn, mắt thấy độc châm này sắp rơi vào trán Lạc Túy Sơn. Tay của Cố Bắc Nguyệt bên cạnh lộ ra tay áo, trong tay lớn ấm áp như ngọc chứa phi đao nhỏ màu vàng giống như nhẹ nhàng nắm lấy, lại quái lạ cho người khác một cảm giác sức mạnh giống như phi đao nhỏ là cung tên đã kéo lên dây cung, lập tức sắp bộc phát ra ngoài.

Nhưng ai cũng không ngờ lại có người còn nhanh hơn phi đao nhỏ này, cũng có lực bộc phát!

Chỉ thấy một nam tử áo đỏ xuất hiện vô căn cứ, áo bào đỏ xa hoa phất lên, ba ngàn sợi tóc đen bay loạn xạ, một gương mặt tựa như thiên nhân.

Lướt nhìn trong không trung, nhìn lần nữa, hắn đã giẫm một cước đá bay Lạc Túy Sơn và hắc y thích khách ra ngoài. Lúc ngàn cân treo sợi tóc tránh khỏi độc châm của Hàn Vân Tịch.

Hắc y thích khách cũng không đơn giản, cho dù ngã xuống đất cũng không buông Lạc Túy Sơn ra. Vừa ngã xuống đất, hắn đã ném Lạc Túy Sơn, không hề do dự xoay người trốn đi. Đồng thời, hắc y thích khách khác đều bao vây lấy nam tử áo đỏ.

Lúc này, Hàn Vân Tịch tỉnh lại, lập tức xuất độc châm cứu giúp, mưa lệ hoa lê bộc phát ra như mưa châm nhấn chìm hắc y thích khách, giải vây cho nam tử áo đỏ.

Nam tử áo đỏ lập tức đuổi theo Lạc Túy Sơn họ, lại không quên quay đầu cười với Hàn Vân Tịch. Nụ cười này, đôi mắt hẹp dài đều híp lại. Tuy mang mặt nạ nhưng cũng vẫn khuynh thành khuynh quốc khuynh thiên hạ.

Yêu nghiệt áo đỏ, nét mặt vui cười ấp ám sẽ ai đây?

Hàn Vân Tịch vô cùng khẳng định là hắn, Cố Thất thiếu!

Mặc dù hắc y thích khách hung hăng, thực lực bất phàm nhưng Cố Thất thiếu đuổi theo, Hàn Vân Tịch có thể yên tâm muôn phần. Tên này võ công lợi hại, độc thuật thần bí chắc chắn có thể bảo vệ Lạc Túy Sơn.

Đối mặt độc châm của Hàn Vân Tịch, hắc y thích khách khác cũng không hiếu chiến, rất nhanh đã nhao nhao tháo chạy.

Lần này, Tỉ Ngọc Bá không nói thêm lời lạnh lùng gì. Hắn nhìn Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt, gương mặt bất an.

Rốt cuộc đám thích khách này là cùng một bọn hay là hai phe người ngựa, vì sao nhắm vào Thái tử? Uy hiếp Lạc Túy Sơn lại là vì sao?

Ân oán cá nhân hay là có liên quan với hội chẩn hội trưởng lão lần này?

Sự tình đột nhiên trở nên có chút không thể nào hiểu được.

Còn có thích khách đến hay không?

Đến rồi thì sẽ uy hiếp ai đây?

“Theo lão phu thấy chúng ta vẫn đi trước đi, qua ngọn núi phía trước là đến nội giới Y Thành, xem ai còn dám hung hăng càn quấy.” Tỉ Ngọc Bá nói đến càn quấy, thực sự sợ hãi.

Hàn Vân Tịch cự tuyệt: “Lạc lý sự chắc rất nhanh sẽ trở về, đợi tại chỗ, ông sợ thì có thể đi trước.”

“Sợ? Nực cười, lão phu lại sợ? Lão phu… hừ…” Tỉ Ngọc Bá vô cùng phẫn nộ, nói tới nói lui lại đến gần phía sau Hàn Vân Tịch.

Đợi, Hàn Vân Tịch đợi được Lạc Túy Sơn trở về sao?

Lúc này, Cố Thất Thiếu đã xử lý xong hắc y thích khách đó, cứu Lạc Túy Sơn an toàn. Chỉ là họ cũng không lập tức quay lại.

Lạc Túy Sơn nghiêm túc điều tra thi thể của hắc y thích khách, tra xem một phen. Hắn vô cùng khẳng định hắc y thích khách này là người Bắc Lịch, hơn nữa còn là sát thủ huấn luyện có tố chất.

Cố Thất Thiếu khoanh đôi tay lại, dựa vào trên thân cây cười nói: “Không phải đều là người sao, có khác nhau sao?”

“Xương cốt không giống.” Lạc Túy Sơn nghĩ đi nghĩ lại, bản thân cũng không đắc tội nhân vật Bắc Lịch nào nha.

Nhưng Cố Thất Thiếu hoàn toàn không cùng một tần số, Cố Thất Thiếu cười hỏi: “Này, ông cảm thấy độc nha đầu đó như thế nào?”

Lúc này Lạc Túy Sơn mới giương mắt nhìn lại, sự khinh thường tràn đầy khuôn mặt: “Chẳng sao cả.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN