Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?
Chương 40: Chụp poster
Ban đêm, trong thành phố đèn đường sáng chói, xe chạy đông đúc, xe bảo mẫu của Nhiễm Tích cũng đang chạy trên con đường tấp nập ấy.
Nhiễm Tích ngồi ở ghế sau ăn từng miếng nhỏ Tuyết Mị Nương của Hứa Diệc Châu nhờ Chu Giang đem tới, cảm thấy hôm nay ăn đặc biệt ngon nha!
Mễ Mễ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn chằm chằm Nhiễm Tích, chị Dư Huyên vừa giao cho cô một nhiệm vụ, sau khi đưa Nhiễm Tích về nhà xong, nhất định phải nhìn Nhiễm Tích chạy bộ nửa giờ mới có thể rời đi.
Nói thật, Mễ Mễ rất tò mò quan hệ của Nhiễm Tích và Hứa Diệc Châu. Cô đã làm nghề trợ lý nhiều năm nay, cặp đôi nào có gì bất thường cô đều có thể nhìn ra, vậy mà đến nghệ sĩ của mình lại không biết gì hết, thật là thất bại quá đi.
Cũng không biết quan hệ của hai người đã đến mức độ nào… Dù sao cũng không giống quan hệ bạn bè bình thường lắm…
Nhưng nếu để dấy lên tin đồn tình cảm với ảnh đế thì con đường sau này sẽ rất khó đi…
“Em không tính nhắn tin cảm ơn người ta à?” Thấy Nhiễm Tích ăn ngon như thế, còn không có ý định chia cho cô một miếng, Mễ Mễ mở miệng cắt đứt mạch ăn của Nhiễm Tích.
“Đúng đúng đúng, chị không nói thì em quên mất!” Nhiễm Tích để túi giấy sang một bên, cầm điện thoại lên.
Mở Wechat, nhưng lại hơi do dự.
Nhắn cái gì thì được nhỉ? Nói cảm ơn hả? Không đúng, phải chúc mừng anh đã được nhận giải thưởng trước mới đúng chứ.
Nhiễm Tích: Thầy Hứa, chúc mừng thầy được nhận giải Ảnh đế! Còn có Tuyết Mị Nương cũng rất ngon, cảm ơn thầy.
Cuối cùng còn gửi một icon mặt đáng yêu.
Chu Giang đang ngồi ở ghế lái phụ đột nhiên nhìn thấy anh Hứa nở nụ cười liền biết chắc chắn là cô gái nhỏ vừa nhắn tin cho anh…
Cái loại này, quả thật là bị ăn sạch sành sanh rồi!
Chỉ chốc lát sau, Hứa Diệc Châu liền trả lời lại.
Thầy Hứa: Cũng chúc mừng em được nhận giải thưởng Diễn viên mới, nếu như thích, lần sau lại mua cho em ăn.
******
Trên Weibo, danh sách diễn viên của 《 Kiếp Hồng Nhan 》 vừa được công bố ra.
Hứa Diệc Châu diễn vai nam chính Mạch Ly, Nhiễm Tích diễn vai nữ chính Giang Tinh Nguyệt, Đường Phong diễn vai biểu ca của nữ chính Chử Hoài, Chu Nhĩ Nhã diễn vai tiểu sư muội của nam chính Linh Lễ.
Quyển tiểu thuyết này được rất nhiều người yêu thích, đối với nhan sắc của nam nữ chính cũng rất hài lòng, diễn xuất cũng được công nhận, cho nên, bộ phim này được mọi người kỳ vọng rất cao.
Ngày hôm nay, đoàn phim 《 Kiếp Hồng Nhan 》 sẽ chụp poster, nhưng trời lại đổ mưa to, may là chụp poster ở trong phim trường nên ảnh hưởng cũng không lớn.
Bởi vì mưa quá lớn, đường xá không được tốt lắm, Hứa Diệc Châu và Chu Nhĩ Nhã vẫn chưa tới, vì vậy mọi người quyết định chụp cho Nhiễm Tích và Đường Phong trước.
Trong bộ phim này Nhiễm Tích có hai kiểu hóa trang, một là giai đoạn nữ giả nam ở phần đầu bộ phim, hai là giai đoạn tiểu thư của Quan gia ở phần sau bộ phim.
Đạo diễn thương lượng với thợ trang điểm, quyết định chụp lúc nữ giả nam trước.
Nhiễm Tích thay xong quần áo đi ra, nhìn thấy Đường Phong ngồi ở trước gương trang điểm, thợ trang điểm đang hóa trang cho anh, mà anh thì đang xem video trên điện thoại.
Trước đây Nhiễm Tích và Đường Phong có tham gia chung vài chương trình giải trí, quan hệ của cả hai cũng thân thiết, mà Đường Phong lại là bạn tốt lâu năm của Hứa Diệc Châu, từng diễn chung không ít bộ phim.
“Anh Đường Phong.” Nhiễm Tích gọi một tiếng, sau đó ngồi xuống bàn trang điểm bên cạnh Đường Phong.
“Tích Bảo à, lại đây xem cái này này, anh Mạch Ly của em đang quay chương trình giải trí đó.” Đường Phong duỗi tay chào hỏi Nhiễm Tích, Nhiễm Tích đứng dậy đi ra phía sau lưng anh.
MC trong chương trình đang hỏi Hứa Diệc Châu có nguyện vọng gì không.
Hứa Diệc Châu nói: “Tôi năm nay đã 28 tuổi, sắp 30 tuổi rồi, hy vọng có thể mau chóng tìm được một người bạn gái. Tốt nhất là trước ba mươi tuổi, khoảng hai mươi chín tuổi đi, để tôi có thể đưa mình ra ngoài.”
Dưới sân khấu có fan thét chói tai,
“Không cần! Không cần!”
“Anh có chúng em mà!”
Hứa Diệc Châu ra dấu tay “Xuỵt” một cái.
MC lại hỏi, “Vậy bây giờ Diệc Châu của chúng ta đã tìm được người thích hợp chưa?”
Hứa Diệc Châu chỉ cười, “Cái này không thể nói cho anh biết được.”
Dưới sân khấu fan đau khổ thét chói tai.
Nhiễm Tích dường như còn nghe thấy tiếng tan nát cõi lòng của các fan.
“Anh Hứa.”
Sau lưng có tiếng người gọi.
Nhiễm Tích quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Diệc Châu và Chu Nhĩ Nhã chân trước chân sau bước vào phòng hóa trang. Chu Nhĩ Nhã cùng công ty với Hứa Diệc Châu, cũng coi như là đàn em của anh. Công ty của họ vốn định đầu tư cho Chu Nhĩ Nhã, có vẻ như lần này Chu Nhĩ Nhã cùng ở một đoàn phim với Hứa Diệc Châu chắc là muốn Hứa Diệc Châu dẫn dắt cho đàn em này rồi.
“Diệc Châu, tìm bạn gái tiến triển sao rồi?” Đường Phong trêu ghẹo nói, tất cả mọi người đều cười lên.
“Không được nhanh như cậu.”
Đường Phong được biết đến trong giới là một chàng trai đào hoa, bạn gái của anh trải dài khắp giới giải trí, nhưng vì tính cách của anh tốt và đầy chính nghĩa, nên mọi người cũng nguyện ý qua lại với anh.
Đường Phong cũng không tức giận, ngược lại phân tích lời nói trong video, “Không thể nói cho mọi người, có nghĩa là đã có người thích hợp rồi hả?”
Hứa Diệc Châu nhướn mày, nhìn thoáng qua Nhiễm Tích, ánh mắt hai người đụng nhau, Hứa Diệc Châu nhìn chằm chằm vào mắt Nhiễm Tích, nhếch môi cười, trả lời câu hỏi của Đường Phong, “Đúng vậy, có rồi.”
Giọng nói trầm thấp, nhưng không thiếu mạnh mẽ.
Nhiễm Tích trong phút chốc rủ xuống đầu, cái ánh mắt kia… Cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, cái người thích hợp kia, là đang nói cô sao?
Đầu tiên sẽ chụp poster riêng từng người, sau đó mới chụp chung.
Nhiễm Tích hóa trang thành nam chụp hình với Hứa Diệc Châu.
Hai người đứng trước tấm vải dựng trên sân khấu, dựa theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, đưa lưng về phía nhau.
Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh loay hoay rất lâu, đổi rất nhiều gốc độ nhưng vẫn cảm thấy không thích hợp, suy nghĩ một hồi liền bảo trợ lý đem một cái hộp lại đây
“Tích Bảo đứng lên cái hộp này đi, khoảng cách chiều cao của hai người hơn lớn một xíu!”
Nhiễm Tích hếch lên cái miệng nhỏ, nói lầm bầm: “Vậy mà mình lại bị chê thấp, rõ ràng mình cũng đâu có tính là thấp đâu!”
Hứa Diệc Châu từ trên cao nhìn xuống cô, cười nói: “Vậy còn phải xem em đang đứng cùng ai nữa.”
Trợ lý đem cái hộp đặt kế bên Hứa Diệc Châu, Nhiễm Tích đứng lên trên, sau đó xoay người, quay lưng lại với Hứa Diệc Châu.
Đột nhiên cảm thấy dưới chân mất thăng bằng, cơ thể không kiểm soát được ngã ra phía sau.
Trong lòng sợ hãi, cảm giác không khí cũng trở nên mỏng manh…
Lúc Nhiễm Tích cho rằng mình sẽ ngã xuống, bỗng cô thấy cánh tay mình được hai bàn tay vững vàng bắt lấy, sau đó lưng cô rơi vào lòng ngực ấm áp rộng lớn, đầu cũng tựa vào vai người đàn ông ở phía sau.
Quay đầu lại, chóp mũi cọ vào cổ người đàn ông, dường như cô còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của chính mình được phả lại từ cổ của anh.
Chỉ là Nhiễm Tích không nhìn thấy, nụ cười ngốc nghếch trên khóe môi của người đàn ông.
Mượn lực từ người của Hứa Diệc Châu, Nhiễm Tích đứng thẳng người dậy.
Nhân viên làm việc lúc này mới phản ứng lại đi tới hỏi thăm, Nhiễm Tích lắc tay bảo mình không sao.
Chu Giang đứng một bên đỡ trán, không còn mặt mũi quả thật là không còn mặt mũi, vừa mới nãy rõ ràng là anh Hứa nhà ta đá một cái vào cái hộp dưới chân Nhiễm Tích…
Một bó tuổi rồi, cái gì lộ cũng đã lộ ra hết rồi, vậy mà còn nghĩ đến mấy trò tình cảm trẻ con để cùng cô gái nhỏ gần gũi với anh, chao ôi! Mất mặt quá mất mặt quá…
Sau đó hai người lại dựa lưng vào nhau bắt đầu chụp hình.
Lưng Hứa Diệc Châu rất rộng lớn, lúc dựa vào còn có thể cảm nhận được nhiệt độ, rất có cảm giác an toàn.
Chụp xong, Nhiễm Tích lại đi đổi sang tạo hình khác.
Lúc đi vào phòng chụp hình một lần nữa, hai mắt của mọi người đều sáng bừng.
Khuôn mặt đẹp thì không cần phải nói nữa, váy lụa mỏng màu xanh lam, trước ngực quấn hai lớp vải, cả người đều toát ra mười phần tiên khí.
Lần tạo hình này vẫn chụp chung với Hứa Diệc Châu.
Nhiếp ảnh gia bảo Hứa Diệc Châu ôm Nhiễm Tích từ phía sau, khẽ nghiêng đầu nhìn cô, hai người nhất định phải biểu hiện ra vẻ yêu hận tình thù thật rối rắm.
“Em vẫn phải đứng lên cái hộp hả?” Nhiễm Tích hỏi.
Mọi người cười ầm lên, Hứa Diệc Châu cũng cười.
“Ha ha, lại đây đứng lên đi, ủy khuất cho Tích Bảo của chúng ta rồi, phải diễn chung với một người cao lớn như thế.”
“Anh Hứa, đưa tay đến chỗ bụng của Tích Bảo đi, chao ôi, đúng vậy, đi lên một xíu nữa, chao ôi, được rồi, chính là chỗ đó.”
Nhiễm Tích tự động hóp bụng lại, gần đây trên bụng cô hình như có không ít thịt nha, ngàn vạn lần đừng chạm vào chỗ đó!
Hứa Diệc Châu cũng cảm nhận được động tác hóp bụng của cô gái nhỏ trong lòng, không nhịn được cười lên, kề môi vào bên tai cô, nhẹ nhàng hà hơi, “Thả lỏng.”
Hơi thở ấm áp phà vào vành tai, tê tê dại dại, Nhiễm Tích cảm thấy nhất định mặt mình đã đỏ lên.
Quả nhiên, nhiếp ảnh gia liền nói, “Tích Bảo, vẻ mặt của em không đúng, không phải là vẻ mặt ngại ngùng, phải là yêu hận tình thù rối rắm, em yêu anh ấy, nhưng lại không thể yêu! Vẻ mặt nhất định phải rối rắm lên.”
Nhiễm Tích mỉm cười xin lỗi, “Ngại quá, để em điều chỉnh lại.” Nói xong còn ho nhẹ hai tiếng.
Sau đó bên tai lại nghe tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.
Anh còn cười!
Nhiễm Tích cảm giác mặt mình ngày càng đỏ hơn…
Sau khi điều chỉnh lại, mọi người tiếp tục chụp hình.
“Anh Hứa, hơi cong lưng một xíu, đúng rồi, chính là như vậy.”
Sao lại để cho Hứa Diệc Châu cong lưng vậy nhỉ? Cô đang đứng trên cái hộp rồi mà chẳng lẽ còn thấp sao? Trong một ngày mà bị người ta chê mình thấp nhiều lần như thế…
Nhiễm Tích khẽ nghiêng đầu hỏi Hứa Diệc Châu, “Em còn thấp hả?”
“Anh Hứa, đúng vậy, quay mặt lại nhìn Tích Bảo, dựa sát vào tóc Tích Bảo!” Nhiếp ảnh gia đứng một bên chỉ đạo.
Gò má Hứa Diệc Châu dán vào mái tóc Nhiễm Tích, nhắm đôi mắt lại, đôi môi kề vào tai cô, nói, “Không thấp, chỉ là tôi muốn lại gần em thêm chút nữa thôi.”
Cái gì?
Đồng tử Nhiễm Tích đột nhiên dãn ra, vẻ mặt hơi mông lung.
“Đúng đúng đúng, vẻ mặt này của Tích Bảo rất tốt, giữ nguyên như thế!” Nhiếp ảnh gia nhanh chóng nhấn nút chụp liên tục.
Muốn quay mặt lại nhìn Hứa Diệc Châu, nhưng gò má cô lại bị người phía sau nắm lấy, buộc cô nhìn về phía trước, “Nhìn ống kính.”
Ngắn gọn ba chữ, Nhiễm Tích lại cảm thấy thật vui.
Cố gắng đè khóe môi xuống, Nhiễm Tích nghĩ, chỉ mới chụp hình thôi, sau này còn nhiều thời gian mà.
– ——————
Chào mọi người chào mọi người ~
Hôm nay đột nhiên tụi mình kiếm được một truyện mới có vẻ như chưa ai edit. Nên tụi mình quyết định sẽ edit thêm một truyện nữa. Tụi mình muốn hỏi ý kiến mọi người:
1. Đăng song song.
2. Nửa truyện này thì đăng truyện kia.
3. Hoàn thành xong truyện này sẽ đăng truyện kia.
Mọi người cho tụi mình xin ý kiến nha.
Nhân tiện spoil chút xíu văn án nè:
Năm 15 tuổi, Trần Nhược Tinh được Vệ gia giúp đỡ.
Năm 20, Vệ Lẫm đồng ý đính hôn với Trần Nhược Tinh.
Năm 22 tuổi, Trần Nhược Tinh và Vệ Lẫm hủy bỏ hôn ước.
Vào ngày rời đi,
Vệ Lẫm cúi đầu nhìn cô, giọng nói vừa nhạt nhẽo vừa cao ngạo: Gặp chuyện gì có thể tìm… mẹ tôi.
Trần Nhược Tinh cười: Cảm ơn.
Một ngày, một tuần, một tháng sau…
Vệ Lẫm sai bạn tốt: Cậu đi điều tra xem gần đây Trần Nhược Tinh có bận chuyện gì không?
Bạn tốt: Hôm qua vừa gặp cô ấy, cùng một anh chàng đẹp trai ăn cơm, cũng không biết có phải bạn trai cô ấy hay không.
Vệ Lẫm tức giận: Sao không nói cho tôi biết?
Bạn tốt: À! Dù sao bây giờ Trần Nhược Tinh cũng đâu phải con dâu nuôi từ bé của cậu nữa đâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!