Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Song Trình - Mãi Mãi Một Tình Yêu


Chương 24


Tần Lãng thật sự là một người yêu tốt, hắn chỉ cần lặng lẽ quan sát, đã có thể biết rõ tôi thích uống rượu trái cây hiệu gì, thích món bò bít-tết ở tiệm nào, thích mang giầy ra sao, thích nghe thể loại nhạc nào. Hắn cũng biết tôi rất thích chơi game Hàn Quốc, xem anime Nhật Bản, lại mắc bệnh sợ lạnh sợ khát, dạ dày có hơi yếu. Cho nên khi ở cùng hắn, tôi không bao giờ bị lạnh, bị khát hay bị đau bao tử. Ở nhà hắn có thể thường xuyên nghe CD của B’Z[1], nhận được nguyên bộ bản gốc của đủ loại anime, thậm chí còn có cả DVD-Box loại đắt đỏ xuất hiện vào năm 2002.

Hắn rất biết cách chăm sóc tôi.

Tôi nghĩ mình chẳng mấy chốc sẽ yêu hắn, mà có lẽ trong vô thức đã bắt đầu yêu hắn rồi.

Tiệc sinh nhật long trọng của Tần Lãng tôi không tham dự. Ai mà muốn bị đóng thùng phát ngộp trong mấy bộ đồ vest, tay cầm ly cocktail còn bụng thì đánh trống ầm ĩ. Đã vậy còn phải trưng mặt ra cười hề hề với mấy chị em quý xờ tộc thích làm bộ làm tịch. Ngay cả đương sự nửa đường cũng phải ném nơ đào tẩu. Một buổi tiệc sinh nhật chân chính là phải chui vào quán bar bình dân, tha hồ mà náo động quậy phá uống rượu, chủ yếu với bạn bè thân quen là chính, mấy bạn bá dơ xin miễn tiếp.

Theo tôi thấy, Diệc Thần với Tần Lãng không thể coi là ‘bạn tốt’ của nhau được, hai người đó mà gặp mặt liền tự động đơ ra cười gượng gạo, ngay cả không khí cũng bị vón thành cục. Nhìn thấy bọn họ rõ đã biết nhau từ lâu, mối quan hệ không phải hời hợt, không hiểu vì sao lại trở nên lúng túng như vậy. Tần Lãng còn có tý nhiệt tình, thi thoảng cũng tỏ ra muốn đến gần lấy lòng, chỉ có Diệc Thần lúc nào mặt cũng dài ra, mắt nheo lại nhìn hắn. Tôi cảm thấy Diệc Thần đối với Tần Lãng là không thoải mái, chứ không phải bài xích như đối với Lục Phong, một dạng giống như đang hờn dỗi.

Hiển nhiên lúc đó tôi phải cố gắng cân bằng mối quan hệ giữa em trai và bạn trai. Để cải thiện quan hệ tôi cũng phải vận động không ít, tỷ dụ như đêm nay chuẩn bị một phần quà cho Diệc Thần, kiên quyết lôi nó tới. Dĩ nhiên mấy chuyện kiểu vậy không nhiều, chỉ là dịp nào cố được thì cứ cố.

Diệc Thần từ trong ra ngoài đều tỏ vẻ không tán thành, không muốn đi dự sinh nhật, không muốn đưa quà. May mà Tần Lãng không nhận ra, cười đến ngốc nghếch. Tôi nghĩ mình có thể hiểu được tâm tư em trai, nó đối với chuyện đồng tính luyến ái vẫn rất cố kỵ, thậm chí còn vì thế mà cãi nhau với anh trai thân thiết, hơn nữa đối tượng lại đúng ngay Tần Lãng, nó làm sao có thể tỏ ra vui vẻ được.

Ông chủ mang theo một cô gái nhìn rất ok, Diệc Thần cũng lịch sự gọi là ‘bạn’. Cô ấy cùng ông chủ đối với hai anh em chúng tôi tỏ vẻ hứng thú viết ra mặt, lại còn in đậm cho vô ngoặc kép nữa chứ. Bọn họ vây lấy hai tôi trước sau cả nửa ngày, thái độ rất chi làm quá mà ngạc nhiên, “Thật là… nhìn hai người cứ y như đúc vậy đó.”

Chúng tôi không phải sinh đôi, chỉ có nét tương tự nhau thôi, trước giờ chưa có ai nhầm lẫn giữa hai anh em cả.

Sắc mặt Diệc Thần tối lại, tôi nghĩ nó cảm thấy bị sỉ nhục, vội an ủi, “Không đâu, em nhìn đẹp trai hơn anh.” Vừa vặn lúc Tần Lãng mang dao lại cắt bánh, Diệc Thần mới nói nhỏ, “Có heo mới nhìn ra hai người là một.”

May mà ông chủ với cô bạn kia không nghe thấy.

“Diệc Thần.”

Tôi quay đầu về phía Tần Lãng, em tôi cũng làm động tác tương tự.

Tần Lãng nhìn hai chúng tôi, vẻ mặt ngần ngừ lúng túng.

Diệc Thần nhanh chóng ngoảnh mặt đi.

“Gì vậy?” Tôi hỏi.

“Diệc Thần.” Hắn có hơi vội vã, “Miếng này cho cậu[2], mặt trên có hạnh nhân mà cậu thích, tôi đã dặn Thẩm Siêu đặt cho.”

“A, cảm ơn.” Tôi thuận tay nhận lấy, “Có điều người thích ăn hạnh nhân không phải là tôi, mà là nó đó…” Tôi chỉ chỉ Diệc Thần.

Tần Lãng nhìn em tôi gọi lớn, ‘Diệc Thần, Diệc Thần’, nó lại chẳng hiểu sao không thèm quay lại ừ hử gì, đến khi tôi kéo nó, mới miễn cưỡng nhìn miếng bánh ngọt ngon lành đến rõ dãi mà liếc một cái, gượng ép cầm lấy nửa phần còn lại.

Bấy giờ trên mặt Tần Lãng mới thả lỏng, lộ vẻ tươi cười làm tôi thoáng cảm thấy kì quặc, nhưng không thể lý giải được cảm giác này tột cùng là gì.

Quậy cho đến khuya lơ khuya lắc thì mới giải tán. Tần Lãng lái xe tới cửa, nhìn tôi và Diệc Thần đang đứng chung với nhau nói, “Lên xe đi.”

Diệc Thần đẩy đẩy tôi, “Anh lên xe đi.”

“Sao em không đi chung?” Tôi ngạc nhiên.

“Em đi đánh CS[3] với bạn suốt đêm rồi, không tiện đường đâu.”

“Cậu lên xe đi, tôi đưa anh cậu về trước, rồi đưa cậu đến chỗ bạn.”

“Không cần.” Diệc Thần vẫy tay gọi tắc xi, “Anh liệu mà đàng hoàng đưa anh tôi về, nhớ đối xử tốt với anh ấy, cẩn thận không tôi xử anh.”

“Em trai anh… đối với anh thật tốt.” Tần Lãng chậm rãi khởi động xe, “Cậu ấy không nỡ để cho bất kì ai tổn thương anh.”

Tôi không biết phải đáp lại thế nào, Tần Lãng cũng không cần trả lời, tự nói tiếp, “Người cậu ấy hận nhất là Lục Phong. Cho nên cậu ấy tuyệt đối không để tôi biến thành Lục Phong thứ hai, không thì sẽ hận tôi cả đời. Chỉ là, tôi với Lục Phong không hề giống nhau.” Tần Lãng quay lại nhìn tôi, “Tôi và hắn không hề, các người hiểu chưa?”

Trong giọng nói của Tần Lãng tràn ngập bất đắc dĩ cùng với chút hận ý nho nhỏ.

Không hiểu vì sao người này lại tỏ ra như thế.

Nhưng cái tên Lục Phong khiến cho tôi cảm thấy có chút choáng váng.

[1] B’Z: tên một nhóm nhạc rock của Nhật.

[2] Câu này Tần Lãng nói với Diệc Thần (em), nhưng vì trong tiếng Trung đều là ‘ni’ (anh/cậu/bạn) nên Tiểu Thần hiểu nhầm.

[3] CS: Counter Strike, một game bắn súng nổi tiếng, ở Việt Nam hay gọi là Half-Life X”D

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN