Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu


Chương 16


Hiện tại nhớ lại, thời điểm ấy chúng tôi thật lòng yêu nhau. Chỉ là tuổi đời còn non nớt, chưa thấm thía được mối tình ấy sâu đậm nhường nào. Cho nên thường rơi vào trạng thái bất an nóng vội. Không biết làm gì để đảm bảo tính lâu dài ổn định. Những gì có thể làm được, kể cả việc quan hệ với nhau, chúng tôi còn cần một thứ gì đó đính ước và thể hiện sự gắn bó hơn nữa, cho dù là trừu tượng, nhưng chí ít cũng có tác dụng an ủi.

Cô giáo trẻ dạy anh văn lớp tôi là một tín đồ Thiên Chúa giáo, vì thế hôn lễ của cô được tổ chức tại một giáo đường gần trường học. Lũ học sinh vô cùng hào hứng, muốn trông thấy cô nàng luôn tỏ ra mạnh mẽ nay lại e thẹn trong tà áo cưới. Khách mời đông nghẹt, cả giáo đường chật như nêm. Lục Phong lại rề rà, nên chúng tôi chỉ có thể đứng từ ngoài cửa ngóng xem cảnh vui.

Đứng ở sau chót không ai để ý, Lục Phong trộm nắm lấy tay tôi. Khi chúng tôi nắm tay nhau, bao giờ mười đầu ngón tay cũng đan chặt vào nhau, mồ hôi thấm ra nhẹ nhàng dính kết hai lòng bàn tay lại.

Trước kia tôi không nhận ra rằng, ngôn ngữ của đôi tay lại phong phú đến vậy. Độ ấm áp của lòng bàn tay, độ mạnh yếu của từng ngón tay, cách thức đan tay vào nhau, đủ để biểu lộ hết thảy mọi thứ. Dưới áp lực phải che giấu, tình cảm của chúng tôi so với người yêu nhau thông thường nhạy cảm hơn nhiều lắm.

“XXX, anh có đồng ý lấy cô XXX làm vợ không?”

Lục Phong siết chặt tay tôi một chút, nhỏ giọng nói, “Tôi nguyện ý.”

Tôi cũng theo cô dâu đáp lại, “Tôi nguyện ý.”

Thoạt nhìn có vẻ buồn cười, nhưng chúng tôi đều nghiêm túc thực sự.

Lục Phong dùng sức siết chặt tay hơn.

Biết là sẽ không có hôn lễ nào chúc phúc cho chúng tôi, nhưng hiện tại vẫn muốn trộm đi một ít hạnh phúc của người khác.

Cô dâu chú rễ trao nhẫn cho nhau, chúng tôi lại không có vật ấy. Lục Phong cứ mãi vuốt ve ngón áp út trống trơn của tôi, mạnh đến độ làm tôi suýt ứa nước mắt.

Sự tình đột ngột phát sinh, không ai lường trước được.

Trường trung học T lúc bấy giờ nhận được chỉ thị là phải bài trừ những mối quan hệ yêu đương vị thành niên, vì một học đường lành mạnh. Cho nên khi ấy rất nghiêm khắc cấm đoán những cặp yêu nhau trong trường.

Tiết trời dần ấm lên, buổi tối Lục Phong kéo tôi chạy ra sân thể dục, kiếm một gốc cây có tán rộng lại bí mật, bên cạnh còn có một bụi hoa lớn, nhanh chóng ngồi xuống.

“Ừm à.” Kẻ luôn tùy tiện như Lục Phong hôm nay lại tỏ vẻ ấp úng, “Có cái này muốn đưa cho cậu.”

Hắn vừa lục lọi túi vừa bày ra vẻ mặt rất chi căng thẳng, ngay thời điểm rút tay ra vẫn tỏ vẻ hết sức chần chừ.

“Quý giá vậy sao?”

“Không phải quý gì.” Hắn cố gắng trấn định, “Không đáng giá lắm… cậu xem đi, nếu không thích thì thôi.”

Tôi trừng hắn, “Cậu nắm chặt vậy sao tôi thấy gì?”

Lục Phong ‘a’ một tiếng, vội xòe tay ra. Hiếm khi thấy hắn bối rối và thiếu tự tin đến vậy, trông rất mới mẻ đáng yêu. Tôi đưa đầu qua nhìn, dưới ánh đèn tù mù, hai chiếc nhẫn bạc lẳng lặng nằm trên tay hắn.

Lục Phong ho khan, “Chỉ là bạc thôi, rẻ lắm… Cậu thấy hợp thì lấy một cái.”

Thấy tôi không cục cựa gì, hắn lại ho khan cái nữa, dùng ngữ điệu bình thản nói, “Không thích thì thôi vậy. Tùy tiện mua đại thôi. Tôi cũng biết kiểu dáng rất quê mùa. Tại ông thợ mắt đã kém tay nghề còn dở hơi, não thiếu nếp nhăn hay sao ấy, nói đến mấy chục bận là làm nhẫn kiểu cho nam mà mãi mới hiểu được, thật đúng cùi bắp…”

Tự biên tự diễn nửa ngày chẳng nhận được hồi đáp, Lục Phong hơi xấu hổ ngậm miệng lại, thu tay về.

“Lục Phong.” Tôi se sẽ gọi hắn.

“Gì?” Hắn có vẻ cụt hứng.

Tôi ôm lấy thắt lưng hắn, dúi đầu vào lồng ngực hắn.

Cái mặt ràn rụa nước mắt nước mũi này thật xấu chết được, không thể để cho hắn thấy.

“Làm sao thế?” Hắn mềm giọng, vuốt vuốt tóc tôi.

“Tôi yêu cậu.”

Tay hắn ngừng lại, lần xuống gương mặt đẫm nước mắt của tôi, “Ngốc, khóc cái gì vậy!?” Hắn chật vật dùng sức nâng mặt tôi lên, “Khó coi quá đi, cậu có còn là con trai không đó!”

Hai vai tôi run lên từng đợt, không dừng lại được.

“Khóc đến mặt đần ra rồi này.” Lục Phong hạ giọng áp trán hai đứa lại với nhau, “Ngốc ơi là ngốc. Tôi thích cậu… tôi thích Trình Diệc Thần… Lục Phong yêu Trình Diệc Thần… Khóc cái gì mà khóc? Tôi thực thích cậu mà…”

Nhẫn vừa vặn ôm lấy ngón tay, cảm giác lành lạnh khiến tôi nắm chặt lấy ngón áp út, “Lục Phong, nếu một ngày nào đó cậu không còn thích tôi nữa, cũng đừng lấy lại nhẫn này, tôi có thể trả tiền cho cậu, nhưng đừng lấy nó đi…”

Nói chưa dứt lời môi hắn đã đặt trên môi tôi.

Tôi cắn răng nức nở, khẽ run lên.

“Ngốc tử, đừng khóc! Đừng có cắn chặt răng như thế…” Hắn vừa la vừa tìm cách cạy lấy khớp hàm khép chặt của tôi, “Sao tôi lại không thích cậu… tôi chỉ muốn chúng ta mãi ở bên cạnh nhau…”

Tôi ôm chặt vai hắn sao cũng không chịu buông ra, giống như những nụ hôn vồn vã kịch liệt thế này, sẽ chẳng bao giờ, sẽ chẳng một ai khác có thể cho tôi nữa.

Thời điểm bị đèn pin chiếu rọi vào mắt, tôi chưa kịp la lên sợ hãi, Lục Phong đã nhanh chóng đem đầu tôi ấn chặt vào lồng ngực.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN