(18+) Gả Cho Tiết Biến Thái! - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
348


(18+) Gả Cho Tiết Biến Thái!


Chương 8


Tịnh Nhiên mặc quần áo lại đàng hoàng xong xuôi, nó hít thở một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Nó vừa bước ra ngoài, Dosu đã vội vàng chạy đến xem xem nó có bị thương ở đâu không.

– Tịnh Nhiên, cô không bị làm sao đó chứ?

– Tôi không sao! Nhưng… tại sao mọi người lại kéo nhau đến phòng tôi vậy?

– Tao nghe thấy tiếng hét của mày thì vội vàng chạy đến đây ngay – Nhược Hy có vẻ rất lo lắng cho nó, nhưng nó không thể nói với cô ấy nguyên nhân là do Tiết Sở Du. Nếu không phải tại vì hắn thì nó cũng đã không làm kinh động đến mọi người như vậy rồi.

– Tao thật sự không sao mà.

– Vậy.. cánh cửa này là bị sao vậy? – Nhược Hy chỉ tay về hướng cánh cửa đã bị hắn dùng một chân đạp hỏng.

– Tao đang luyện võ, không may… dùng sức quá nhiều nên làm hỏng thôi!

Thái độ ấp úng của nó, Dosu cảm thấy có gì đó mờ ám. Đột nhiên, Dosu nhắm đến phòng của nó. Cậu ta nhân lúc nó không để ý, liền một mạch đi thẳng vào phòng của nó kiểm tra.

– Dosu! Cậu làm gì vậy hả? – nó hốt hoảng la lên.

Dosu nhìn xung quanh, cậu có cảm giác… dường như có ai đó đã ở đây, nhưng hình như cậu đa nghi quá rồi, mọi thứ trong phòng của nó vẫn bình thường.

– “Hả? Tiết Sở Du đi rồi sao?” – nó thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì bị phát hiện rồi. Nếu để ai đó bắt gặp, chắc chắn bị hiểu lầm.

– Tôi chỉ muốn xem thử liệu phòng cô có ai đó đột nhập không thôi! – ánh mắt này của Dosu, hình như cậu ta vẫn chưa hết nghi ngờ. Cậu phát hiện ra một chuyện, Tiết Sở Du tại sao lại không đến đây. Sau khi tiếng hét của nó làm náo động cả dinh thự, ai nấy đều chạy đến kiểm tra. Một người đặc biệt quan tâm đến nó, tại sao lại không đến? Hay nói cách khác… hắn ta đã ở đây ngay từ đầu?

Dường như Dosu đang cố tình kéo dài thời gian để đợi hắn đến, nó sớm đã nhận ra cậu ta đã nghi ngờ chuyện gì đó, nên nhanh chóng tìm cách giải tán đám đông.

– Đã khuya rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi.

– Tịnh Nhiên, có cần tao ở lại ngủ với mày không? – Nhược Hy vẫn không khỏi lo lắng.

– “Ặc… lỡ như nửa đêm hắn ta lại đến thì mình biết phải làm sao?” – nó dường như đoán được ý đồ đen tối của hắn.

– Đúng rồi. Nhược Hy ở lại ngủ cùng với Tịnh Nhiên đi – Dosu nói

– Không cần đâu…. Tao không quen ngủ với người khác mà, mày quên rồi sao Nhược Hy…

– Được rồi. Vậy có chuyện gì thì gọi tao liền nha! – nó có tật xấu khi ngủ và cũng không thích ngủ cùng người khác, nếu như Nhược Hy muốn có một giấc ngủ ngon giấc thì cô vẫn nên về phòng mình ngủ.

Cuối cùng mọi người đã kéo nhau trở về phòng, chỉ riêng Dosu…cậu ta vẫn nghi ngờ chuyện gì đó.

– Cho người canh gác xung quanh, nhớ đừng để cô ấy phát hiện – Dosu dặn dò đàn em của mình.

– Vâng thưa thiếu gia.
_________
Sáng hôm sau

– Tịch Nhiên! – sáng sớm Nhược Hy đã qua phòng đánh thức nó dậy.

– Raaa… ngoài… – cả buổi tối nó đã không thể ngủ được. Đều không phải tại Tiết Sở Du hay sao, tận 4h sáng nó mới có thể chợp mắt được.

Bây giờ thì lại đến lượt Nhược Hy, đi du lịch giảm stress gì chứ, nó cảm thấy đây là cực hình thì đúng hơn.

– Mau dậy đi! Chúng ta còn phải chuẩn bị đi leo núi đấy – Nhược Hy hất mạnh tấm chăn của nó ra rồi lôi nó ngồi dậy cho bằng được.

Thế giới này chỉ có Nhược Hy và tên đó mới dám phá hỏng giấc ngủ của nó. Ngay cả Dosu, mặt trời chưa mọc thì cậu đã dặn dò người làm trong dinh thự phải giữ im lặng, tuyệt đối không được phát ra tiếng động mạnh.

Tịnh Nhiên cuối cùng cũng phải chịu thua Nhược Hy, nó ngoan ngoãn đi vào bathroom vệ sinh cá nhân trước, còn việc chuẩn bị đồ đi leo núi thì để Nhược Hy lo là được rồi.

7 giờ sáng mọi người tập trung ở trước cổng dinh thự.

– Chào mọi người! – Hanako bỗng dưng xuất hiện trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

– Sao cô ta cũng đi vậy? – Nhược Hy khó chịu vì sự xuất hiện của Hanako, nếu hôm qua không có sự xuất hiện của Hanaki thì Tiết Sở Du và Dosu cũng không thì thế mà cãi nhau.

– Xin lỗi mọi người, tôi quên không thông báo. Ngọn núi chúng ta đến cắm trại là thuộc quyền sở hữu của nhà Izanami, Hanako nghe nói chúng ta sẽ đến đó cắm trại nên cũng muốn đến đó chơi với mọi người. Mọi người hòa đồng với nhau nhé! – Dosu mặc dù biết có một vài người không thoải mái vì sự xuất hiện của Hanako, nhưng cậu ta đang cố tình phá hỏng mối quan hệ của nó và Tiết Sở Du, nếu có một vài người khó chịu thì kế hoạch của cậu có thể thành công.

– Được rồi. Chúng ta đi thôi! – nó dường như không thèm để ý đến Hanako và mặc kệ cho Dosu có ý đồ gì. Một khi nó đã lên tiếng như vậy thì những người khác cũng không dám nói thêm tiếng nào.

Cả nhóm 10 người ( chưa tính hai dàn vệ sĩ đi theo bảo vệ) xuất phát đến ngọn núi của nhà Izanami. Suốt chặn đường ngồi xe đến đó, Hanako không ngừng tấn công Tiết Sở Du. Mục đích của cô ta là gây sự ý với hắn, nhưng mục đích của cô ta quá rõ ràng đến mức ai nấy đều cảm thấy khó chịu, ngay cả nó cũng không ngoại lệ.

– Sở Du, cậu qua đây!

Ánh mắt tia lửa của nó trực tiếp nhắm thẳng về phía Hanako và tên đào hoa ấy. Từ lúc lên xe, Hanako đã cố tình giành lấy vị trí ngồi của nó mà hắn đã cố tình để cho nó, nhưng không ngờ cô ta lại có thể ngồi vào một cách thản nhiên như vậy. Trên chiếc limousine này chỉ có nó, Tiết Sở Du, Hanako, Dosu và Nhược Hy. Chỗ ngồi vẫn còn khá rộng, ấy thế mà cô ta lại ngồi sát như vậy để làm gì chứ?

Tiết Sở Du nhìn nó cười rồi ngoan ngoãn bước qua ngồi cạnh nó. Nhược Hy thì thay thế chỗ của hắn và ngồi cạnh Hanako. Không khí lúc này trở nên căng thẳng hẳn, Dosu liền lên tiếng giải vây cho Hanako.

– Tịch Nhiên, Hanako chỉ là muốn kết bạn với cậu ấy thôi… cậu…

– Dosu, tôi biết cậu đang muốn làm gì – ánh mắt trở nên lạnh giá hơn hẳn, lần đầu tiên nó nhìn Dosu bằng ánh mắt này.

Dosu lập tức không nói thêm câu nào, cậu quay sang nhìn Hanako lén ra hiệu cho cô ta “tiết chế lại”, hành động của cô ta quá rõ ràng rồi.

– “Em ăn giấm chua sao?” – Tiết Sở Du ghé vào tai của nó nói nhỏ.

– “Im miệng!” – mặt nó đã đỏ bừng lên cả rồi.

Sau 1 tiếng ngồi xe, cuối cùng mọi người cũng đến được núi Konozan. Ở Nhật, bây giờ đang là mùa thu, lá cây cũng đã đổi sang màu đỏ vàng, khung cảnh trên núi thật đẹp, khiến người ta có cảm giác muốn lưu luyến mãi nơi đây.

Mọi người leo đến đỉnh núi, sau đó phân công dựng liều vì buổi tối bọn họ sẽ ở lại qua đêm ở trên núi. Nó và Nhược Hy cùng một liều, Sở Du và Dosu một liều, Minh Nguyệt và Hanako một liều, …. Mọi người bắt tay dựng liều, nhưng loay hoay mãi vẫn không dựng được, thành quả là một mớ hỗn độn, cuối cùng cả đám tiểu thư công tử không làm được gì, đành nhờ đám đàn em giúp một tay. Sau hai tiếng vật lộn, mọi người cũng đã dựng được một căn liều hoàn chỉnh ( không được xem là hoàn hảo).

– Mệt chết tôi rồiiiiiiii – Nhược Hy than vãn – Không ngờ cắm trại cực như vậy.

– Uống nước không? – Sở Du mang nước đến cho nó, sẵn tiện đưa cho Nhược Hy một chai.

– Cảm ơn! – Tịnh Nhiên nhận lấy chai nước

– Này! Mọi người muốn đến thác chơi không? Nghe nói ở đó đẹp lắm đó – Minh Nguyệt vừa tìm được vài điểm tham quan trên mạng, cô liền kêu gọi mọi người cùng nhau tham gia.

– Nghe được đó. Chúng ta đi! – xem ra nó rất có hứng thú với việc này. Tiết Sở Du nhìn thấy nó có thể thoải mái chơi vui vẻ như vậy. Hắn liền vui mừng trong lòng.

– Nếu Tịch Nhiên đã có hứng thú vậy thì chúng ta đến đó đi.

Mọi người ai nấy đều tán thành với ý kiến của Minh Nguyệt, bọn họ cùng nhau xuất phát đến thác nước. Con đường đến thác vô cùng gập ghềnh, đối với những cậu ấm cô chiêu thì đây quả thật là khó khăn.

– Áaaaa… – tiếng hét của Hanako – Đau… đau quá đi… – chân của cô ta hình như bị trật do bị trẹo chân rồi.

– Hanako, cô không sao chứ? – Dosu đến hỏi thăm tình hình.

– Huhuhu… chân của tôi… hic… xin lỗi mọi người, tại vì tôi nên lại làm mọi người mất hứng nữa rồi…

Lúc này thì khóc có thể giải quyết được gì. Tiết Sở Du không thể khoanh tay đứng nhìn vì dù gì hắn cũng biết được một chút kỹ thuật chữa trị, hắn bước đến bên cạnh Hanako.

– Để tôi xem! – hắn cởi giày của Hanako ra, rồi cầm bàn chân xoay qua xoay lại để kiểm tra, và rồi một hành động dứt khoát khiến cô ta hét lên vì đau.

– Cậu làm nhẹ thôi có được không? – Dosu quay sang nổi nóng với hắn.

– Cô kiểm tra xem chân còn đau không? – hắn không thèm để ý đến Dosu.

– Aaa… chân của tôi đỡ đau thật rồi nè. Cảm ơn anh nhé!

Hanako bất ngờ ôm chầm lấy hắn trước mặt bao nhiêu người. Nếu không phải vì cô ta diễn quá thật nên sẽ không ai có thể nghĩ đến rằng… cô ta đã cố ý làm chân của mình bị thương. Cảnh tượng trước mắt quả thật chướng mắt, vậy thì còn đi thác nước để làm gì nữa.

– Nhược Hy, chúng ta quay về thôi!

Nó vừa quay lưng đi thì Tiết Sở Du nắm tay của nó giữ lại.

– Tịch Nhiên, đừng dỗi!

– Hic… tất cả là tại em. Nếu không thì cũng không làm chị Tịch Nhiên giận như vậy. Chị Tịch Nhiên, em xin lỗi chị…. Chị đừng giận em có được không? – bỗng dưng cô ta lại khóc lóc ầm ĩ, câu nói nào của cô ta cũng có ý muốn ám chỉ rằng nó hẹp hòi sao?

– Tôi là không muốn đi nữa, lời nào của tôi nói là giận cô? – Tịch Nhiên hất tay của hắn ra rồi bước gần đến chỗ của Hanako. Chiêu trò đóng giả tiểu thư yếu đuối nó đã thấy nhiều rồi, gặp thêm một người nữa cũng không thấy lạ lẫm gì.

– Xem ra… hanako tiểu thư nhìn vậy mà không đơn giản a! – Nhược Hy cố tình chế giễu con người hai mặt của Hanako.

– Hic… em xin lỗi! Mọi người… mọi người đừng hiểu lầm em mà…. – Hanako càng lúc càng khóc thảm hơn.

– Được rồi. Mọi người đừng bất hòa nữa, chúng ta đến đây là để giải trí mà – Dosu lại một lần nữa đứng ra bảo vệ cô ta. Hanako cố tình làm xấu mặt của nó như vậy mà cậu ta lại có thể bênh vực cho cô ta. Vậy người mà Dosu thích, là ai đây?

Nó không muốn ở lại phí lời của mình thêm nữa, nó quay lưng bỏ đi trong khi những người khác vẫn còn ở lại hóng hớt xem tuồng. Tịch Nhiên vừa rời đi không được bao xa thì bỗng dưng lại nghe thấy tiếng hét của nó.

– Aaaaaaaaaaaaaaaaa…. – ai đó… dường như có ai đó vừa mới đẩy nó, khiến nó mất thăng bằng trượt chân ngã xuống vách núi mất rồi.

– Tịch Nhiên! – hắn hốt hoảng chạy, may mắn là hắn với được tay của nó rồi, nhưng kết quả là hắn cũng bị kéo xuống vách núi cùng với nó.

– Tịch Nhiên…Sở Du… – Nhược Hy đang chạy đến giúp một tay nhưng không ngờ cô lại chậm hết một bước.

– Không xong rồi! Dưới vách núi rất nguy hiểm. Tôi phải cứu Tịch Nhiên – Dosu bỗng dưng mất bình tĩnh, cậu ta trở nên điên loạn, một hai đòi nhảy xuống vách núi cứu nó. Nếu như cậu ta từ đây xuống đó, e rằng mạng của cậu cũng gặp nguy hiểm chứ đừng nói là cứu người.

– Bình tĩnh lại đã… Minh Dương, cậu mau chóng gọi cứu hộ đến đi – Nhược Hy phải giữ được bình tình, nếu như cô cũng hoảng loạn như Dosu thì làm sao có thể tìm cách cứu nó và Sở Du được chứ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN