[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng - Chương 123
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


[Chuyển Ver] [ VKook] Ác ma chi sủng


Chương 123


Mạc Mạc sau khi thấy anh tỉnh lại sắc mặt cũng không thay đổi chút nào, nhịn không được hỏi: “Anh không sợ tôi giết anh sao?”

Phác Chí Mẫn âm thanh lạnh lùng nói: “Cô dám giết người sao?”

Mạc Mạc hừ lạnh một tiếng, cô vốn tức giận, thật sự rất hận không thể giết Phác Chí Mẫn, nhưng cô không muốn cũng không dám giết người, cô chỉ là muốn Mẫn Doãn Khởi trở lại bên cạnh cô mà thôi: “Tôi sẽ không giết anh, giết người là phạm pháp. Tôi chỉ muốn anh rời khỏi Mẫn Doãn Khởi là được rồi!”

Phác Chí Mẫn mặc kệ cô, anh đang chờ Đoạn Phi Ưng xuất hiện. Đoạn Phi Ưng lợi dụng Mạc Mạc đơn giản là muốn trừ khử anh để đả kích U Minh Điện.

Lúc này di động Phác Chí Mẫn đột nhiên vang lên nhưng Phác Chí Mẫn vẫn không nhúc nhích. Tuy anh bây giờ vẫn còn một chút sức lực và… Nhưng bây giờ giữ lại một chút sức lực đó vẫn tốt hơn.

Một Mạc Mạc muốn động vào anh vẫn không có năng lực đó, cho dù là trong tình trạng này. Nhưng anh lại không biết Đoạn Phi Ưng khi nào sẽ đến, hiện tại tình hình của anh muốn trốn chạy là không có khả năng!

Mạc Mạc lấy điện thoại, nhìn tên trên mặt điện thoại thì ngẩn người. Nhìn vẻ mặt của cô, Phác Chí Mẫn liền biết là Mẫn Doãn Khởi. Mạc Mạc phục hồi tinh thần lại, nhấn nút nghe, còn chưa kịp nói chuyện liền nghe thấy tiếng rống giận bên kia: “Phác Chí Mẫn cái tên khốn kiếp này, mỗi lần trở về đều không cho tôi biết!”

Phác Chí Mẫn cũng nghe thấy tiếng rống giận dữ trong điện thoại, khóe miệng không khỏi run run. Mạc Mạc siết chặt điện thoại di động: “Khởi…”

Nghe thấy tiếng của Mạc Mạc, Mẫn Doãn Khởi sửng sốt một chút, có chút dự cảm không tốt: “Phác Chí Mẫn đâu?”

Mạc Mạc không có trả lời vấn đề của anh, cứ thế nói: “Khởi… Anh đừng ở cùng một chỗ với anh ta được không?”

Giọng Mẫn Doãn Khởi trở nên lạnh lùng: “Cô làm cái gì?”

“Em…” Không đợi Mạc Mạc nói thêm gì, Mẫn Doãn Khởi lại đột nhiên cúp điện thoại. Trong lòng Phác Chí Mẫn thả lỏng, xem ra anh không chết được.

Tuy Đoạn Phi Ưng lợi dụng Mạc Mạc làm cho anh không cẩn thận trúng chiêu, nhưng dù sao Mạc Mạc cái gì cũng đều không hiểu, chỉ là lấy đi súng trên người anh, những chỗ khác cũng không động.

Mạc Mạc sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười: “Phác Chí Mẫn, kỳ thật anh ta cũng không phải rất yêu anh!” Phác Chí Mẫn thật bó tay, anh thật sự có chút hoài nghi đầu người phụ nữ này có vấn đề! [Mị: E đồng ý 2 tay 2 chân lun!]]

Mạc Mạc cứ thế tự mình nói: “Tôi sẽ không giết anh nhưng tôi nhất định sẽ không cho anh tiếp tục quấn lấy anh ta!”

Phác Chí Mẫn thật sự không muốn để ý tới cô, anh nào có quấn lấy Mẫn Doãn Khởi? Rõ là Mẫn Doãn Khởi quấn lấy anh! Trong lòng tự oán thầm thì thấy Mạc Mạc mở cửa kho hàng ra, có một người đàn ông tiến vào. Phác Chí Mẫn nhìn kỹ người đàn ông đó một lượt, trong lòng có chút nghi hoặc. Vốn tưởng là người Hắc Diễm bang nhưng người đàn ông này cũng không giống người trong hắc đạo!

Đang suy nghĩ lại cảm nhận được ánh mắt dâm tà của người đàn ông kia, Phác Chí Mẫn biến sắc, người phụ nữ chết tiệt này không phải là muốn…

“Hắc hắc… Bộ dạng thật đáng yêu. Tôi thích!”

Phác Chí Mẫn lạnh lùng nhìn người đàn ông kia, ánh mắt rất khủng bố. Dám nói anh đáng yêu? Còn dám dùng ánh mắt này nhìn anh? Nếu bình thường anh đã sớm chém tên này thành tám mảnh, nhưng hiện tại anh không có sức lực đó. Thật sự là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh mà!

Mạc Mạc nhìn Phác Chí Mẫn có chút áy náy nói: “Thật xin lỗi. Tôi cũng không muốn đối với anh như vậy nhưng anh lại cố tình không chịu rời khỏi Khởi, tôi đành phải làm như vậy!”

Phác Chí Mẫn có chút nghiến răng nghiến lợi. Mẫn Doãn Khởi chết tiệt, ai tốt không yêu lại yêu phải người phụ nữ điên như vậy! Cô ta lúc nãy còn nói giết người là phạm pháp, cô ta cho rằng cô ta làm chuyện này sẽ không phạm pháp sao?

Anh đường đường đường chủ U Minh Điện cư nhiên lưu lạc đến tình cảnh như thế này, nói ra không sợ người ta cười đến rớt quai hàm sao? Nhiều nguy hiểm đều trải qua lại không cẩn thận rơi vào trong tay người phụ nữ điên này, thật sự là lỡ một bước chân thành thiên cổ hận!

Bộ dạng người đàn ông kia như một bức tranh thô tục, cũng không biết Mạc Mạc tìm một người như vậy ở chỗ nào. Lúc này người đàn ông kia chính là hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Phác Chí Mẫn, rõ ràng đối với anh rất vừa lòng.

Nhìn người đàn ông kia càng ngày càng tới gần, sắc mặt Phác Chí Mẫn lại càng ngày càng bình tĩnh. Ngay cả sát ý cũng hoàn toàn thu lại. Người đàn ông kia vội vàng không nhịn nổi nhào tới kéo quần áo của Phác Chí Mẫn, ý lạnh trong mắt Phác Chí Mẫn chợt lóe. Sau đó người đàn ông kia đột nhiên dừng lại liền gục lên người anh bất động!

Mạc Mạc đợi trong chốc lát, thấy người đàn ông kia không có phản ứng gì, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Đang định đi qua xem thì cửa kho hàng lại bị người mở ra. Mạc Mạc quay đầu nhìn lại, không nghĩ tới lại thấy Mẫn Doãn Khởi.

Về phần Mẫn Doãn Khởi vì sao đến nhanh như vậy là vì nhà Phác Chí Mẫn ở gần đây. Mẫn Doãn Khởi nghe nói Phác Chí Mẫn đã trở về, thấy anh không ở trong biệt thự liền đến nhà anh, nhưng cũng không có thấy người cho nên mới gọi điện thoại rầy rà Phác Chí Mẫn.

Lần theo dấu vết vị trí của Phác Chí Mẫn, Mẫn Doãn Khởi liền nhanh chóng chạy đến, thấy rõ tình cảnh bên trong thì biểu tình trên mặt có chút khủng bố. Lúc trước Mạc Mạc thiếu chút nữa hại chết Tuấn Chung Quốc, có thể nói là bị người lợi dụng, cô cũng không có ý hại người nhưng bây giờ thì sao? Mẫn Doãn Khởi không thể không thừa nhận Mạc Mạc đã sớm không còn là nữ sinh quật cường lại thiện lương trước kia, cô đã thay đổi rồi!

Một cước đá văng người trên người Phác Chí Mẫn ra, Mẫn Doãn Khởi nhíu mày nói: “Cậu sao ngốc như vậy?” Cư nhiên lại không cẩn thận mắc mưu Mạc Mạc như vậy.

Tuy nói ra lời không dễ nghe nhưng thấy Phác Chí Mẫn không có việc gì anh mới nhẹ nhàng thở ra.

Phác Chí Mẫn đương nhiên biết cậu lo lắng cho anh, trừng mắt liếc cậu một cái: “Tôi là bị ai làm hại?” Còn không phải ánh mắt cậu quá kém rước lấy phiền phức sao!

Nhìn anh không thể nhúc nhích, Mẫn Doãn Khởi lo lắng hỏi: “Có khỏe không?”

“Không có việc gì, chỉ là không có sức!”

“Khởi…” Mạc Mạc đột nhiên chạy tới ôm Mẫn Doãn Khởi khóc nói: “Khởi… Em thật sự biết sai rồi, anh tha thứ cho em được không? Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa!”

Mẫn Doãn Khởi sắc mặt âm trầm, chợt đưa tay bóp cổ cô: “Biết sai rồi? Vậy cô hiện tại đang làm cái gì?” Cho dù cô ta không có ý định muốn mạng của Phác Chí Mẫn nhưng cũng làm chuyện tổn thương Phác Chí Mẫn. Hơn nữa nếu không phải cậu đúng lúc gọi điện thoại cho Phác Chí Mẫn, chờ người Hắc Diễm bang đến, Phác Chí Mẫn còn mạng ở đây sao?

Cho dù đoán cũng biết lúc này ai sẽ ra tay với Phác Chí Mẫn vì Mạc Mạc không có khả năng tìm được nơi như vậy, cũng không có khả năng có được thuốc này.

“Em…” Cảm giác hít thở không thông làm cho Mạc Mạc cảm thấy khó chịu, đưa tay muốn đẩy tay trên cổ ra lại như thế nào cũng không đẩy ra được. Mạc Mạc trong lòng có chút sợ hãi, nhìn biểu tình khủng bố của Mẫn Doãn Khởi có chút không tin anh sẽ đối với cô như vậy. Khó khăn mở miệng nói: “Khởi… Anh là yêu em đúng không? Vũ Văn Lạc cũng nói là anh yêu em!”
——————————————————–
_Truyện đã sắp hoàn, các chế đã tìm được cho mình một bộ mới chưa? Liệu nếu mị chuyển ver bộ khác, mn sẽ theo dõi chứ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN