Trâu Già Ăn Cỏ Non Như Thế Nào?
Chương 42: Cảnh quay đầu của 《 Kiếp Hồng Nhan 》
Nhiễm Tích che mặt, trời ơi ngại quá…
Vẻ mặt đạo diễn nghiêm túc, “Nói chuyện đứng đắn xíu đi.”
Dưới chỉ đạo của đạo diễn Nhiễm Tích và Hứa Diệc Châu dần dần quen động tác.
Đạo diễn: “Đúng vậy đúng vậy, Tích Bảo cháu phải ngã ra sau, Diệc Châu cậu đưa tay ra ôm lấy thắt lưng của cô ấy, kéo về phía mình. Động tác nhất định phải thật lưu lác, lại đây, hai ngươi diễn thử một lần đi.”
Hai người đứng trước mặt đạo diễn bắt đầu diễn thử.
Nhiễm Tích giả vờ bị người bên cạnh đẩy sau đó đụng vào người Hứa Diệc Châu. Nhẹ nhàng đụng một cái rồi ngã ra phía sau, Hứa Diệc Châu nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy thắt lưng của cô, kéo về phía mình. Anh dùng sức rất mạnh, Nhiễm Tích cảm giác mình lại sắp đụng vào người Hứa Diệc Châu nên vội vàng dùng tay chống trước ngực Hứa Diệc Châu, để tránh việc hai người lại tiếp xúc thân mật một lần nữa.
Diễn thử xong, Nhiễm Tích vội vàng bỏ cánh tay đang đặt trước ngực Hứa Diệc Châu xuống, cảm thấy gò má có chút nóng nóng.
Tuy chỉ là diễn, nhưng tiếp xúc thân mật như thế cũng khiến người ta ngại đó…
Đạo diễn lắc đầu, nói: “Như vậy chưa được, Tích Bảo cháu dùng sức quá nhỏ. Cháu nhìn chú làm thử một lần nè. Nhất định phải dùng sức đụng một cái, đừng sợ đụng đau, tuyệt đối không thể để người xem nhìn ra sơ hở, nhất định phải có một chút lực đàn hồi.” Nói xong đạo diễn hung hăng đụng một cái vào người Hứa Diệc Châu, Hứa Diệc Châu còn chưa chuẩn bị tốt bị đạo diễn đụng phải lảo đảo sắp ngã xuống, đạo diễn vội vàng giữ lấy anh, Nhiễm Tích cũng sợ hết hồn.
“Ai nha, chắc là do thân hình của chú hơi lớn, dùng sức cũng mạnh, nhưng mà với cháu thì không có gì đâu. Tích Bảo nhẹ như thế, dùng sức đụng một chút cũng không sao, chỉ cần lùi về sau một chút, sau đó lại bị ôm trở về, chao ôi, đúng vậy. Vừa nãy động tác chống vào ngực Diệc Châu rất tốt, cứ diễn như vậy đi, dù sao cũng là con gái, bị đẩy ngã một lần nhất định sẽ nghĩ cách tránh đi lần hai.”
Hai người diễn thử mấy lần, sau đó mới bắt đầu quay phim.
Tất cả nhân viên làm việc đều vào vị trí chuẩn bị, các diễn viên cũng bắt đầu đi vào nơi quay phim.
Hứa Diệc Châu lặng lẽ giữ lại người diễn viên quần chúng, “Tí nữa anh đụng Nhiễm Tích nhẹ một chút nha, em ấy sợ đau.”
Người diễn viên đầu tiên là sững sờ, sau đó ngơ ngác gật đầu.
Hứa Diệc Châu cười vỗ vai cậu ta, “Phiền anh rồi.”
Đạo diễn ngồi vào chỗ của mình, cầm lấy loa phóng thanh.
“Tất cả mọi người vào vị trí, action!”
******
Giữa trưa, trong thành Trường An rất náo nhiệt.
Giang Tinh Nguyệt mang bên mình một tiểu nha hoàn, hai người nữ giả nam chuồn ra khỏi phủ Thừa tướng, muốn nhìn xem thành Trường An ngoài kia như thế nào.
“Tiểu thư, chúng ta giả nam như vậy sẽ không sao chứ? Phục Linh có hơi sợ hãi, lỡ như lão gia hỏi tới…” Phục Linh lo lắng.
“Hừ hừ hừ, đừng làm mất hứng ta! Còn nữa ở bên ngoài phải gọi ta là công tử, ta đường đường là thân nam nhi bảy thước đấy!”
Giang Tinh Nguyệt có rất ít cơ hội được đi dạo trên đường lớn như thế này, cho nên nhìn cái gì cũng thấy hiếm lạ, xem bên này một chút, sờ sờ bên kia một chút.
Vừa đi về phía trước vừa nhìn đông nhìn tây, bả vai đột nhiên bị một người đẩy một cái. Giang Tinh Nguyệt bị đẩy lảo đảo ngã về phía trước, lại đụng vào một thân thể khác, hơn nữa còn là đụng ngực vào người ta, chưa kịp kêu đau thì lại bị đẩy ngã về phía sau.
Trong phút chốc, một cánh tay vòng qua eo nàng kéo nàng trở lại, Giang Tinh Nguyệt nghĩ đến việc vừa nãy không cẩn thận đụng ngực vào người ta, mặc dù đã có lớp vải bó lại, nhưng so với nam nhân vẫn có chút khác nhau! Nàng hoảng loạn dùng tay chống lên ngực người đó, có cảm giác bàn tay cách một lớp áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ truyền qua.
“Tiểu, tiểu công tử không sao chứ? Công tử hù chết nô tỳ rồi!” Phục Linh vội vàng tiến lên hỏi, nóng lòng đến mức thiếu chút nữa đã nói sai.
Giang Tinh Nguyệt cũng đứng vững lên, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, một thân áo bào xanh đen, tóc được cột lên, ánh mắt lạnh như băng lại sắc bén, trong lúc mơ hồ hình như nàng còn thấy một tia nghi hoặc lóe lên. Không thể không nói, đây nhất định là gương mặt cực kì anh tuấn, so với biểu ca được hàng ngàn cô nương ái mộ của nàng thì còn tuấn tú hơn vài phần.
“Đa tạ huynh đài.” Giang Tinh Nguyệt ho nhẹ một tiếng, cố ý thô giọng nói ra, còn đưa hai tay tạo thành dáng đa tạ.
Mạch Ly khẽ nhướn mày, khóe môi khẽ cong lên, cũng không nói gì.
“Công tử, túi tiền của công tử đâu rồi?” Phục Linh đột nhiên hỏi.
Giang Tinh Nguyệt duỗi tay sờ sờ, lại rủ đầu xuống nhìn một cái, quả thật không còn nữa. Đây chính là chiếc túi do chính nương (*) nàng tự tay thêu, mà nương nàng lúc mất cũng không để lại nhiều di vật!
(*) Cho ai không hay đọc truyên cổ đại thì nương là mẹ nha. Mình thích giữ nguyên chữ nương thay vì mẫu thân vì nghe thân thiết hơn á.
“Tiểu thư, vị công tử kia đi rồi.” Thấy Giang Tinh Nguyệt tức giận, Phục Linh lại gần nói nhỏ vào tai nàng một câu.
Giang Tinh Nguyệt quay mặt lại nhìn, quả nhiên, vị nam nhân y phục xanh đen kia đã tiếp tục đi về phía trước, hơi hơi nhíu mày, Giang Tinh Nguyệt phân tích: “Nếu như không làm việc trái với lương tâm thì tại sao phải vội vã rời đi như vậy? Nhất định là do trong lòng có quỷ, Phục Linh, đi, chúng ta đi theo sau!”
“Tiểu thư, chỉ có hai chúng ta hình như không tốt lắm thì phải? Nếu không chúng ta hồi phủ, tìm Giang thúc giúp đỡ đi!” Phục Linh hơi do dự.
“Chờ ngươi tìm đến Giang thúc thì người đã đi mất dạng rồi! Ngươi không đi thì ta đi!” Giang Tinh Nguyệt không nghe theo, bỏ Phục Linh lại rồi đuổi theo Mạch Ly.
Cảnh tượng chuyển sang nơi khác. Trong hẻm bóng người rất thưa thớt, chỉ có hai người Giang Tinh Nguyệt và Mạch Ly.
“Này! Cái người mặt y phục xanh đen phía trước kia, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Mạch Ly dừng chân, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy một “Tiểu công tử” thân bạch y hai tay vịn đầu gối, miệng mở to thở hổn hển.
Mạch Ly lại khẽ ngước mắt nhìn xung quanh bốn phía, chỉ có trơ trọi vài cây cổ thụ cùng vài căn nhà, khẽ câu môi, thật là to gan, một mình một thân cũng dám đuổi theo một nam nhân xa lạ, xem ra là một đại tiểu thư không rành sự đời rồi!
“Nè, giao ra đây.” Giang Tinh Nguyệt thở hổn hển đi đến trước mặt Mạch Ly, xòe tay ra.
Mạch Ly khẽ nhíu mày, mơ hồ nhớ lúc hắn rời đi, nghe được lời nói của một tiểu tùy tùng, chắc là tiểu nha hoàn, nói cái gì mà không thấy túi tiền, cho nên, đuổi tới đây là để tìm túi tiền sao? Thật ngây thơ…
“Không có.” Mạch Ly ưỡn cao thân, dự định xoay người rời đi, hôm nay hắn tới đây là để lấy một bảng báo cáo, cũng không có thời gian hồ nháo cùng tiểu nha đầu này.
“Này, ngươi trộm túi tiền của người ta còn dám chạy đi hả?” Giang Tinh Nguyệt thấy Mạch Ly muốn đi, tức giận bước lên giữ lấy ống tay áo của hắn.
Mạch Ly quay đầu lại, con mắt chuyển từ ngón tay trắng nõn lên Giang Tinh Nguyệt, bị con mắt đầy hàn khí nhìn như thế, Giang Tinh Nguyệt hoảng sợ vội vàng buông lỏng tay.
Đang do dự không biết nên làm gì bây giờ, lại thấy một bóng người xông vào con hẻm, người kia vừa chạy vừa nhìn ra phía sau, Giang Tinh Nguyệt thấy đồ vật trong tay người kia đúng là túi tiền của nàng.
“Đó là túi tiền của ta!” Giang Tinh Nguyệt kinh hô.
Ăn trộm bị âm thanh này làm hết hồn, bỏ chạy thục mạng.
Giang Tinh Nguyệt đuổi theo.
Mạch Ly nhìn bóng lưng của nàng, dừng một chút, khinh công đạp vách tường nhanh chóng vòng lên phía trước ăn trộm, áp chế hắn ta, đoạt lại túi tiền đưa cho Giang Tinh Nguyệt, chỉ để lại một câu, “Đừng đến làm phiền ta.” rồi xoay người rời đi.
Giang Tinh Nguyệt cầm túi tiền của mình, vui vẻ đến mức cũng mặc kệ ăn trộm có chạy hay không, cầm lấy túi tiền cọ lên mặt.
Thấy Mạch Ly rời đi, nàng vội vàng chạy chậm theo phía sau, xin lỗi vì khi nãy lỗ mãng, “Vị huynh đài này, vừa nãy thật ngại quá, mắt tiểu đệ vụng về, huynh đài như thế làm sao là ăn trộm được!”
Mạch Ly không để ý tới nàng, bước nhanh về phía trước.
Giang Tinh Nguyệt chân ngắn không đi theo kịp liền chạy chậm theo phía sau.
Vừa chạy theo vừa nói, “Huynh đài, để lại danh tính của ngươi đi, người trong giang hồ hỗn độn như thế, nói không chừng sau này ngươi sẽ cần đến ta đó!”
“Huynh đài, ngươi đừng không để ý tới ta, có thêm một người bằng hữu thì có sao đâu, đừng hẹp hòi như vậy chứ, ta cũng nói xin lỗi với ngươi rồi!”
“Nếu không ta gọi ngươi đại ca, ta họ Giang, ngươi kêu ta là Giang đệ, như thế nào?”
…
Trong màn hình dáng hai người lặng lẽ đi xa, chỉ nhìn thấy vóc dáng vui vẻ của một tiểu công tử cùng bước chân vững vàng một đại công tử to lớn.
“Cut! OK, qua!”
Cuối cùng cũng kết thúc, Nhiễm Tích vội vàng dừng bước lại, oán trách, “Thầy Hứa đi nhanh quá, em đuổi theo mệt muốn chết!”
Hứa Diệc Châu cười nhẹ, “Tôi còn cho rằng em đuổi theo rất vui vẻ đấy chứ.” Còn một câu nói chôn ở đáy lòng không nói: Dù sao tôi theo đuổi em cũng rất vui vẻ.
******
Buổi tối, sau khi rửa mặt xong, Hứa Diệc Châu bắt chéo hai chân dựa vào ghế sopha lướt Weibo.
Tin tức nghi lễ mở máy vào sáng hôm nay đã leo lên hotsearch của Weibo, phòng làm việc của anh còn làm theo một việc anh yêu cầu, đó là nhắc đến việc anh muốn dẫn Nhiễm Tích đi chơi bóng rổ, anh muốn xem phản ứng của mọi người đối với việc này như thế nào.
Nhấn like bài đăng của phòng làm việc xong, Hứa Diệc Châu ấn vào phần bình luận, bắt đầu lướt xuống đọc.
Một vài bình luận đầu phần lớn đều là “Chúc doanh thu bán vé phim mới của anh Diệc Châu sẽ đại thành công.”, “Anh Diệc Châu thật đẹp trai, nhất định phải chú ý thân thể nha anh yêu.”,…
Tìm kiếm một hồi, cuối cùng cũng thấy bình luận mà anh muốn thấy.
“Anh Diệc Châu muốn dẫn Nhiễm Tích đi chơi bóng rổ? Tri kỷ như thế à? Trước kia cũng không thấy anh ấy nhiệt tình với nữ diễn viên nào như thế!”
Hứa Diệc Châu kiềm lại ngón tay muốn bấm like, ở trong lòng khen người này một cái. Không sai, anh sẽ không nhiệt tình với nữ diễn viên nào khác, anh chỉ nhiệt tình với cô gái nhỏ nhà anh thôi.
Nhấp vào câu trả lời dưới bình luận này, cũng có người đồng ý và cũng có người phản đối.
“Làm ơn không cần tùy tiện đội mũ cho anh ấy, chồng là của mọi người.”
“Rủ đi chơi bóng rổ liền bảo nhiệt tình? Anh Diệc Châu vẫn luôn thích chơi bóng rổ, có khi chỉ là thuận miệng nói thôi.”
“Thật ra, tôi đang hẹn hò với Hứa Diệc Châu, anh ấy chỉ dùng Nhiễm Tích để ngụy trang thôi, nhưng thật ra là vì bảo vệ tôi đó.”
“Cậu nói như thế, tôi cũng thấy rất là… chao ôi, năm ngoái lúc quay 《 Căn Cứ Vui Vẻ 》, tôi có cảm giác hai người bọn họ rất thân thiết với nhau.”
“Lẽ nào hai người này lén phén với nhau? Tôi mặc kệ, dù sao lúc chơi bóng rổ chụp nhiều hình xíu là được.”
“Anh Diệc Châu không phải nói muốn tìm bạn gái sao? Tôi thấy cứ thuận theo tự nhiên đi, thần tượng thích là được.”
Lại đọc thêm vài bình luận nữa, anh thấy cũng có vài fan tiếp nhận việc anh đối xử rất tốt với Nhiễm Tích.
Sau đó vào trang cá nhân xem động thái của Nhiễm Tích, phát hiện cô share lại bài viết của trợ lý, là tấm hình lúc hai người chụp poster.
Tâm tình rất tốt, tiện tay bấm like một cái.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!