Ảnh Hậu Đến Từ Nghìn Năm Trước
Chương 108
Huyền Thương, Băng Linh ở bên ngoài chơi thêm một lúc thì cũng đến thời gian khai tiệc. Hai người vào phòng thay đồ rồi ra tiếp khách.
Băng Linh tháo bỏ bộ váy cưới nặng nề thay vào một bộ váy cưới màu đỏ vừa nhẹ vừa thoải mái.Trang điểm làm tóc lại một lúc là ổn. Huyền Thương cũng thay bộ Âu phục trắng ra, mặc một bộ đồ cưới màu đỏ như Băng Linh.
Hai người dắt tay nhau ra tiếp khách, đầu tiên là đến mời rượu trưởng bối hai nhà. Nói là mời rượu nhưng thực chất hai người chỉ nhấp miệng cho qua, khách khứa gần cả ngàn người, bàn nào cũng uống thì sức đâu mà động phòng.
Tiệc được tổ chức từ buổi chiều, đến hiện tại cũng đã gần nửa đêm rồi. Huyền Thương thấy bà xã của mình đã mệt mỏi lắm rồi, người cũng ngà ngà say nên quyết định đưa cô về phòng làm chuyện chính. Mặc dù tiệc vẫn còn nhưng anh phải quan tâm bà xã của mình chứ, Huyền Thương kéo đám phù rể đến thay anh uống rượu còn anh phải đưa vợ đi động phòng. Đấy chính là mục đích của phù rể mà, bốn người kia cũng không nỡ từ chối. Đành liếc ánh mắt oán hận nhìn Huyền Thương đang đỡ vợ yêu đi động phòng.
Anh đỡ Băng Linh một đường thẳng tiến đến phòng tân hôn của cả hai. Căn phòng rất rộng, tất cả được trang hoàng một màu đỏ chói mắt nhưng rất đẹp, trên chiếc giường kingsize phía trước được rải rất nhiều cánh hoa hồng tạo thành hình trái tim lớn.
Băng Linh dù say nhưng vẫn chưa đến mức mất hết ý thức. Nghĩ đến chuyện sập xảy ra cô không khỏi đỏ bừng mặt, có lẽ là xấu hổ hay là do men rượu mà gương mặt cô đỏ lên lại thêm một phần mơ màng trông cực kỳ quyến rũ.
Huyền Thương nhìn thấy cô như vậy không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Trong người anh vốn đã có hơi men nay lại bị vẻ phong tình quyến rũ của cô kích thích, cậu em dưới thân cũng bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Huyền Thương đỡ Băng Linh đến giường nằm xuống sau đó cúi người xuống tháo giày ra cho cô. Anh vừa đứng dậy thì bị choáng ngã nhào lên người Băng Linh, hai tay chống hai bên vai cô. Mặt đối mặt với nhau, ngay lúc anh định đứng dậy thì cô vợ nhỏ của anh lại túm cổ áo anh kéo xuống, hôn anh. Chút tỉnh táo còn xót lại của Huyền Thương cứ thế mà bay biến. Anh chuyển từ bị động sang chủ động, cuồng nhiệt khoáy đảo khoang miệng cô, tận hưởng mật ngọt. Kết thúc nụ hôn nồng nàn, Huyền Thương thở dốc nói vào tai cô:
– Đây là em tự tìm lấy.
Anh vừa nói xong thì Băng Linh vốn đang nằm im đột nhiên lật người lại đè lên người anh, cô mở đôi mắt mơ màng của mìn nhìn anh, tay không ngừng vuốt mặt anh, xoa loạn lên ngực anh, đây là đang chơi với với lửa mà. Băng Linh cất giọng yêu kiều quyến rũ nói:
– Anh từng nói muốn lần đầu của chúng ta là đêm động phòng. Nhưng anh lại chần chờ vì sợ em đau, anh đã không nỡ thì em giúp anh vậy.
Huyền Thương thật hết nói nổi với cô vợ của mình. Anh hiểu cô mà, bản thân sợ đau nên hôm nay mới cố tình uống rượu để lấy can đảm, rượu vào rồi thì cái gì cũng dám làm ra. Lại còn quyến rũ anh như thế này nữa, nếu anh không làm gì thì thật phí tâm tư của cô rồi. Băng Linh vừa tháo được hàng nút áo của anh thì Huyền Thương cũng đưa tay rút cây trâm đang cố định búi tóc của cô xuống, mái tóc màu đỏ rượu cứ thế xỏa ra rơi lã tả lên lồng ngực trần của Huyền Thương chọc cho anh một trận ngứa ngáy.
Huyền Thương thật sự là chịu không được cô mê hoặc, quyến rũ như vậy. Anh đâu tay kéo móc áo phía sau lưng cô ra sau đó đưa tay từ từ cởi váy của cô. Bàn tay anh thô ráp đầy những vết chai chạm vào tấm lưng mịn màng của cô khiến Băng Linh cảm thấy một trận tê dại chạy dọc sống lưng lên đến đại não. Cô thở dốc rên rỉ, trong hơi thở có chứa hơi rượu phả vào mặt Huyền Thương khiến anh tê dại, anh lại nghe những tiếng rên nhỏ như mèo kêu của cô thì như được uống thuốc kích thích. Tay cởi đồ càng nhanh hơn, thoáng chốc bộ váy cưới màu đỏ của Băng Linh đã rơi dưới sàn, thân thể trắng như tuyết đầy quyến rũ cứ thế bại lộ trước mặt anh. Huyền Thương đã xoay ngược tình thế, bây giờ anh đang nằm trên, anh cởi nốt phần quần áo còn lại của mình, đưa bàn tay vuốt ve má cô đầy dịu dàng. Băng Linh bắt lấy bàn tay đang vuốt mặt mình giữ chặt, mơ màng nói:
– Anh còn đợi tới khi nào nữa? Hôm nay anh không làm nốt thì lần sau em tỉnh táo anh sẽ không giữ được quyền chủ động đâu đó.
– Anh rất muốn nhìn thấy em chủ động câu dẫn anh. Nhưng hôm nay là đêm tân hôn, anh chủ động vẫn hơn.
– Vậy mà anh còn đợi. Nhẫn nhịn gần 30 năm em không tin đến mức này rồi anh còn đợi.
– Đợi không nổi nữa nhưng vẫn sợ em đau.
Băng Linh dù say nhưng vẫn biết nếu mình tiếp tục câu dẫn anh thì ngay lập tức anh sẽ hóa sói ăn sạch cô. Nhưng nếu không quyến rũ anh thì hai người nhất định sẽ trần truồng nói chuyện tới sáng như hiện tại. Thông suốt rồi Băng Linh hít thở một nơi thật sâu sau đó đưa tay xuống dưới nắm lấy cậu em nhỏ của anh nãy giờ chọc vào người cô không dứt. Cô vừa đưa tay chạm vào liền có cảm nghĩ vừa chạm phải thanh sắt vừa được nung nóng, nóng đến suýt phỏng tay, mặt cô cũng vì vậy mà đỏ đến lợi hại. Nhưng khổ nhất vẫn là Huyền Thương, cô vừa chạm vào nơi nhạy cảm nhất của mình thì anh dường như cảm thấy nơi đó có dòng điện chạy qua rồi lan ra toàn bộ cơ thể anh. Nhưng cái cảm giác này thực sự rất thoải mái, không kìm được Huyền Thương rên lên một tiếng rồi thở dốc, anh sắp không chịu được rồi. Thuận theo ham muốn của bản thân, Huyền Thương bắt đầu hành động. Anh hôn lên từng tấc da thịt trắng nõn trên người Băng Linh, hôn tới đâu liền để lại dấu hôn đỏ chót ở đó. Thoáng chốc cơ thể cô đều toàn dấu hôn do anh lưu lại, Băng Linh không chịu được kích thích rên rỉ kiên tục. Huyền Thương lại càng làm tới, hết hôn lại đâu tay xoa nắn những nơi nhạy cảm của cô. Mà Băng Linh cũng không nằm yên tận hưởng một mình, cô đưa tay không ngừng vuốt ve xoa nắn thứ dưới thân anh, cảm nhận nó từ từ lớn dần thì nỗi sợ trong lòng cũng tăng theo, lớn như vậy cô thật sự sợ mình bị đâm chết đó.
Hai người an ủi nhau được một lúc thì Huyền Thương cũng tiến đến bước cuối cùng. Anh từ từ đưa cậu em của mình tiến vào nơi bí mật nhất của người phụ nữ, mặc dù không chịu được nữa nhưng anh không dám làm nhanh, dục vọng của anh không quan trọng bằng cảm giác của cô. Vào được một chút rồi anh ngẩng đầu hôn môi cô hỏi:
– Đau không em?
– Vẫn ổn! Nhưng anh càng chậm chúng ta càng khó chịu.
Huyền Thương nghe cô nói liền hiểu, cô nói đúng anh càng chần chờ thì không riêng gì anh mà cả cô cũng sẽ bị dày vò. Anh liền hạ quyết tâm động thân một cái, cả cây gậy lớn của anh liền vào lút cán, đồng thời anh cũng cảm giác được tấm màn mình kia bị phá rách. Máu dưới hạ thân cô chảy xuống.
Cảm giác phá thân thật sự đau không gì tả nổi. Trong khoảng khắc tấm màn bị phá rách đó, trong đầu Băng Linh chẳng nghĩ được gì cả chỉ có cảm giác đau đớn bủa vây lấy cô. Băng Linh đay đớn ôm chặt tấm lưng trần của Huyền Thương, in lên đó những vết cào của cô. Vì kìm nén tiếng la của mình mà cô không ngần ngại cắn một ngụm lên vai Huyền Thương khiến anh rên lên một tiếng nhưng anh cũng không dám động đậy. Huyền Thương hiểu rõ bây giờ cô đang rất đau đớn, chỉ cần anh động một cái thì cô nhấc định sẽ khóc cho coi.
Hai người giữ nguyên tư thế ấy một lúc lâu mãi đến khi Băng Linh bảo anh động thì Huyền Thương mới bắt đầu từ từ động thân. Mặc dù người chịu đau đớn là cô nhưng anh đây cũng khó chịu chẳng kém đâu. Bây giờ nghe cô nói anh có thể cử động thì Huyền Thương như con thú động dục không ngừng dày vò thân thể cô. Nhưng cảm giác cả hai hòa làm một này thực sự rất thoải mái khiến hai người không nỡ tách nhau ra. Lần đầu làm chuyện thân mật nhưng Huyền Thương lại không cần dạy cũng biết, đây có lẽ là bản năng nguyên thủy của đàn ông chăng? Anh mỗi lần làm đều khiến Băng Linh dục tiên dục tử, trong đầu không suy nghĩ được gì cả. Đêm tân hôn của hai người diễn ra tuy có chút chậm nhưng vẫn rất thành công. Hai người đại chiến vài hiệp dàu mãi đến khi Băng Linh mệt đến sắp xỉu đến nơi thì Huyền Thương mới yêu thương ôm cô đi vào nhà tắm, tắm rửa cho cả hai rồi mới quay lại giường ngủ.
Hôm nay là đêm động phòng của cặp đôi Huyền Thương – Băng Linh nhưng một cặp đôi khác cũng vì rượu vào mà làm ra những hành động khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Quay lại bữa tiệc vào một tiếng trước, khi Huyền Thương vừa đưa vợ đi động phòng thì bữa tiệc vẫn diễn ra bình thường. Ai cũng biết không thể ngăn người ta làm chuyện thân mật vào ngày hôm nay.
Thượng Quan Quân ngồi trên bàn uống rượu nhưng ánh mắt lại luôn dõi theo thân ảnh nhỏ xinh của Hạ Nguyệt Anh. Anh nãy giờ nhìn cô nên không nhận ra bản thân mình đã xem rượu mạnh như nước lã mà uống không ngừng hoặc có lẽ anh biết đó là rượu nhưng vẫn uống rất nhiều. Uống cho thỏa nỗi tương tư trong suốt những năm qua, cho nguôi ngoai nỗi đau vì nhớ thương một người trong nhiều năm. Hai người Thượng Quan Triệt và Thượng Quan Hạo thấy anh như vậy nhưng cũng không có ý định ngăn cản. Lúc tỉnh táo người ta có thể chịu đựng, có thể biết điểm dừng ở đâu, có thể cắn răng không làm những việc mình muốn làm nhưng khi rượu vào rồi thì những lời nói thật lòng nhất sẽ tuôn ra, những gì phải chịu đựng sẽ được thoát ra, sẽ làm những việc mà khi tỉnh táo mình không có dũng khí để làm. Thượng Quan Quân trong những năm qua đã chịu quá nhiều rồi, nếu chịu đựng nữa sẽ có ngày cậu ấy sẽ phát điên lên mất. Hệt như một quả bong bóng, dù lớn tới đâu cũng có giới hạn. Một khi vượt quá giới hạn sẽ phát nổ. Thượng Quan Quân cũng vậy, nếu để anh ấy đợi thêm vài năm nữa thì đó sẽ không còn là Thượng Quan Quân nữa. Tấm chân tình mà anh ấy giữ trong tim suốt 15 năm cũng nên để Hạ Nguyệt Anh biết được rồi. Đôi khi những lời nói do men rượu ép nói ra còn cảm động hơn những gì ta nói khi tỉnh táo. Thượng Quan Triệt, Thượng Quan Hạo và Băng Linh là những người hiểu rất rõ tình cảm mà anh/em trai bọn họ dành cho cô gái đó. Cho nên nhân dịp hôm nay là ngày vui của Băng Linh sẵn tiện tác hợp cho hai người này luôn. Khó có dịp Hạ Nguyệt Anh về nước thế này, nếu Thượng Quan Quân còn không biết nắm bắt thì anh nhất định sẽ hối hận.
Nhưng tiệc sắp kết thúc rồi vẫn không thấy Thượng Quan Quân có chút hành động nào. Hoàng đế chưa gấp thái giám đã gấp, Thượng Quan Hạo lén gọi một cuộc điện thoại. Vài phút sau, bên chỗ Hạ Nguyệt Anh xảy ra vấn đề. Cô đang hóng gió ngoài boong tàu thì từ đâu một thanh niên đẹp trai xuất hiện gạ gẫm cô. Hạ Nguyệt Anh uyển chuyển tránh đi móng vuốt của người đó nhưng vì trong người cũng có hơi men, cô lại là con gái nên chẳng mấy chốc đã chịu thua. Người đàn ông kia vừa ôm cô thì Thượng Quan Quân từ đâu chạy đến đấm vào mặt anh ta một cái rõ đau sau đó bế Hạ Nguyệt Anh về phòng của mình.
Đúng như những gì Thượng Quan Triệt và Thượng Quan Hạo nghĩ, rượu vào thì cái gì cũng dám làm. Đêm đó ngoại trừ Huyền Thương và Băng Linh động phòng thì Thượng Quan Quân và Hạ Nguyệt Anh cũng bén lửa.
Khi hai cặp đang trong phòng điên loan đảo phụng thì ngoài boong tàu, khi Thượng Quan Quân vừa đưa người đi thì Thượng Quan Hạo chạy đến đỡ người đàn ông kia dậy. Thân thiện vỗ vai còn chỉnh lại cổ áo cho anh ta sau đó giọng điệu đầy thành khẩn nói:
– Xin lỗi bạn thân, khiến cậu bị đánh oan rồi.
– Không sao, có thể giúp anh trai cậu thoát ế, ôm mỹ nhân về nhà thì tớ bị đánh một cũng không thiệt.
– Cảm ơn cậu, Rey!
– Thay vì nói cảm ơn tớ thì cậu cũng nên tìm cho mình một cô vợ đi. Tớ thấy bố mẹ cậu cũng muốn có cháu lắm rồi đó, em út nhà cậu cũng đã yên bề gia thất rồi, cậu còn đợi tới khi nào? Tìm một cô vợ vừa thoát kiếp FA, vừa tránh được mấy cô gái như sói, như hổ trong showbiz kia, vừa giúp bố mẹ vui lòng, có gì không tốt chứ? Tuổi cậu cũng đâu còn trẻ, không lẽ muốn trâu già gặm cỏ non.
– Cậu nói cái gì mà trâu già gặm cỏ non chứ, khẩu vị của tớ đâu có nặng thế. Tớ cũng muốn thoát kiếp FA lắm chứ, cậu có hiểu ngày ngày phải chịu cảnh em gái nhét cẩu lương vài mồm khó chịu thế nào không? Tớ cũng muốn có vợ để ngược lại hai người đó nhưng đối tượng chưa xuất hiện thì biết làm sao. Cậu cũng biết tớ là người thà chậm chứ không ẩu mà, huống chi là hôn nhân đại sự. Đâu phải tùy tiện tìm một người về là được, theo tớ nghĩ thì đế lúc thích hợp, người cần xuất hiện ắt sẽ xuất hiện. Vừa đúng người lại đúng thời điểm, đó mới gọi là hạnh phúc, như em gái tớ vậy đó.
– Ừm, hi vọng ông trời sẽ không bạt đãi cậu. Đến lúc bản thân một bó tuổi rồi, em gái cậu cũng con đàn cháu đống rồi thì chân ái đời cậu mới xuất hiện.
– Cậu đang rủa tớ đó hả?
– Không, tớ chỉ nhắc nhở cậu thôi. Duyên là do ông trời sắp đặt nhưng có đến được với nhau hay không, có thể bên nhau đến lúc chết đi hay không là do mỗi chúng ta quyết định.
– Cậu nói cũng có lí. Nhưng thôi, dù sao anh trai tớ tình đầu còn chưa có, tớ chưa phải mục tiêu đầu của bố mẹ là may rồi. Chúng ta không nói chuyện này nữa, vào trong thôi.
– Đi vào trong thoa thuốc nữa chứ, đây là gương mặt làm ra tiền cho tớ đấy.
– Đi thôi.
Hai người đàn ông đi vào trong thuyền, vào phòng tìm thuốc cứu thương. Bên ngoài tiệc vẫn còn tiếp diễn mãi đến quá nửa đêm mới kết thúc.
***
Bao nhiêu năm đọc ngôn tình, đọc truyện H xem như cũng có đất dụng võ. Hi vọng sẽ không làm mọi người thất vọng vì H quá nhạt.
Về phần tác phẩm bên Manga Tô thì có hơi rắc rối. Thử thách với tác phẩm này có lẽ hơi quá với mình khi cốt truyện chưa hoàn chỉnh mà mình đã vội viết vậy nên mình đã phải sửa lại văn án nhiều lần, nhưng lần này là hoàn chỉnh rồi, không sửa nữa. Có điều văn án vừa sửa xong vẫn đang trong kiểm duyệt nên trên trang chủ của truyện vẫn chưa có thay đổi mới. Mọi người không vội vì thay đổi lần này hơi lớn, cốt truyện theo đó cũng sẽ thay đổi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!