Diệp hận (Cao H- ngược) - Chương 14: Kem đậu đỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1292


Diệp hận (Cao H- ngược)


Chương 14: Kem đậu đỏ


“Buông ra! Buông ra!”
Mạc Diệp cố vùng vẫy triệt để muốn thoát khỏi, Cố Uy hết kiên nhẫn nắm lấy bả vai cô xoay nửa vòng áp lung cô lên bức tường bên cạnh đanh giọng: “Làm loạn đủ chưa?”
Mạc Diệp khinh bỉ: “Tôi làm loạn?” Khắc chế lồng ngực phập phồng lên xuống vì tức giận “Anh nhung nhớ chị ấy như vậy, tôi không nên bớt làm phiền hai người?”
“Nhung nhớ?” Đôi mắt người đàn ôm không có lấy một tia nhiệt độ, hạ đầu mũi gần như chạm vào mũi Mạc Diệp “Nếu như Cố Uy tôi thật sự đã muốn làm, em cho rằng tôi sợ em phát hiện?”
Đáng ghét! Hắn bỏ công việc chạy đến đây đón cô, cô thế nhưng cho rằng hắn đến tìm Tô Lưu Vân.
“Còn có thể cho rằng thế nào, tôi đã quá rõ bản lĩnh của anh”
Bản lĩnh mà hắn đã duy trì rất tốt suốt hai năm sau lung cô.
Mạc Diệp thừa lúc Cố Uy thất thần, dùng sức đẩy hắn ra tránh thoát nhanh chân bước vội, không quan tâm hắn kiên trì gọi theo phía sau.
“Em muốn đi đâu!”
Thái Diệc Hàm đợi không bao lâu thì Mạc Diệp đi ra từ bên hông toà nhà, là lung là Cố tổng của Thời Uy đuổi theo phía sau lưng cô, dù chưa từng chào hỏi nhưng hắn biết thân phận người này.
Thái Diệc Hàm hạ thấp mũ vải, kéo khẩu trang lên che ngang sống mũi thẳng tắp, mở cửa xe gật đầu chào Mạc Diệp.
Hai người biết nhau đã lâu thông qua Hàn Ni, Mạc Diệp không cầu kỳ liền nói: “Tối nay đài có chương trình âm nhạc người đến xem khá đông, có lẽ anh không tiện vào trong rồi, Ni Ni nói chúng ta chờ cô ấy ở nhà hàng đối diện”
“Được”
Thái Diệc Hàm vừa mở cửa xe vừa nhìn ra phía sau Mạc Diệp, Cố Uy nhanh chân theo kịp bước đến đứng song song, một tay khoác qua giữ lấy vai Mạc Diệp, tỏ ra như không để ý còn có người khác, cố tình bắt chuyện Mạc Diệp:
“Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu a?” Bàn tay hắn trên vai Mạc Diệp nắn nhẹ thị uy, rồi mới nhìn đến Thái Diệc Hàm đứng đối diện, tay phải chìa ra lịch thiệp: “Tôi là Cố Uy, chồng A Diệp”
Thái Diệc Hàm bắt tay trở lại, giới thiệu bản thân xong nói: “Chúng tôi đang tìm một nơi để chờ Ni Ni”
Cố Uy chủ động giới thiệu vài chỗ tốt, bàn tay đang ôm vai Mạc Diệp hơi dùng sức kéo cô gần sát trong ngực mình, thấp đầu làn thổi khí vào tài Mạc Diệp ái muội nói:
“A Diệp, vậy lão công đưa em đi”
Câu ‘Không cần đâu’ chưa kịp thốt ra bị ánh mắt Cố Uy âm trầm lãnh liệt chặt đứt. Mạc Diệp mím chặt môi, khí thế âm lãnh của hắn làm lông tơ trên người cô chợt dựng đứng cả lên, một chút năng lượng phản kháng tích tụ được ban nãy giờ như bong bóng xẹp lép. Không còn cách nào khác, cô bắt buộc giấu kín vết nhơ đằng sau hôn nhân của bọn họ, làm sao có thể qua mắt được Hàn Ni nếu cô ấy biết được Cố Uy có mặt tại đây mà không đi cùng bọn họ.
Phản kháng dần tan rã trong mắt Mạc Diệp làm Cố Uy đắc ý, cô quả nhiên chỉ là con mèo nhỏ, dù cố tỏ ra như mình là một con nhím nhưng xù lên thì chẳng có cái gai nào. Mèo nhỏ không những nghĩ sai còn dám phớt lờ hắn, phải chỉnh đốn là không thể bàn cãi.
Thái Diệc Hàm cả người cải trang kín mít đánh giá một vòng căn nhà hàng cao cấp, ba người lên thẳng một phòng riêng biệt yên tĩnh ở lầu ba, lúc Hàn Ni tới là khoảng mười phút sau đó, Thái Diệc Hàm đã thay cô chọn thực đơn.
Hội ngộ lần đầu kể từ Mạc Diệp kết hôn, Hàn Ni không khỏi vô cùng hào hứng chuyện trò, không nhận ra sắc mặt miễn cưỡng từ cô bạn thân. Hai người đàn ông trên bàn ăn yên tĩnh hơn, thỉnh thoảng sẽ chỉ trò chuyện xã giao đôi câu, dù không chung lĩnh vực nhưng bất ngờ lại nói chuyện khá hợp.
Lúc dùng xong món chính, Hàn Ni nói muốn ăn kem tráng miệng, minh tinh Thái Diệc Hàm xưa nay nổi tiếng phong thái cao lãnh tròn mắt rối rít ngăn cản:
“Không được! Cổ họng em không tốt”
Hàn Ni chun chun mũi khẽ nũng nịu: “Nhưng em muốn ăn, A Diệp cũng muốn ăn, sao anh có thể tàn nhẫn với cô ấy như thế”
Mạc Diệp nhịn cười, không lấy làm lạ vì lần nào cũng sẽ bị đẩy ra làm bình phong.
Nghĩ chưa thuyết phục được, Hàn Ni nói tiếp: “Ai bảo ăn kem không tốt, ngày trước ở kí túc xá em và A Diệp còn ăn kem thay cơm đấy”
Thái Diệc Hàm vẫn là thất bại như mọi lần, đành chấp nhận thoả hiệp: “Vậy anh sẽ để sẵn thuốc trong giỏ, chỉ cần thấy khó chịu là phải uống đấy” Nói xong cưng chiều sờ nắn cái mũi thanh tú cô nàng.
Người phục vụ tinh ý đến gần chờ nghe yêu cầu, Hàn Ni nhanh nhảu gọi một phần kem thập cẩm.
Cố Uy lướt nhìn Mạc Diệp một cái rồi chủ ý gọi thay: “A Diệp một phần kem đậu đỏ đi. Kem đậu đỏ ở đây khá ngon”
Hàn Ni đang mè nheo với Thái Diệc Hàm nghe thấy thì ngạc nhiên xen vào: “Không phải chứ A Diệp! Cậu đổi khẩu vị rồi à?”
Cố Uy khó hiểu nhìn Hàn Ni, rồi lại quay sang nhìn Mạc Diệp, không biết từ lúc nào cô chỉ cúi thấp đầu một mực im lặng ngồi đó, mặt không biểu tình. Từ chỗ Cố Uy nhìn sang thấy rõ bàn tay cô đặt trên đùi đang siết chặt lấy tấm khăn ăn, đầu ngón tay đâm vào cuộn vải ửng hồng.
Mạc Diệp không muốn ai khác nhận ra bức bách trong lòng mình lúc này, kiềm chế tâm trạng xin lỗi người phục vụ: “Đổi lại giúp tôi thành kem vani đi”
Sau đó quay sang Hàn Ni giải toả thắc mắc: “Ừ, hihi. Tớ vừa nãy định gọi thử loại kem đậu đỏ mà chị gái tớ thích, nhưng thôi, kem vani vẫn là tốt nhất”
Mạc Diệp nói mà không hề nhìn sang Cố Uy lấy một lần, hắn cho rằng mình nhìn nhầm rồi, rõ ràng kia là cô đang cười, nhưng sao hắn không cảm thấy như vậy.
Hiểu ra những hàm ý trong lời Mạc Diệp, lồng ngực Cố Uy tích tụ một mảng đông cứng.
Mạc Diệp từ lần đó luôn nhắc nhở chính mình hắn chưa từng quan tâm cô, việc không biết cô thích hay không thích gì là quá dễ hiểu, nhưng bản thân hắn biết rõ sở thích của chị gái, biết rõ nhà hàng xung quanh nơi chị cô làm việc, việc đó sao có thể không đâm cô một nhát vào nơi còn đang tổn thương kia chứ.
Lúc mọi người cùng nhau dùng tráng miệng, Hàn Ni nhớ ra một chuyện liền muốn hỏi:
“A! Đúng rồi! Khoá Giải Ưu hai người tìm thế nào?”
Khoá Giải Ưu?
Cố Uy cho rằng bản thân không phải người duy nhất không hiểu gì về khoá Giải Ưu, nào ngờ nghe Thái Diệc Hàm cũng hồ hởi:
“Ừ, phải đó Mạc Diệp, cô đã tìm được khoá chưa? Tháng sau tôi có dịp đi Vụ Hải, nếu thuận lợi sẽ mang Ni Ni đi tìm”
Hàn Ni nghe vậy chớp chớp mắt làm vẻ đáng yêu nhìn Thái Diệc Hàm.
Tim co rút một nhịp, Mạc Diệp cắn môi nói: “Tôi…à chúng tôi tìm không thấy”
Hàn Ni chợt nghĩ ra điều gì, đôi mắt tỏ ra tinh ranh thở dài trêu chọc: “Aa…hai người được lắm, nguyên cả tuần làm gì mà không thể tìm ra khoá Giải Ưu chứ”
Ngón tay Mạc Diệp tăng thêm lực vặn xoắn khăn ăn bên dưới bàn, khuôn mặt cô ửng đỏ, Cố Uy biết biểu hiện đó của Mạc Diệp hoàn toàn không phải do thẹn thùng bởi lời nói của Hàn Ni.
Yêu thích: 2 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN