Siêu Cấp Gen Thần - Chương 70: Người không bằng mèo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Siêu Cấp Gen Thần


Chương 70: Người không bằng mèo


Translator: Nguyetmai

Lữ Vĩ Nam đồng ý ngay lập tức. Lúc giao thú hồn biến dị cho Hàn Sâm, trong lòng hắn ta cứ thấp thỏm không yên, cẩn thận đề phòng vì sợ Hàn Sâm lấy đồ xong sẽ giết người diệt khẩu.

May là sau khi thu thú hồn biến dị vào, Hàn Sâm không có ý muốn ra tay giết người gì cả mà chỉ ngồi xuống cạnh đống lửa, cầm lấy ly nước múc một bát canh.

Nhưng điều khiến Lữ Vĩ Nam lấy làm lạ chính là Hàn Sâm chỉ múc nước canh chứ không hề động đến miếng thịt nào trong nồi.

Mặc dù trong nước canh cũng có một ít gen tiết ra, nhưng gen trong thịt mới nhiều nhất, cũng không biết tại sao hắn chỉ uống nước canh lại không ăn thịt.

Ngay lúc Lữ Vĩ Nam đang thắc mắc thì thấy Hàn Sâm triệu hoán một con mèo màu đen ra, sau đó đổ hết thịt trong nồi vào một cái chén rồi đặt ở trước mặt mèo đen nọ.

Mèo đen kêu meo một tiếng rồi nhào tới, sau đó bắt đầu ngấu nghiến từng miếng thịt lớn.

Khóe miệng Lữ Vĩ Nam co giật liên tục, hắn ta thật sự không ngờ nồi thịt mà mình muốn cướp, còn phải trả giá đắt lúc nãy lại là thức ăn cho mèo.

“Rốt cuộc thì tên này có lai lịch gì đây? Mợ nó chứ, lấy thịt của sinh vật biến dị để cho mèo ăn, đây là chuyện mà con người sẽ làm à?”

Lúc này đây Lữ Vĩ Nam rất muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi, vừa rồi hắn ta thế mà lại liều mạng đi giành ăn với mèo.

Nghĩ đến mèo, hắn ta lại giật thót. Hiện nay, trong những thú hồn đã được ghi nhận và biết đến, loại cần ăn thịt cũng chỉ có thú hồn dạng thú cưng, đến cả thú hồn dạng vật cưỡi cũng không cần ăn thịt. Con mèo này của Hàn Sâm tất nhiên không thể nào chỉ là một con mèo bình thường được, chắc chắn nó là một con thú hồn dạng thú cưng.

Bây giờ người đủ sức chơi thú hồn dạng thú cưng cực ít. Ban đầu thú hồn thú cưng không có bất kỳ sức chiến đấu nào hết, phải cho ăn thịt dị sinh vật thì chúng mới lớn lên. Khi thú hồn thú cưng trưởng thành đến mức độ nhất định sẽ tiến hành lột xác, sau khi lột xác thì mới có năng lực chiến đấu.

Nhưng lượng thịt cần thiết để nuôi thú hồn thú cưng trưởng thành đến giai đoạn lột xác thật sự rất lớn. Cũng có người thử nuôi thú hồn thú cưng bình thường và thú hồn nguyên thủy nhưng sau khi bồi dưỡng ra thì mới phát hiện sức chiến đấu của chúng rất bình thường.

Còn thú hồn thú cưng cấp biến dị thì hầu như chẳng có ai đi nuôi thử, lượng thịt sinh vật biến dị cần thiết để làm chúng lột xác cũng đủ để bồi dưỡng vài người max điểm gen biến dị rồi, ai lại đi nuôi thú cưng làm gì.

Nghĩ đến đây, Lữ Vĩ Nam càng cảm thấy Hàn Sâm thật đáng sợ, trong lòng thầm nghĩ: “Đây chính là người đàn ông có thể nuôi thú cưng biến dị, cũng không biết là người nối nghiệp của thế lực lớn nào mà lại được coi trọng và đào tạo như thế.”

“Ông anh này, không biết phải xưng hô với anh thế nào nhỉ?”

Lữ Vĩ Nam tươi cười, muốn hỏi dò thân phận thật sự của Hàn Sâm.

“Cậu không biết tôi ư?”

Hàn Sâm nhìn Lữ Vĩ Nam với vẻ kinh ngạc.

Vốn dĩ hắn cũng thấy là lạ rồi, Lữ Vĩ Nam thấy bộ áo giáp của hắn thế mà lại không biết hắn chính là B thần. Ban đầu còn có thể không biết nhưng thấy đôi cánh của hắn rồi mà Lữ Vĩ Nam vẫn không nhận ra, điều này chứng tỏ Lữ Vĩ Nam thật sự không biết B thần.

“Trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi à?”

Lữ Vĩ Nam nhìn Hàn Sâm với vẻ nghi hoặc, rõ ràng là hắn ta đã hiểu sai ý.

“Không có gì đâu.”

Hàn Sâm tiếp tục uống canh.

Lữ Vĩ Nam chợt hiểu ra. Đối phương hỏi như vậy có nghĩa là đáng lẽ mình phải biết hắn mới đúng, nói cách khác, hắn là người rất nổi tiếng. Điều này càng khiến Lữ Vĩ Nam tin rằng Hàn Sâm là người của một thế lực khủng nào đó, nếu không sẽ không nói ra lời tự phụ như vậy.

Ánh mắt Lữ Vĩ Nam nhìn về phía Hàn Sâm càng thêm nồng nhiệt.

Hàn Sâm cho rằng B thần chỉ hot trên mạng, người bình thường kiểu gì cũng từng nghe nói đến mới phải.

“Cậu đến đầm lầy Hắc Ám này từ khi nào thế?” Hàn Sâm nhìn Lữ Vĩ Nam rồi hỏi.

Lần này Lữ Vĩ Nam trả lời rất nhiệt tình. Cho dù Hàn Sâm có hỏi hay không thì hắn ta vẫn khai hết, đúng kiểu biết gì nói nấy không hề giấu giếm, liến thoắng chẳng ngừng nghỉ.

Cuối cùng Hàn Sâm cũng đã hiểu tại sao Lữ Vĩ Nam lại không biết B thần. Một năm trước, sau khi tên này tiến vào vùng đất được thần bảo hộ thì chưa từng đi ra ngoài, một mình lăn lộn cho tới bây giờ, hơn nữa xem ra còn sống rất tốt.

Hàn Sâm khá bất ngờ, hắn thật không ngờ Lữ Vĩ Nam lại có bản lĩnh như vậy.

Vừa thấy phản ứng của Hàn Sâm thì Lữ Vĩ Nam đã biết đối phương đang nghĩ gì, mặt hắn ta bỗng đỏ lên, vội vàng giải thích: “Người nhà họ Lữ bọn tôi luôn đi theo con đường tinh tu độn pháp, trên lục địa hiếm gặp được đối thủ. Tuy tôi bất tài nhưng cũng có lòng hướng đạo. Sau khi đi vào vùng đất được thần bảo hộ này, tôi lang thang giữa chốn núi rừng tìm cơ hội đột phá cực hạn của bản thân, đạt tới cảnh giới chí cao vô ngã vô địch…”

“Nói tiếng người đi!” Hàn Sâm lạnh lùng trừng mắt nhìn tên kia.

“Khụ khụ, là như vầy… Thân pháp gia truyền của nhà họ Lữ bọn tôi cũng khá tốt, khá hữu ích trong việc bảo vệ tính mạng, cho nên…” Lữ Vĩ Nam khẽ đáp.

Lúc này Hàn Sâm mới nhớ, bộ thân pháp mà Lữ Vĩ Nam thi triển khi nãy quả thật vô cùng quái dị. Nếu như không phải do Lữ Vĩ Nam tự chạy trốn đến trên lưng Thiết Linh Điểu, ở trên trời không có chỗ thi triển thân pháp thì chưa chắc hắn làm gì được Lữ Vĩ Nam.

“Trong một tháng lang thang trong đầm lầy Hắc Ám này, cậu có thấy một rừng cây, cây trong đó cao lớn vô cùng nhưng lại rất thưa thớt, phía dưới mọc đầy hoa tươi không?”

Hàn Sâm lại hỏi.

Lữ Vĩ Nam suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: “Không thấy chỗ nào như vậy cả, hình như trong đầm lầy Hắc Ám không có cây nào rất cao đâu.”

Không biết lời Lữ Vĩ Nam nói là thật hay giả nhưng Hàn Sâm cũng không hỏi lại. Nghỉ ngơi một hồi, chờ trời sáng hắn lại lên đường với Lữ Vĩ Nam.

Vết thương trên mông Lữ Vĩ Nam vẫn chưa khỏi hẳn, cũng may là hắn có Thiết Linh Điểu nên không cần phải đi bộ, lúc di chuyển cũng không gặp vấn đề gì.

Chỉ là mỗi lần đến lúc ăn cơm, thấy Hàn Sâm lấy từng miếng cá khô biến dị đút cho Meow-kun ăn, Lữ Vĩ Nam lại tiếc đứt cả ruột, quả thật rất muốn đấm ngực giậm chân, trong lòng hô to người không bằng mèo.

Cũng không biết có phải là do vận may tìm tới hay không, hai người mới đi một ngày, Lữ Vĩ Nam còn đang làu bàu trách số mình quá đen, đi cả ngày mà chẳng gặp được con sinh vật biến dị nào thì Hàn Sâm bỗng thấy được một con ong độc màu đen lớn bằng nắm tay ở trong bụi cỏ.

“Hắc Châm Phong!”

Hàn Sâm giật mình, vội dùng tay ra dấu bảo Lữ Vĩ Nam đừng lên tiếng, sau đó cứ đứng đằng xa nhìn chằm chằm vào con Hắc Châm Phong kia.

“Canh chừng con ong độc kia, không được kinh động đến nó nhưng cũng không được để nó rời khỏi tầm mắt của cậu.”

Nói xong, Hàn Sâm liền bay lên cao. Do trong đầm lầy Hắc Ám thường có sương mù nên hắn phải bay lên cao để quan sát hoàn cảnh xung quanh. Hàn Sâm nhìn quanh một lát, trong vòng bán kính chừng mười mấy cây số không nhìn thấy cái cây cao to nào, cũng không thấy thứ gì giống như tổ ong.

“Xem ra tổ của Hắc Châm Phong không ở gần đây, có lẽ đi theo nó sẽ tìm được tổ của Hắc Châm Phong.”

Hàn Sâm lặng lẽ bay đến bên cạnh Lữ Vĩ Nam, tỏ ý phải âm thầm đi theo Hắc Châm Phong.

Lữ Vĩ Nam đại khái đã đoán được Hàn Sâm muốn làm gì, hai người lặng lẽ theo dõi con Hắc Châm Phong kia. May mà hai người đều bay được, muốn đuổi theo Hắc Châm Phong cũng không khó lắm.

Hai người đi theo con Hắc Châm Phong, hết bay rồi lại dừng, lúc này đã bay được mấy chục cây số, trên đường đi ngày càng gặp nhiều Hắc Châm Phong hơn.

Chỉ lát sau, Hàn Sâm bỗng thấy ở đằng xa có một cây cổ thụ khổng lồ đứng sừng sững trong đầm lầy, dưới tán cây cổ thụ đang treo một một tổ ong màu đen khổng lồ giống như khinh khí cầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN