Quay Ngược Thời Gian - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
276


Quay Ngược Thời Gian


Chương 4


Quản gia tiếp đón cô từ ngoài cửa, đưa cô đi thăm quan quanh nhà để tránh về sau đi nhầm chỗ này chỗ khác, ảnh hưởng đến không gian sống của chủ biệt thự. Cô được giới thiệu về vài chỗ có thể đến và không thể vào. Đến tầm 9h sáng, khi đang ngồi chờ ở ngoài hiên nhà, khu hiên tầng 2 nhìn ra ngoài biển xanh tươi, tạo cho con người ta cảm giác dễ chịu, vui vẻ.Mọi người trong nhà, toàn người làm, đang bận bịu dọn dẹp, làm vườn, cắt cỏ…. Từ xa xa một chiếc xe Toyota Landcruiser màu trắng ngọc trai tiến dần dần vào cổng biệt thự, quản gia Hoàng trực tiếp ra mở cổng, mọi người trong nhà bất kể làm việc gì cũng dừng lại, xếp thành hàng đứng sang hai bên cúi đầu.

Mở cửa xe một người phụ nữ xinh đẹp, phong thái tao nhã, từ tốn bước xuống, mặc dù từ trên cao nhìn xuống, nhưng Uyển Lạc cũng có thấy rõ cử chỉ “phu nhân” được toát ra từ tận trong người phụ nữ ấy. Bà bỏ chiếc kính râm đen ra, ẩn hiện một đôi mắt xanh xám sâu hoắt.
Và lúc hai người bắt đầu bàn bạc cũng là chuyện của 1 tiếng sau đó.
– Cô là … Lạc gì nhỉ?
Uyển Lạc ngước mắt lên nhìn người phụ nữ, giọng nói từ tốn cất lên:
– Là Uyển Lạc ạ. Tôi tới từ Trung tâm gia sư Hoàng Phúc, được cử tới để giảng dạy cho một học sinh nam.
– Ờ…Gọi ta là Đàm phu nhân. Ừm… cô sẽ giảng dạy cho con trai ta, Đàm Quốc Bình, thằng bé học lớp 12 đối với môn văn không có hứng thú nhưng ta muốn số điểm đạt được là đủ tốt nghiệp và … giữ thể diện gia đình. Cô Lạc hiểu mà?
– Vâng Đàm phu nhân, tôi sẽ tiếp nhận học sinh và việc kết quả như nào có lẽ phải đợi tiếp xúc trực tiếp lực học mới có thể nói tiếp được. Mong phu nhân hiểu cho.
Đàm phu nhân tao nhã nâng ly trà lên nhấp miệng nói:
– Được rồi vậy tối nay bắt đầu, rất mong có thể đồng hành cùng cô. – Đàm Tiếu nở một nụ cười thân thiện lại có phần sắc bén đưa ánh mắt đánh giá cô gái trước mặt.
Uyển Lạc một quần đen suông và áo phông trắng cổ V bên ngoài là một chiếc áo vest xám xoắn vài gấu, trông có vẻ nhanh nhẹn mà điềm đạm.
Đàm Tiếu tặc lưỡi,cũng không tệ quá.
Uyển Lạc quyết định rời về ngay chuẩn bị tài liệu để tối đến có thể thuận lợi giảng dạy hơn. Đi ra từ căn nhà tiến dần đến cổng cùng Hoàng quản gia, cổng từ từ mở ra, từ từ xuất hiện là chàng trai cao lớn, một thân quần áo bóng rổ che đi những giọt mồ hôi chảy ròng ròng trên làn da màu đồng khỏe mạnh, tay phải nâng trái bóng rổ ngang hông, mái tóc ngắn phất phơ theo chuyển động bước chân làm toát lên khi chất tự nhiên. Lần đầu thấy chàng trai ấy, thực sự Uyển Lạc cứ ngỡ mình được trở về với tuổi 18 một cô nhóc học sinh trong trường trung học dạo bước trong sân bóng rổ… nhìn thấy Trịnh Sâm từ từ bước lại, từng bước từng bước đi vào trái tim nhỏ bé đang nhấp nhô mới lớn của cô. Họa như có thể viết vận đào hoa của Uyển Lạc tốt hơn, cô rất mong mình có thể trở về thanh xuân ấy, ra sức một chút, tạo nét quyến rũ một chút, cho dù chỉ là được tạo nét từ trang điểm, nhưng có thể như thế … cũng sẽ không khiến Uyển Lạc hối tiếc thanh xuân bé nhỏ của mình, thu hút được nhiều hơn sự chú ý của Trịnh Sâm.
– Chào nhị thiếu gia – Hoàng quản gia cúi đầu thể hiện sự cung kính.
Đàm Quốc Bình để lại trên người cô một cái liếc rồi nhanh chân bước đến trước mặt cô và Hoàng quản gia, giọng điệu lạnh lùng nói:
– Ai?
– Dạ thưa thiếu gia, gia sư văn của cậu ạ.
– Gia sư? Mẹ tôi vẫn chưa từ bỏ à? – chàng trai nhếch môi rồi bước thẳng vào nhà.
Về đến nhà, Hoa Á đang nằm ườn trên sofa bỗng bật dậy nhìn tôi cười, và nói:
– Thế này là được rồi, khỏi thay quần áo, ra ngoài ăn trưa cùng mình và Trịnh Sâm nhé.
– Thôi khỏi đi mình còn có chút việc cần chuẩn bị, cậu đi đi. – Uyển Lạc nói.
– Ồ… vậy thôi mình gọi anh ấy qua đây chơi.- cô phụng phịu nói.
Hoa Á cầm điện thoại gọi thẳng cho Trịnh Sâm
“Qua đây đi, em không muốn đi nữa”
“Ừm nhanh lên nhé. Moa ”
Uyển Lạc về phòng, mở máy tính, chuẩn bị in tài liệu kiểm tra cơ bản cho Đàm Quốc Bình, cô tập trung nên cũng không để ý thời gian, lúc xong xuôi cổ họng có chút khô khát nên ra khỏi phòng lấy cốc nước uống.
Đang rót nước trong bếp bỗng nghe thấy:
“ Ưm….. á… Sâm, nhẹ chút”
.
.
.
“Anh mạnh mẽ quá, Sâm…. a…a…a, đến…đến …òi” – tiếng Hoa Á trầm luân trong tình dục ngân lên quyến rũ dù không rõ tròn chữ.
Thực ra căn chung cư này nói rộng không rộng, nói hẹp không hẹp. Hai căn phòng đối nhau lấy khoảng trống làm phòng khách nối liền nhà bếp bên cạnh lối vào từ cửa, nhưng hai bên đối nhau có thể không nghe thấy là bởi Hoa Á tính cách có vốn phóng khoáng, về chuyện ấy cũng có nhu cầu nhiều nên ngay từ khi vào đã yêu cần lắp cửa cách âm. Có lẽ nếu không ra khỏi phòng thì sẽ không nghe thấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN