Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi
Chương 12
Cước bộ của ta bị kiềm hãm.
“Xử lý sạch sẽ? Ý ngươi là giết chết tất cả sao?” Ta hỏi nàng.
Cửu công chúa cũng không trả lời, ta lại đưa ánh mắt chuyển hướng quản gia, lúc này tất cả mọi người cũng dừng bước, đứng ở giữa đại viện, không khí có chút cứng ngắc. Vẻ mặt của quản gia có chút khó xử, chỉ sợ không biết là có nên nói hay không. Ta thấy hắn vô cùng sợ sệt dùng ánh mắt hỏi ý của Cửu công chúa, nhưng cả nửa ngày cũng không được đáp lại.
Ta lại trừng hắn, thái độ cường ngạnh.
“Vâng” Quản gia rốt cục chịu không nổi áp lực, thốt ra.
Hạ nhân thật sự là khó làm, hai vị chủ nhân, hai bên đều là hố lửa, vô luận là bên nào, ngươi dù sao cũng phải nhảy một lần, dù gì cũng phải liều một phen.
Cũng may lần này quản gia nhảy đúng hố rồi, công chúa cũng không bởi vì hắn trả lời mà tức giận, vừa rồi nàng không nói chuyện là ngầm đồng ý.
Nhưng ta nghe xong lại thấy kinh hãi đảm chiến.
Cho dù đám người kia có làm ngươi tức giận nhưng bọn họ cũng không đến mức phải chết. Bọn họ đi theo những vương công quý tộc không biết quý trọng sinh mệnh này, không biết sau này còn phải trả giá bao nhiêu đau khổ nữa đây.
“Bỏ qua cho bọn họ đi.” Ta nói, “Không cần phải… Đuổi tận giết tuyệt.”
Cửu công chúa lúc này mới có phản ứng, nàng chậm rãi đưa mắt chuyển hướng đến ta, đồng tử đen nhánh thâm thúy không thấy đáy, ta không biết nàng đang suy nghĩ gì.
Nàng thật lâu cũng không nói gì.
Ta sốt ruột lại nói: “Tìm người giáo huấn bọn họ một chút, đem bọn họ trục xuất khỏi hoàng thành là được rồi, không cần phải giết người, huống hồ bọn họ không phải chính là thủ hạ của Thất hoàng tử gì đó sao? Không cần vì chuyện nhỏ này mà ầm ĩ đến huynh muội bất hòa.”
Lúc này Cửu công chúa lại đột nhiên đi về phía trước, đem ta vứt lại tại chỗ, ta cho rằng nàng không đồng ý đang muốn đuổi theo, nhưng lại nghe nàng nói: “Bản cung cũng không sợ đắc tội bất luận kẻ nào.”
“Vậy…”
“Cứ theo ý Phò mã làm đi.” Cửu công chúa phân phó quản gia, vẫn không dừng lại, bóng người càng lúc càng xa.
Dần dần.
Thân ảnh lẻ loi của nàng đã khuất xa thế nhưng ta vẫn còn đứng tại chỗ tiếp tục nhìn theo, ta không biết ta đang nhìn cái gì, đang nhìn bóng đêm đen kịt sao? Mà cũng có lẽ là ta đang nhìn một thứ mà ta chưa từng thấy được của nàng.
Một mặt khác của Cửu công chúa.
…
Trở lại phòng, Quả Đào liền chuẩn bị nước cho ta tẩy rửa. Không bao lâu, cả người ta đã muốn tiến vào trong nước ấm, không biết là do nước nóng hay là vì nguyên nhân khác, trên người của ta càng đau dữ dội hơn.
Nhất là chỗ cánh tay, vết thương nơi đó đã xanh tím một mảnh, thậm chí một vài chỗ còn lộ ra chút bầm đen. Xuống tay thật đúng là nặng.
Lần này ta tắm ước chừng hơn một canh giờ, lúc bước ra trên ngón tay đều lộ ra nếp nhăn, nhưng có điều thật ra cũng đã bớt mệt mỏi. Sau đó Quả Đào lấy thuốc mỡ từ trong hòm thuốc giúp ta bôi lên cánh tay.
Làm xong hết mọi thứ, ngoài trời cũng đã tối đen, Phò Mã phủ cũng bị bóng tối bao trùm. Tất cả mọi người đều đã đi ngủ, nhưng mà ta một chút buồn ngủ cũng không có. Bởi vì ta vẫn còn canh cánh trong lòng những lời chưởng quầy nói với ta chiều hôm nay.
Hắn nói ta là tiểu bạch kiểm, hắn thế nhưng lại nói ta là tiểu bạch kiểm!
Diện mạo ta như thế này là trời sinh cha mẹ cho, không thể thay đổi. Nhưng ta quả thật không cam tâm, chỉ bởi vì lớn lên trắng nõn nhu nhược một chút thì liền làm tiểu bạch kiểm sao!
Ta muốn trở nên mạnh mẽ!
Đúng vậy, trở nên mạnh mẽ, ta muốn đem hai quyển bí tịch sư phụ cho luyện đến đắc đạo thành tài!
Ta muốn đem những người nói ta là là tiểu bạch kiểm toàn bộ đều dạy dỗ một chút, xem bọn hắn còn dám nói ta là tiểu bạch kiểm nữa không!
…
Vừa nghĩ đến đấy, cửa lại truyền đến hai tiếng đập cửa ‘thùng thùng’.
Đại não bị đình trệ, bị đánh quay về hiện thực, trong lòng nói giờ này mà còn ai đến tìm ta? Chẳng lẽ là…
Ta hoảng sợ, có phải là sư phụ ta không? Xú lão đầu kia không phải đã nói mấy ngày nữa thì đến tìm ta sao? Bây giờ cũng đã qua gần nửa tháng!
Có điều, đến dù sao vẫn tốt hơn so với không đến, cũng thật là đúng dịp, vừa định muốn trở nên mạnh mẽ đã có hắn đến chỉ điểm cho ta.
Ta rất cao hứng, cũng không quan tâm việc phải mặc vào trường sam, cứ một thân trung y như vậy, nhanh chân chạy tới mở cửa. Ta thật sự là quá cao hứng rồi, cũng không kịp nhìn xem ai đứng ở cửa liền thốt ra, “Hắc, ngươi rốt cuộc cũng đến!”
Cho nên khi đã nhìn thấy rõ người đứng ngoài cửa là ai, ta hóa đá ngay tại chỗ.
Cửu công chúa.
Ánh sáng quá mờ, ta nhìn không rõ nàng lúc này rốt cuộc là có biểu tình gì, nhưng câu nói vừa rồi kia thật sự quá ái muội, không khỏi làm người khác suy nghĩ xa xôi, lòng ta thấp thỏm, ánh mắt nhìn tới nhìn lui bất định, điển hình cho việc chột dạ.
Giây tiếp theo, nàng hỏi ta: “Ai đến?”
“Ta… Ngươi…” Ta ấp úng, tuy rằng đã lường trước nàng sẽ hỏi như thế, nhưng trong lúc nhất thời thật đúng là không tìm được câu trả lời thích hợp. Cũng may lúc này trời rất tối, nàng không nhìn được toàn bộ biểu tình của ta, nếu không nhất định sẽ vạch trần.
Đột nhiên, trong đầu ta linh quang chợt lóe, liền mở miệng kêu lên: “Đương nhiên là ngươi a, nếu không thì còn ai vào đây? Ban ngày ta đỡ mấy gậy cho ngươi, hai cánh tay đều tím đen, ngươi nếu dám không quan tâm, ta mới thật sự tức giận!”
Ta nói xong một hơi mới giật mình, cảm giác trái tim đập ‘thình thịch’ dữ dội đến mức sắp nhảy ra khỏi ngực. Gay go nhất là bây giờ trái tim vẫn không ngừng đập kịch liệt, e rằng đến khi Cửu công chúa bị ta qua mặt không truy cứu tới, thì có lẽ nó mới khôi phục bình thường.
Cũng may, tiểu xà hạt nói: “Không phải là đã đến rồi sao.”
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, được một tấc lại tiến thêm một bước: “Ngươi cũng không nhìn xem bây giờ là khi nào? Tại sao ngươi còn không biết đi đến? Ta cũng sắp ngủ mất rồi.”
Tiểu xà hạt đem ta đẩy ra, lập tức đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: “Bản cung tìm thuốc.” Nói xong nàng đem một cái bình nhỏ tinh xảo đặt ở trên bàn, xoay người nói với ta: “Mấy thứ này không thường dùng cho nên lúc tìm mất một chút thời gian.”
“Đây là thuốc gì?” Ta đi đến chỗ nàng.
“Phụ hoàng ban cho, bôi lên hai ngày sau thì khỏi.”
Thì ra là nàng tìm thuốc cho ta.
Trong lòng ta có chút nho nhỏ cảm động, ta căn bản sẽ không nghĩ tới đêm hôm khuya khoắc như vậy mà nàng sẽ lại đến đây đưa thuốc cho ta. Lúc này, những bất mãn, đề phòng, thành kiến đối với nàng ngày xưa toàn bộ đều tan thành mây khói, nghĩ lại mọi thứ hôm nay, có lẽ nàng cũng không phải xấu xa như vậy.
“Không bôi thuốc sao?” Nàng lại nói.
Ta lấy lại tinh thần, đem tay áo vén lên nói: “Ngươi bôi cho ta.”
Nàng nhướng mày, kỳ quái nói: “Được một tất lại muốn tiến lên một thước?”
“Đó là tất nhiên!” Ta gật đầu tự cho là đúng nói: “Hôm nay là ta cứu ngươi một mạng, bây giờ hai cánh tay đều sắp phế đi, ngươi bôi thuốc cho ta tuyệt đối không quá đáng!”
“Ngươi như vậy mà cũng nói cứu?”
Hắc hắc hắc! Ta phản bác: “Làm sao mà không nói cứu a? Nếu ta không chống đỡ thay ngươi, ngươi có thể đã bị đánh.”
Nhưng kỳ thật, lúc ta nói những điều này trong lòng cũng không nghĩ cái gì, bởi vì ta biết công phu của Cửu công chúa lợi hại như thế nào, nàng có thể hoàn toàn không cần ta che chở, sau đó chỉ cần vài giây sẽ đem những người đó quật ngã trên mặt đất, nói cho chính xác, e rằng là nàng cứu ta thì đúng hơn.
Quả nhiên là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Ta thở dài, lúc này cũng không trông cậy vào việc có thể làm phiền đến thiên thiên ngọc thủ của công chúa, đang muốn lấy cái lọ thuốc trên bàn tự thân vận động, lại bị tiểu xà hạt đối diện giành trước một bước, nàng lại muốn làm trò gì đây?
Ta nghi hoặc nhìn nàng.
Thế nhưng nàng cũng không liếc mắt nhìn ta một cái, trực tiếp đem nắp bình mở ra, đổ một chút chất lỏng phía trên chiếc khăn, sau đó nói: “Vươn tay ra đây.”
Nàng vẫn không nhìn ta.
Nhưng trong lòng ta vẫn là vui mừng, vội vàng xắn tay áo lên, vươn hai cánh tay chờ nàng thoa thuốc.
Động tác của Cửu công chúa rất nhẹ nhàng, rất chậm rãi, cảm giác thuốc mỡ thoa lên cánh tay lành lạnh, lòng ta cũng mát lạnh, thoải mái cực kỳ. Ta nhìn nàng không chuyển mắt, nàng cẩn thận tỉ mỉ thoa thuốc cho ta, ban đêm nhẹ nhàng khoan khoái như vậy, nhưng ngoài ý muốn lại tạo ra một bầu không khí hài hòa, ái muội.
Nhưng ngu dốt như ta, lúc đó thủy chung cũng không ý thức được điều đó.
Cho đến sau này mới bỗng dưng tỉnh ngộ, e rằng lúc ta đối với Cửu công chúa động tình, chính là bắt đầu từ lúc đó.
Chẳng qua đó đều là sau này.
Đêm đó chúng ta cũng không có làm chuyện dư thừa gì, sau khi giúp ta thoa thuốc xong thì đã trở về phòng, mà ta sau khi đưa nàng về thì cũng về phòng mình ngủ luôn.
Kế hoạch trở nên mạnh mẽ của ta cũng vẫn tiếp tục tiến hành!
Ngày thứ hai, ta dậy thật sớm. Rửa mặt xong xuôi liền đi tìm Quả Đào, hỏi nàng trong phủ có còn phòng trống không, không cần lớn chỉ cần bí ẩn là được rồi.
Quả Đào vẫn thực buồn bực, thấp giọng hỏi ta: “Bí ẩn mà ngài nói là như thế nào a.”
Ta nói: “Nơi mà người trong phủ ít quan tâm nhất.”
“Vậy còn công chúa?” Nàng hỏi.
Ta lười biếng ngồi uống trà, trong lòng nói Quả Đào thật đúng là ngốc nghếch, vì thế liền nói với nàng: “Ở đây tuy là Phò Mã phủ thế nhưng người trong phủ chín phần mười đều là người của nàng, ngươi cho là nàng sẽ không biết sao? Ta dám cá, hôm nay ta tìm được phòng, ngày mai nàng sẽ biết cái phòng đó nằm ở cái góc xó xỉnh nào luôn đấy. Chuyện này không thể gạt được nàng, ngươi cứ đi tìm nơi mà ít hạ nhân lui tới cho ta, càng ít người biết càng tốt.”
Quả Đào vẫn không hiểu ra sao, bất quá nàng vẫn gật đầu đáp ứng, ta đoán trong đầu nàng nhất định có vô vàng dấu chấm hỏi đây.
Quả nhiên, chỉ chốc lát nàng lại ấp úng hỏi ta: “Gia, ngài tìm phòng như vậy là muốn làm gì?”
Ta nói: “Luyện. Tiên. Đan.”
Sau khi đuổi Quả Đào đi rồi, ta lại tìm được một tên nô tài nhìn có chút thông minh, cuối cùng sau khi dùng việc thăng chức khi chuyện thành công hứa với hắn, hắn cũng đồng ý làm việc cho ta, còn muốn sử dụng mọi cách thay ta tìm nguyên liệu.
Ví dụ như Hồ Mạn Đằng (1), Lôi Công Đằng (2), Trấm (3), Giáp Trúc Đào (4) mấy loại hoa cỏ có độc cùng với ác điểu. Thêm cả ngũ độc gồm bò cạp, rắn, thằn lằn, rết, cóc.
Ta muốn luyện chế một chút độc dược, phòng bị cho mọi tình huống.
– ———-
(1) Hồ Mạn Đằng: Cây lá ngón, còn gọi là cây rút ruột, co ngón, hồ mạn trường, hồ mạn đằng, hoàng đằng, đoạn trường thảo, câu vẫn v. V., Độc tính của lá ngón là do các ancaloit chứa trong toàn bộ cây, trật tự độc giảm từ rễ, lá, hoa, quả và thân cây. Ở Việt Nam và Trung Quốc, nó được coi là một trong 4 loại cây có độc tính hàng cao nhất (thuốc độc bảng A), một số người cho rằng chỉ cần ăn ba lá là đủ chết người.
(2) Lôi Công Đằng: Còn được gọi là dây thiên lôi chủ trị các chứng phong thấp, đau nhức, viêm gan… Đồng thời Lôi Công Đằng cũng có độc tính cao, không nên dùng quá liều.
(3) Trấm: Chim Trấm (giống chim có chất độc nói trong truyền thuyết, dùng lông của nó ngâm rượu, uống vào là chết ngay.)
(4) Giáp Trúc Đào: Còn được gọi là Trúc Đào là một loài cây bụi hay cây gỗ nhỏ. Hoa trúc đào sặc sỡ và có hương thơm. Nước chiết từ lá trúc đào được sử dụng để điều trị, cũng như được sử dụng cục bộ để điều trị các rối loạn da.
Trúc đào là một trong những loài thực vật có độc tính cao nhất và chứa nhiều hợp chất có độc, nhiều hợp chất trong số này có thể gây tử vong ở người, đặc biệt là trẻ em. Độc tính của trúc đào được coi là cực kỳ cao và đã có nhiều thông báo cho thấy trong một số trường hợp chỉ cần một lượng nhỏ cũng đã đủ gây hậu quả tử vong hay cận kề tử vong. Chúng có mặt trong toàn bộ các bộ phận của loài cây này, nhưng chủ yếu tập trung trong.
Người ta cũng biết rằng trúc đào còn lưu giữ các chất độc ngay cả khi đã khô đi. Các bộ phận khô của loài cây này vẫn là rất nguy hiểm cho các động vật như cừu, ngựa… Và các động vật gặm cỏ khác, với chỉ 100 g lá khô cũng đủ giết chết cả một con ngựa trưởng thành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!