Mạc Nghiên Xuyên Sách
Chương 136: Phóng đại
Edit & Beta: Ami Cuteo >>
“Rõ ràng là Nghiên Nhi mới chỉ đi hai ngày mà thôi nhưng sao tao lại cảm thấy như thời gian trôi qua đã thật lâu…” Mộc Trạch Uyên nhíu mi lại, ngón tay đặt ở giữa trán.
“A Uyên, mày quá phóng đại rồi.” Cung Kỳ Diệp liếc Mộc Trạch Uyên
“Đừng giả vờ nữa, là ai cứ dăm ba bữa nhìn chằm chằm ảnh chụp của Nghiên Nhi?” Tư Đồ Dịch cười nhạo Cung Kỳ Diệp rồi bất đắc dĩ mà lắc đầu.
“Lúc nãy, Nghiên Nhi nói đang trên đường trở về.” Tiêu Mục Thần đẩy cửa ra, tay nhẹ xả cà vạt lộ ra xương quai xanh gợi cảm, áo khoác tây trang bị anh tùy ý ném qua một bên.
“Cô ấy gọi cho mày?” Diệp Hàn Ngự nhíu mày, đáy mắt hàm chứa một ít ghen tỵ và bất mãn.
“Tao gọi hỏi cô ấy.” Tiêu Mục Thần xốc lên mí mắt nhìn bạn tốt, trên mặt tràn đầy biểu tình sung sướng làm người ta muốn tiến lên hung hăng đánh anh một quyền. ”Được rồi, tao đi tắm rửa trước, Nghiên Nhi không thích một thân mùi rượu.”
“Dịch… Thân thể Nghiên Nhi hiện tại như thế nào? Tao thấy mày không cho cô ấy uống thuốc tránh thai mà tại sao bụng cô ấy vẫn không có tin tức gì?” Mộc Trạch Uyên đẩy đẩy mắt kính, sau đó nghi hoặc mở miệng.
“Nếu mày hỏi tình trạng thể hàn của cô ấy đã điều hòa tốt chưa thì được, còn nếu hỏi… Chuyện mang thai… Thì tao muốn nói cứ thuận theo tự nhiên là được.” Tư Đồ Dịch nói nhỏ.
“Nếu nói về chuyện mang thai thì tao…. Thật hy vọng có thể sinh được một tiểu công chúa chọc người trìu mến giống như Nghiên Nhi.” Diệp Hàn Ngự vuốt vuốt cằm, cánh môi nhếch lên.
“Nữ hoàng nhà mày đã đồng ý chưa?” Cung Kỳ Diệp nghi hoặc nhìn Diệp Hàn Ngự.
“Bà ấy đã muốn ôm cháu nội lâu rồi, đem vợ về nhà ra mắt không được sao?” Diệp Hàn Ngự đạm cười. ”Vậy còn vị kia nhà mày đồng ý không?”
“Đương nhiên là tao tự mình quyết định.” Nhìn khuôn mặt giễu cợt của Diệp Hàn Ngự, Cung Kỳ Diệp tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Nga! Hiện tại, hai đứa mày đều được tự do như vậy?” Tư Đồ Dịch cười khẽ. ”Hình như người có trở ngại chính là A Uyên và A Thần.”
“Bây giờ muốn nói chuyện kết hôn?” Mộc Trạch Uyên nhấp trà dò hỏi. Nhìn ánh mắt nghiêm túc của mấy tên bạn tốt, môi mỏng khẽ mở. ”Nghiên Nhi có nói nguyện ý sao? Chủ yếu chính là chuyện này, dù sao thì… Lúc trước, là chúng ta cưỡng ép cô ấy ở cạnh, hiện tại, nếu đột nhiên nhắc tới vấn đề này thì trong lòng cô ấy không phải sẽ càng phản ứng ngược lại sao? Cứ để thêm một thời gian nữa, chờ cô ấy có thể nhận ra chúng ta là nghiêm túc hay chỉ đang chơi đùa, đến lúc đó thì nhắc tới chuyện này thì tương đối sẽ không làm cô ấy phản cảm.”
“Bọn mày đang nói chuyện gì vậy?” Giọt nước trượt từ bên sườn mặt xuống xương quai xanh, anh hơi hơi nhướng mày kiếm, cánh môi hồng nhuận khẽ mở.
“Đang nói chuyện…” Đúng lúc Tư Đồ Dịch muốn trả lời thì lại nghe thấy có tiếng mở cửa truyền đến.
Cạch…
“Ngô, mấy anh ăn chưa? Em có mua cháo về này!” Mạc Nghiên ngơ ngốc nhìn 5 người đàn ông rồi đặt cháo mới vừa mua xuống trước mặt mấy anh. Đột nhiên, cô chuyển ánh mắt lên trên người Tiêu Mục Thần, cô nhíu mi lại, đầy mặt không vui. ”Anh để thế này thì sẽ bị cảm đấy! Sao không lau khô đầu tóc chứ? ” Nói xong, Mạc Nghiên đi vào phòng trong lấy khăn lông ra trùm lên đầu anh rồi mềm nhẹ xoa xoa.
“A Thần, mày đã đủ tuổi để có thể tự mình lau khô tóc rồi! Nghiên Nhi, anh không biết dùng cháo như thế nào.” Tư Đồ Dịch đầy mặt khinh thường nhìn Tiêu Mục Thần rồi sau đó lại ủy khuất nhìn Mạc Nghiên.
“Aizzz….” Mạc Nghiên than khẽ. Cô đưa khăn lông cho Tiêu Mục Thần xong xách theo lồng đựng cháo đi vào phòng bếp, sau đó quay đầu nói nhỏ với Diệp Hàn Ngự. ”Thôi được rồi, anh không cần phải vào đây làm vướng chân vướng tay.”
“Anh muốn phụ giúp em…” Đôi mắt đen của Diệp Hàn Ngự hiện lên nồng đậm ủy khuất.
“Vậy anh dọn bát muỗng lên bàn ăn dùm em đi.” Mạc Nghiên múc cháo vào trong bát xong rồi xách mấy túi vật dụng hàng ngày bỏ vào phòng ngủ.
“Nghiên Nhi muốn uống trà không?” Tư Đồ Dịch thấy cô đi ra liền tiến lên ôm lấy cô rồi ngồi xuống sô pha.
“Không được, em sợ không ngủ được, những người còn lại đang…?” Mạc Nghiên nghi hoặc nhìn Tư Đồ Dịch.
“Rửa bát, để mấy tên đó làm chút chuyện cũng tốt.” Tư Đồ Dịch nói nhỏ. ”Đây là trà hoa có bỏ thêm chút mật ong, Nghiên Nhi sẽ ngủ tương đối ngon.” Hắn nhấp một ngụm rồi đè ở trên môi đỏ cô, sau đó chậm rãi đút vào trong khoang miệng cô, lưỡi dài tham lam mà quét quanh và liếm mút mật ngọt trong miệng Mạc Nghiên.
Đột nhiên, Tư Đồ Dịch càng thêm nhíu mày, anh nhẹ nhàng rút lui khỏi môi cô. Nhìn biểu tình vũ mị cùng với cái miệng nhỏ kiều suyễn của cô, anh lại lần nữa dán môi lên liếm mút, sau đó dùng mũi nhẹ ngửi môi Mạc Nghiên, trong con ngươi đen như mực càng thêm sâu thẳm. ”Nghiên Nhi hôm nay đã uống cái gì?”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Lalala >< Vote tuột qass >< Mb bỏ tuj rồi >< Ấn sao và cmt ủng hộ đy nả ><
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!