Quay Ngược Thời Gian - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
280


Quay Ngược Thời Gian


Chương 5


– Đi đi, nhớ giữ gìn sức khỏe.- Uyển Bạch nói với Hoa Á, tuy mặt lạnh lùng nhưng giọng nói đầy quan tâm.
– Lạc Lạc, xin lỗi, nếu biết cậu thích Trịnh Sâm sớm hơn, có lẽ mình cũng sẽ không bao giờ ở bên anh ấy như vậy, khiến cậu tổn thương. Mình đi rồi cậu cũng nhớ phải tự chăm sóc cho mình, tìm một tình yêu đẹp và cả một hạnh phúc xứng đáng với cậu nhé. Hạnh phúc có lẽ không quá xa đâu, tớ nghĩ người ấy đã đợi rất lâu rồi, rất xứng với cậu, đừng vì chút chấp niệm mà khiến mình hối hận nhé.
Uyển Lạc mỉm cười, có lẽ đã rất lâu rồi Hoa Á không thấy nụ cười ấy, từ khi nào nhỉ, đã khá lâu, cô ấy trở nên mạnh mẽ,lạnh lùng sau nhiều chuyện, mặc nhiên bỏ qua nhiều thứ. Hoa Á cũng từng nghĩ : “Có phải do mình đã khiến cậu ấy trở nên như vậy không? Bên Trịnh Sâm được một năm, từng nhiều lần trong chính căn chung cư ấy làm ra nhiều việc yêu đương quá đà, ngay trước Uyển Lạc – người thầm thương trộm nhớ trịnh Sâm gần 10 năm liền. Khi biết mọi chuyện, Hoa Á từng cảm thấy có lỗi, muốn chấm dứt…. nhưng rồi cũng chính lúc ấy Uyển Lạc cũng thay đổi.”
Phải đúng là Uyển Lạc đã gặp Đàm Quốc Bình vào năm 20 tuổi đầy đẹp đẽ.
Mở cửa phòng.
Uyển Lạc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Đàm Quốc Bình, chàng trai đang ngồi trước máy tính chơi game, nhưng ánh đèn bàn học đã bật cho thấy cậu ta cũng không hẳn có thái độ chống đối cô, ương bướng như mấy thanh niên nhà giàu khác.
– Chúng ta bắt đầu chứ? – Uyển Lạc quét mắt qua Đàm Quốc Bình và nói.
– Được rồi, thử xem. – Cậu ta nói với giọng điệu kiên nhẫn mà cuốn hút.
Sau khi ngồi nghiêm túc trước bàn học, cô đặt tài liệu kiểm tra trước mặt cậu và nói:
– Hôm nay cứ xem năng lực của cậu đến đâu đã, rồi tôi mới có phương pháp phù hợp.
Cô đặt bàn tay ấm áp của mình lên trước mắt cậu và nói:
– Bây giờ thả lỏng từ từ nhắm mắt lại, từ từ và nhẹ nhàng cảm nhận xung quanh một chút. Văn học đến từ cảm giác, cảm nhận rồi mới đến cái nhìn miêu tả, quan sát, tôi muốn cậu thích ứng với nó như một điều hiển nhiên xuất phát từ cuộc sống. Nào cảm nhận đi, bao giờ tôi đếm 1…2…3 thì hãy mở mắt.
Tích tắc, tích tắc, tích tắc… từ từ trôi.
– 1…2…3
Bàn tay của Uyển Lạc cùng lúc rời khỏi mắt Đàm thiếu, đôi mắt phía dưới hàng lông mi nhẹ chớp mở ra, anh nhìn cô thật lâu.
Đàm Quốc Bình đã nghĩ: “Khoảnh khắc ấy tôi không chỉ nghe được sự nhịp nhàng của thế giới quan xung quanh, mà tôi còn nghe thấy sự rung động thực sự trong trái tim mình. Tôi cũng từng nghĩ chắc tuổi mới lớn, gặp gỡ một người thuần hậu như vậy cũng khó trách có cảm giác ấy… nhưng ngay cả về sau thời điểm đó mãi khắc sâu trong hơi thở của tôi.”
Từ đó, Đàm Quốc Bình thực sự rất chăm chỉ với môn văn, không ngừng cố gắng để thể hiện năng lực trước mặt Uyển Lạc. Còn Uyển Lạc cứ nghĩ đợt này sẽ khó nhằm với chàng trai này nhưng không mọi chuyện thuận lợi hơn cô nghĩ. Nhìn bề ngoài, Đàm thiếu có vẻ ngỗ nghịch, ương bướng nhưng bên trong lại rất hòa nhã, cậu luôn chăm chỉ để đạt được thành tựu.
Hết năm học đó, Đàm Quốc Bình thi đại học môn văn đạt được 8,5 điểm, điều đó thật đáng ngạc nhiên với một chàng trai trước đó luôn chỉ chăm chăm con số 6 là kỉ lục. Điều đáng mừng này khiến Đàm phu nhân không khỏi cao hứng, thường xuyên gọi cho Uyển Lạc đến chơi.
Và cũng chính ngày liên hoan đó, cô đã gặp đại thiếu gia Đàm gia, người nổi tiếng lãnh khốc, có tin tức làm ăn ngầm trong hắc đạo, Đàm Quốc Hy.
Bữa tiệc buổi tối diễn ra với khá nhiều khách mời, Đàm lão gia cùng Đàm đại thiếu gia cũng trở về chúc mừng Đàm nhị thiếu. Hôm nay, Đàm phu nhân giúp Uyển lạc chuẩn bị một bộ váy dạ hội đỏ ôm sát, cổ chữ V, trễ vai cùng đôi cao gót 10cm, cô được trang điểm kĩ, mái tóc hơi xoăn, bối cao, thả vài sợi, làm cô nàng trở nên quyến rũ lạ thường.
Sau khi nói chuyện đưa đẩy cùng vài cô nàng quý tộc, Uyển Lạc xin phép Đàm phu nhân trở về trước, vì cô thấy trong người có chút mệt, thực lòng mà nói cô không thích không khí nơi đây cho lắm nên mới quyết định rời đi sớm.
– Từ từ đã cô Lạc, để em đưa cô về, cô không khỏe không nên đi một mình. – Đàm Quốc Bình nói.
Thấy Đàm phu nhân bỗng thay đổi sắc mặt nhẹ, Uyển Lạc hiểu ý, mỉm cười nói với Đàm Quốc Bình:
– Em là chủ nhân bữa tiệc, nên ở lại, cô nhờ quản gia Hoàng bắt taxi giùm là được rồi.
Nghe vậy Đàm phu nhân cũng nói:
– Đúng đấy…. Hoàng quản gia…..
Lúc ra ngoài sân hiên cũng Hoàng quản gia, cô cũng tế nhị nói:
– Quản gia vào trong đi, ông còn nhiều việc mà, tôi nghe thấy tiếng taxi rồi, ông không cần tiễn tôi.
Hoàng quản gia tế nhị cúi đầu nói:
– Vậy Lạc tiểu thư đi thong thả…. Ừm …và cả hôm nay cô rất đẹp, bộ đồ đồ thực hợp với cô.
Rồi quay đầu đi vào. Uyển Lạc tuy không phải đứa con nít nghe khen mà vẫy đuôi, nhưng ở tuổi này được khen xinh đẹp cũng đáng cao hứng.
Đang đưa bước chân ra khỏi biệt thự Đàm gia.
Bỗng trong bụi cây….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN