Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?
Chương 41: Khai máy
Nhiếp ảnh gia hô một tiếng “OK”, Nhiễm Tích lập tức nhảy xuống cái hộp.
Vội vàng quay đầu lại nhìn Hứa Diệc Châu một cái, mái tóc dài đen như mực phủ xuống trường bào xanh đen một cách vô thức, chỉ được cột lên bằng một sợi dây màu đen, chân mày sắc như đao khắc, bên trong đôi mắt vốn lạnh như băng lúc này đây lại tràn đầy ấm áp vui vẻ.
Nhìn anh như thế, cô bỗng thấy ngại ngùng!
So với lúc mới gặp nhau, anh chỉ là thần tượng của cô nên cô vẫn còn thấy ngại, rõ ràng bây giờ cả hai đã thân thiết hơn rất nhiều.
Cùng mọi người nói “Vất vả rồi” xong. Nhiễm Tích đi về phòng nghỉ ngơi, cuối cùng cô cũng đã hoàn thành phần của mình.
Lúc này Hứa Diệc Châu vẫn còn đang tiếp tục chụp hình, quạt gió thổi, làm tóc đen tung bay, trên tay cầm kiếm, quả thật là mười phần anh khí, vạn phần ngạo khí!
Nhiễm Tích bí mật lấy điện thoại chụp một tấm hình, rồi lưu nó vào trong album có mật khẩu.
******
Ngày 21 tháng 9, 《 Kiếp Hồng Nhan 》 chính thức cử hành lễ khai máy, mời rất nhiều truyền thông báo chí và các vị khách quý tới tham dự, đồng thời trên Weibo chính thức cũng tung lên poster của các nhân vật chính.
Lúc trang điểm, Mễ Mễ còn đặc biệt đọc bình luận trên Weibo cho Nhiễm Tích nghe.
Mễ Mễ vừa đọc vừa phát biểu ý kiến.
“Tích Bảo, mọi người hình như rất hài lòng, bình luận ở đây đều khen em cả.”
“Em đọc thử cái này đi, hóa trang của Tích Bảo đẹp quá, tựa như một tiểu tiên nữ vậy. Ha ha, vậy mọi người có biết trợ lý của tiểu tiên nữ là ai không ta.”
“Còn có cái này nữa, hai diễn viên chính nhìn xứng đôi quá đi! Couple này nhìn có vẻ được đấy, ha ha, mọi người đều nói em với anh Hứa rất xứng đôi đó! So về giá trị nhan sắc thì quả thật rất xứng, cái này chị cũng công nhận.”
Nhiễm Tích không tự chủ được cong cong khóe môi, thì ra cũng có người cảm thấy cô với Hứa Diệc Châu xứng đôi!
“Ồ? Ở đây có người nghi ngờ chiều cao của em này, không phải Nhiễm Tích cao 164cm sao? Chiều cao của Hứa Diệc Châu là 186cm, trong hình chênh lệch có xíu, nhiêu đây mà tận 22cm á?”
Nhiễm Tích nhịn không được chen miệng vào, “Em cao hơn xíu rồi, chị tìm thời gian phù hợp sửa lại thông tin chiều cao của em đi, bây giờ em cao 165cm lận, sau này có khi lại cao hơn nữa đó.”
Mễ Mễ và thợ trang điểm đều bật cười.
“Được được được, chị sẽ sửa lại. Hay là, nếu không tí nữa chị đăng ảnh hậu trường chụp poster lên Weibo, vừa hay giải thích vấn đề chiều cao trong hình luôn, có khi còn chiếm được hảo cảm của người qua đường đó.”
Y Dư Huyên vừa lúc bước vào, nghe được câu này, liền đi đến bên cạnh Nhiễm Tích, đưa cho cô một tờ giấy, “Em xem qua cái này đi, đây là nội dung câu hỏi tí nữa truyền thông sẽ hỏi, bên trong có nói về vấn đề chiều cao đó, Mễ Mễ tí nữa em chờ lễ khai máy xong hẵn đăng lên Weibo, ách, Tích Bảo lát em cũng đăng một bài đi.”
Nhiễm Tích nhìn kỹ các câu hỏi trong tờ giấy, lại ngẩng đầu lên hỏi: “Cái này chỉ có câu hỏi cho em thôi hả?”
Y Dư Huyên hỏi ngược lại: “Em còn muốn nhìn thấy câu hỏi của ai?”
Thấy ánh mắt dò xét của Y Dư Huyên, Nhiễm Tích vội vàng khoát tay, “Không có không có, em chỉ hỏi vậy thôi”
Ánh mắt Y Dư Huyên phức tạp nhìn cô một cái, nhưng lại không nói gì.
******
Lúc chín giờ sáng, ánh mặt trời đã lên cao, sau khi tất cả mọi người tập trung đông đủ, nghi thức khai máy chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là giới thiệu sơ nét về kịch bản, sau đó là kế hoạch tổng bộ, đạo diễn cùng các diễn viên và khách quý lần lượt lên phát biểu, tiếp theo nhà sản xuất chính tuyên bố khai máy, v.v…
Cuối cùng mới đến phần truyền thông đặt câu hỏi.
Các diễn viên chính đều được hóa trang, lần lượt lần lượt bước lên sân khấu. Vì là nam chính nữ chính nên Nhiễm Tích và Hứa Diệc Châu ngồi cạnh nhau.
Sau khi lên sân khấu, Hứa Diệc Châu còn giúp Nhiễm Tích kéo ghế, lúc cô ngồi xuống còn hơi đưa về phía trước, quả thật là một quý ông lịch lãm.
Truyền thông bắt đầu đặt câu hỏi.
Quả nhiên, có người hỏi về chiều cao của cả hai trong poster.
Nhiễm Tích điều chỉnh lại micro, “Đây là lần đầu tiên chụp poster mà tôi lại bị người ta chê thấp như thế.”
Vừa dứt lời, dưới sân khấu cười ầm lên, các diễn viên trên sân khấu cũng bật cười.
“Trong poster chắc tôi cao khoảng 1m8 lận đó, không có sai, dưới chân tôi được kê một cái hộp hơn 10cm, nhiếp ảnh gia nói phải như thế mới đẹp.”
Phóng viên kia lại hỏi tiếp, “Lần hóa trang thành nữ cũng được kê một cái hộp hả?”
“Vâng, đúng vậy. Nhưng so với lúc hóa trang thành nam vẫn thấp hơn một chút. Hơn nữa giày của tôi trong bộ phim này đều được tổ trang phục đặc biệt làm riêng, gót giày cao đến 10cm.”
“Có thể cho chúng tôi xem thử không?”
“Ách, ” Nhiễm Tích cố làm ra vẻ khó xử, “Là tôi phải cởi ra hả?”
Mọi người lại cười ầm lên, Nhiễm Tích vẫn đứng ra trước cái bàn, khẽ nhấc làn váy lên, cho mọi người xem gót giày.
Sau khi về lại chỗ ngồi, lại có phóng viên hỏi.
“Tích Bảo bạn có nghĩ rằng đôi giày này sẽ trở thành một thứ gì đó gây ấn tượng sâu sắc cho bạn trong bộ phim này không?”
“Chắc chắn là như vậy rồi, hơn nữa, coi như đây là một điều khích lệ tôi đi. Tôi nghe nói con gái lúc hai mươi tuổi vẫn có thể cao thêm một chút, tôi sắp được hai mươi tuổi rồi, trong khoảng thời gian vì chuyện cao thêm mà tôi đã tốn không ít công sức đấy. Cho nên, nếu như quay xong bộ phim này mọi người thấy tôi béo lên, ngàn vạn lần đừng cười tôi mà hãy khen tôi nhé, vì sự nghiệp cao lên mà tôi đã rất cố gắng phấn đấu đấy!”
“Tôi sẽ dẫn em đi chơi bóng rổ.” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói không lớn không nhỏ. Âm thanh không đi qua micro, nhưng rất khéo léo đi vào tai của Nhiễm Tích.
Nhiễm Tích hơi kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Hứa Diệc Châu.
“Anh Hứa vừa nói cái gì thế? Chúng tôi nghe không rõ.” Có phóng viên chú ý tới bên này, đặt câu hỏi.
Hứa Diệc Châu ngồi thẳng người dậy, cầm micro nói lại lần nữa, “Tôi nói, tôi có thể mang cô ấy đi chơi bóng rổ.”
“Giúp Tích Bảo cao lên sao?” Phóng viên hỏi tiếp.
Hứa Diệc Châu nghiêng đầu nhìn Nhiễm Tích một cái, giọng nói mang theo ý cười, “Ừ, giúp cô ấy hoàn thành một tâm nguyện nhỏ.”
“Uầy, anh Hứa thật tâm lý nha! Đến lúc đó nhất định phải chụp nhiều hình lên nhé, tất cả mọi người đều muốn xem đấy.”
Đường Phong chen vào nói, “Cậu ấy không chụp thì tôi sẽ chụp giúp mọi người.”
“Ha ha, đến lúc đó sẽ không ít fan thích những hình ảnh đời sống thường như vậy đâu!”
Có phóng viên đưa ra câu hỏi cho Hứa Diệc Châu.
“Diệc Châu, ở chương trình kia bạn có bảo rằng muốn tìm bạn gái trước ba mươi tuổi, tất cả mọi người ở đây đều rất tò mò là đã tiến triển như thế nào rồi.”
Nhiễm Tích ngồi thẳng người dậy, cẩn thận nghe câu trả lời của Hứa Diệc Châu.
Hứa Diệc Châu cười hỏi, “Mọi người muốn nghe tiến triển ở phương diện nào?”
Phóng viên nghe Hứa Diệc Châu hỏi như thế lập tức hô lên, “Diệc Châu bạn nói như vậy, là đã có đối tượng thích hợp rồi sao?”
Hứa Diệc Châu không biến sắc liếc cô gái nhỏ bên cạnh, ánh mắt của anh chuyển từ ngón tay đang đặt trên bàn của cô sang người phóng viên vừa hỏi, “Cái này tạm thời tôi sẽ không nói ra, bởi vì lỡ không theo đuổi được thì biết làm sao bây giờ đúng không? Đương nhiên, tôi làm sao có thể không theo đuổi được. Dù sao, nếu như hẹn hò, tôi chắc chắn sẽ nói cho mọi người biết.” Nói xong, cảm thấy mình hơi lệch chủ đề ngày hôm nay, Hứa Diệc Châu còn nói thêm: “Tôi sẽ giống như Giang Tinh Nguyệt trong phim vậy, dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình.”
Sau đó phóng viên còn hỏi gì nữa Nhiễm Tích đều không nghe rõ, bởi vì lúc này đây trong tâm trí cô chỉ quanh quẩn câu trả lời của Hứa Diệc Châu vừa rồi.
Cái này tạm thời tôi sẽ không nói ra, lỡ không theo đuổi được thì biết làm sao, tôi làm sao có thể không theo đuổi được, tôi sẽ giống như Giang Tinh Nguyệt dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình… Cho nên anh đang muốn theo đuổi ai đó à?
Nhớ lại mấy hôm trước lúc chụp poster, có những lúc rất ái muội đúng không? Không đúng, hình như cũng không ái muội như vậy. Ngã vào trong lòng anh là do mình không cẩn thận, anh dựa sát vào tai cô nói “Thả lỏng” cũng chỉ muốn cô chụp hình tốt hơn, lúc nói “Chỉ là tôi muốn lại gần em thêm chút nữa thôi” là đang muốn hiệu quả chụp hình được tốt hơn đúng không?
Nghĩ như thế, cô cảm thấy những cử chỉ thân mật đó được giải thích rất hợp lý.
Không đúng, vừa mới nãy Hứa Diệc Châu còn nói muốn dẫn cô đi chơi bóng rổ đó! Cái này thì giải thích như thế nào đây?
Tính toán một chút, thôi kệ đi, không phải Hứa Diệc Châu nói là sẽ dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình sao? Vậy thì để xem có phải anh đang muốn theo đuổi cô không! Ở phương diện này cô cũng không quá ngốc, nếu như muốn theo đuổi cô vẫn có thể phát hiện được.
******
Lễ khai máy buổi sáng được cử hành rất thuận lợi, buổi chiều, đoàn phim bắt đầu quay cảnh đầu tiên.
Vương Giai Đông – đạo diễn 《 Hồng Nhan Kiếp》 – là một người nổi tiếng trong giới vì yêu cầu đối với bộ phim rất cao. Nhưng lúc quay phim ông lại rất nhẹ nhàng, bởi vì ông sẽ quay theo thứ tự cốt truyện, nên ông muốn các diễn viên có thể đặt tình cảm vào chính nhân vật của mình. Hơn nữa, đoàn phim đều sẽ có hai ngày nghỉ mỗi tuần, vì ông cảm thấy lúc quay phim tâm tình phải ổn định thì quay phim mới hiệu quả, nếu như diễn viên cùng nhân viên làm việc đều mệt nhọc thì chắc chắn hiệu suất sẽ không hiệu quả.
Do đó, được theo đạo diễn Vương Giai Đông làm việc là điều mọi người rất mong đợi, cho dù yêu cầu của ông rất nghiêm khắc, nhưng với điều kiện tốt như thế, mọi người cũng đều cam tâm tình nguyện phối hợp với đạo diễn quay khi nào ông hài lòng mới thôi.
Cảnh quay đầu tiên vào buổi chiều chính là lần đầu Giang Tinh Nguyệt và Mạch Ly gặp nhau, giống hệt với mọi mở đầu của các tiểu thuyết khác. Giang Tinh Nguyệt giả trang thành nam cùng thị nữ đi trên đường thì bị người ta đẩy một cái đụng trúng Mạch Ly, sau đó lại thấy túi tiền của mình biến mất, liền nghi ngờ là Mạch Ly trộm mất.
Bối cảnh đang được chuẩn bị, phó đạo diễn đang chỉ đạo các diễn viên quần chúng, đạo diễn thì đang giúp Nhiễm Tích và Hứa Diệc Châu đối diễn với nhau.
“Cậu ở bên này đẩy Nhiễm Tích một cái, lấy bả vai đẩy đi, chủ yếu là cậu phải đẩy làm sao cô ấy đụng vào Hứa Diệc Châu ở bên kia. Tí nữa chúng ta quay cảnh đụng nhau trước đi, sau đó mới quay cảnh cậu trộm túi tiền, đừng vội, chúng ta chia ra hai bộ phận để quay.” Đạo diễn đang cùng diễn viên quần chúng sẽ đẩy Nhiễm Tích nói khái quát về quá trình quay cảnh này, sau đó quay sang nói với Hứa Diệc Châu cùng Nhiễm Tích.
“Tích Bảo, tí nữa cháu phải dùng tí lực đụng vào Diệc Châu nha, nhớ kỹ, phải dùng ngực đụng vào.”
Nhiễm Tích ngại ngùng nhăn khóe mi, dùng ngực đụng vào…
Hứa Diệc Châu cũng cong khóe môi.
Đạo diễn chậc một cái, “Đừng có cười, tôi nói nghiêm túc đấy, Diệc Châu cậu sẽ có một cảnh đặc tả mặt, vẻ mặt của cậu nhất định phải phù hợp, bởi vì cậu phát hiện cô ấy là nữ.”
Nhiễm Tích phụ họa, “Thầy biết em là nữ.”
Hứa Diệc Châu câu môi, “Đúng, bởi vì đụng vào ngực.”
Nhiễm Tích che mặt, trời ơi ngại quá…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!