[BHTT][Mau Xuyên]Ai nợ ta một lời hứa nguyện
CHƯƠNG 45: TỔNG TÀI TỶ TỶ, NGƯƠI CÔNG TY CÓ MA!(11)
Bạch Kỳ Dao gật đầu lấy bản báo cáo trong tay Lí bí thư, đặt sang một bên, bắt đầu hỏi chuyện tình hình công ty gần đây, mấy ngày này Bạch Kỳ Dao cùng hai em trai lo tìm hiểu về mấy vấn đề thần quái kia có chút lơi là.
– Dạo này công ty có vấn đề gì không?
Bí thư nghe được Bạch Kỳ Dao nói khuôn mặt có chút khó xử, nghĩ đến mấy chuyện kỳ quái nhân viên trong công ty báo lại không biết nên làm sao.
– Nghiêm trọng sự kiện thì không có nhưng trong nhân viên nhóm dạo này lại đồn công ty chúng ta có ma.
Bạch Kỳ Dao ngồi thẳng, ánh mắt ra hiệu cho thư ký tiếp tục nói, nghiêm túc ở một bên lắng nghe.
– Đa số là từ nhân viên an ninh ban đêm và nhân viên vệ sinh, còn lại nhân viên ở văn phòng thì ít hơn.
Lí bí thư nói về việc nhân viên an ninh đêm khuya nghe được từ trong công ty phát ra rất nhiều âm thanh nam nữ đều có nhưng khi quan sát camera an ninh lại không thấy gì; nhân viên vệ sinh lại thỉnh thoảng phát hiện thấy có nhiều nhúm tóc đen dài quấn lại thành cuộn nằm ngay ở bồn rửa mặt cả nam lẫn nữ; nhân viên lại chỉ mới có hai người nói ban đêm tăng ca về trễ đi thang máy lại bị lỗi không đi xuống toàn đi lên mà phải bấm mấy lần mới đi xuống được.
– Thang máy ngừng ở tầng nào khi đi lên?
Thư ký ngừng lại, hồi ức một chút lời nói của nhân viên.
– Ngay tại tầng này luôn, Bạch tỷ…
Bạch Kỳ Dao nhìn sắc mặt thư ký có phần lo lắng liền cười nói hai ba lời an ủi, đồng thời nhờ cô thông báo buổi chiều sẽ họp để xử lý vấn đề tin đồn này. Nghe được Bạch Kỳ Dao nói, Lí bí thư cũng yên tâm không ít, tuy nói mọi chuyện chỉ đồn đãi còn chưa nghiêm trọng nhưng cũng ảnh hưởng đến tâm lý nhân viên nếu cao tầng có thể trấn an được thật tốt quá rồi.
Đợi cho bí thư rời đi, Bạch Kỳ Dao lấy ra di động, mở lên, màn hình xuất hiện một cô gái, áo váy đỏ rực đứng dưới cây đào, một đôi mắt đen ngấn lệ nhìn về phía xa. Bạch Kỳ Dao thất thần chạm nhẹ vào tấm hình, đây là do cô dựa vào ký ức vẽ lại, đôi mắt Ly Nguyệt lúc đó thật sự khiến cô không cách nào quên được.
“Ngươi biết vì sao Ly Nguyệt từ ngày hôm ấy luôn mặc xích y không?” – Đã từng Diêm Vương khuôn mặt nghiêm túc hỏi nàng.
Bạch Kỳ Dao hay nói Minh Nghiên ngay lúc đó cũng lờ mờ đoán được, lại nhẹ lắc đầu, nàng sợ câu trả lời thật như bản thân nghĩ. Thật may, khi đó Diêm Vương không có định làm nàng khó xử, chẳng qua sự né tránh của nàng lại khiến cơ hội cứu lại tất cả tan tành.
Đột nhiên, Bạch Kỳ Dao nghĩ đến câu chuyện của Thư Dịch Hi cùng Ninh Hinh vừa được nghe hôm qua, Thư Dịch Hi xuất phát từ cảm tình những tưởng tốt cho người yêu nhưng đến cuối cùng âm dương tương cách, lại không cam tâm hóa thân lệ quỷ chỉ để tìm một người. Còn bản thân chính mình đâu? Kết quả của chính mình cùng Ly Nguyệt sẽ như thế nào?
Nghĩ đến khả năng Ly Nguyệt cùng bản thân không cách nào hợp lại, đôi mắt Bạch Kỳ Dao đột nhiên thay đổi, không khí xung quanh dần hỗn loạn lên, một nụ cười rợn người hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, ở giữa trán đen tím ấn ký thấp thoáng.
– Bạch Kỳ Dao!!!
Ly Nguyệt âm thanh đột nhiên vọng vào trong tai Bạch Kỳ Dao, chỉ thấy, Bạch Kỳ Dao ngẩng đầu lên, đôi mắt đen gắt gao định lấy người tới.
Vốn đang thảnh thơi xem lại kế hoạch tại Bạch gia lại nhận thấy dị biến chỗ Bạch Kỳ Dao làm Ly Nguyệt không thể không đến xem, tầm mắt lướt qua lại thấy được ấn ký trên trán người đối diện bỗng giật mình, hóa ma ký, như thế nào… Từ trong người lấy ra một thanh đao nhỏ cắt qua đầu ngón trỏ, dùng nhanh nhất tốc độ tiến đến bên cạnh Bạch Kỳ Dao, đặt ngón trỏ ấy ở trên ấn ký, môi đỏ nhẹ khép mở một tràng chú ngữ theo đó vang lên.
Bạch Kỳ Dao dần lấy lại bình tĩnh, hai mắt đen vẫn không dời đi nơi khác, tay nắm lấy cánh tay Ly Nguyệt:
– A Nguyệt… A Nguyệt… Ninh Hinh sẽ tha thứ cho Thư Dịch Hi sao?
Bạch Kỳ Dao muốn hỏi xem A Nguyệt sẽ tha thứ Minh Nghiên sao, sau mọi việc còn có thể lần nữa bắt đầu không? Nhưng Bạch Kỳ Dao không hỏi được, sợ rằng câu trả lời sẽ không như ý, đến cuối cùng chỉ có thể vòng vèo hỏi một câu này.
Ly Nguyệt ngẩn người, nàng thế nhưng đoán được điều Bạch Kỳ Dao muốn hỏi, liễm mi, kiềm lại khó chịu nơi lồng ngực, Ly Nguyệt đẩy ra bàn tay của Bạch Kỳ Dao:
– Ta nói rồi… ta không biết….
Cả văn phòng rơi vào yên tĩnh, không ai tiếp tục câu chuyện, Bạch Kỳ Dao ánh mắt lập lòe, đến cuối cũng không lại bức bách Ly Nguyệt, lúc sau đành dời sang chuyện khác.
– Ta vừa nhận được mấy thông tin từ bí thư.
Ly Nguyệt xem Bạch Kỳ Dao bộ dáng không tiếp tục dây dưa liền tạm thời bỏ chuyện này qua một bên, nghiêm túc lắng nghe Bạch Kỳ Dao nói thông tin mới, nàng càng lúc càng muốn nhanh chóng làm xong nhiệm vụ chạy đi tìm hiểu cho rõ mọi chuyện.
– Nói đến việc này, ta thế nhưng quên bén còn có camera, lúc này ta có thể xem lại camera an ninh của công ty cô không?
Bạch Kỳ Dao nghe ra Ly Nguyệt xưng hô lại thay đổi, hơi hơi khựng lại sau đó gật đầu, cầm lấy đồ trên bàn, đứng lên:
– Chúng ta cùng đi xem, có lẽ thêm được chút manh mối.
Hai người song song rời đi tổng tài văn phòng hướng về an ninh phòng, trên đường đi vô tình gặp được Bạch Kỳ Hiên, Ly Nguyệt liền kêu hắn cùng đi xem, nhiều người quan sát càng tốt, mau chóng xong việc.
Bạch Kỳ Hiên nhìn hai vị trước mặt, cảm giác ra không khí giữa hai người có gì đó lạ lạ, tìm tòi ánh mắt bị Bạch Kỳ Dao liếc mắt cảnh cáo sau liền thu về, đuổi hết nhân viên ra sau chuyên tâm nhìn vào màn ảnh trước mắt.
Thời gian Ly Nguyệt điều chỉnh một chút thời gian, đến khoảng ba giờ sáng, đôi mắt nhìn vào ba nơi được đồn có hiện tượng lạ trong công ty. Mấy phút đầu qua đi không có điều bất thường nào xuất hiện, bỗng nhiên, một âm thanh thều thào nhỏ yếu lọt vào tai Ly Nguyệt. Ly Nguyệt nhanh chóng chỉnh camera sang nơi vừa phát ra âm thanh, trong mắt Bạch Kỳ Hiên nơi hành lang trống trơn không tồn tại cái gì nhưng trong mắt hai người Ly Nguyệt và Bạch Kỳ Dao nơi đó có một thân hình nữ tử chỉ có thân hình, đầu cùng một bên tay chân trái đang bò đi trên sàn nhà. Khuôn mặt của nó bị mái tóc đen rối bù che lại, sợi tóc theo động tác bò đi quấn lên từng cánh cửa phòng xung quanh hành lang, lại dò đi vào bên trong.
“Trả cho ta… trả lại…”
Ly Nguyệt nhíu mày,’trả lại?’, không khó nhận thấy thứ đang xuất hiện trên hành lang là một lệ quỷ, oán khí quanh nó cô đặc đến mức có thể từ từ hình thành một cái không gian hay nói lĩnh vực riêng liền đủ để người khác hoảng sợ, chẳng qua, kia oán khí nàng thấy được rất nhiều cảm xúc duy độc không có sát ý, đây là do đâu?
Bên cạnh, Bạch Kỳ Dao khuôn mặt cũng đầy nghi hoặc, thông thường sẽ không gặp trường hợp như thế này, quan sát một chút y phục nữ quỷ đang mặc, không khó nhận ra thời đại xa xăm của nó.
– Ninh Hinh?
– Có lẽ đây chính là Ninh tiểu thư trong miệng Thư Dịch Hi.
– Nếu đúng thế vậy việc này thật hiếm thấy, một con không sát ý lệ quỷ? Vẫn là chưa bị kích phát ra? Hay nó có thể tự ẩn nấp sát ý?
Hai người vừa nói vừa tiếp tục nhìn màn hình, Bạch Kỳ Hiên đứng bên cạnh tuy không nhìn thấy gì nhưng thông qua đoạn đối thoại vừa rồi nhận được một ít thông tin, chuẩn bị đem tầm mắt theo hai người Ly Nguyệt đến hành lang màn hình lại đột nhiên bị nhiễu loạn, đen đặc đồng thời tiếng nói thều thào lại vang lên: “Trả lại cho ta…”
Lạnh lẽo âm khí xông đến thẳng trước mặt Ly Nguyệt lại bị Ly Nguyệt vận dụng linh lực đánh tan, đôi mắt màu đen chợt chuyển sang màu đỏ tím đồng tử, khóe môi mỉm cười lãnh đạm ‘hừ’ một tiếng theo sau trả lại nguyên lực về chủ cũ.
‘Xoảng’
Hàng loạt màn hình trong phòng camera đột nhiên vỡ nát làm nhân viên bên ngoài lo sợ đập cửa liên hồi. Ly Nguyệt liếc nhìn phía cửa, lại quay sang nhìn Bạch Kỳ Dao, hai tay kết ấn, vài giây sau vốn dĩ đã vỡ nát màn hình toàn bộ hồi nguyên dáng vẻ, khuôn mặt Ly Nguyệt cũng có phần tái nhợt đi.
[Đại nhân, như nào lại sử dụng thời gian chảy ngược lên đống màn hình này?]
[Ngươi không nhận ra sao, kia nữ quỷ lĩnh vực có một cổng nằm tại đó, khi nãy bị phản đòn nó đem tất cả đánh vỡ rồi trốn đi mục đích để chúng ta không tiện mở ra lại cánh cổng này thôi.]
[Phục hồi như vậy có thể đem cánh cổng dựng lại ?]
Ly Nguyệt cười cười, nếu dễ như thế thì cần gì nàng phải xếp trận pháp vào, chẳng qua nàng có mục đích khác mà thôi.
Trên trán Ly Nguyệt đột nhiên bị người chạm vào, mềm mại khăn tay nhẹ lau đi một ít mồ hôi lạnh, một bên bàn tay cũng bị người cầm lấy thật chặt.
– Lần sau đừng làm liều như thế.
Bạch Kỳ Dao thanh âm hơi nhẹ, ánh mắt tập trung nơi bàn tay lạnh lẽo của Ly Nguyệt chậm chạp xoa lên, Ly Nguyệt có chút mất tự nhiên đem tay thu về, không đáp lại câu nói của Bạch Kỳ Dao.
– Mở cửa cho nhân viên vào đi, ta cần quay về hỏi Thư Dịch Hi một ít thông tin.
Nói xong, Ly Nguyệt lập tức sử dụng thuấn di rời đi căn phòng, hiển nhiên tiện tay lau luôn ký ức có Ly Nguyệt vừa rồi trong đầu nhóm nhân viên.
Bạch Kỳ Dao đứng tại chỗ ánh mắt đen đặc nhìn chằm chằm nơi Ly Nguyệt vừa rời đi, hơi chút vươn tay chạm vào chiếc vòng đỏ thẳm nơi cổ tay, cảm nhận được nơi đó đáp lại, Bạch Kỳ Dao ánh mắt chợt có chút hi vọng. Ba tiểu giới, trừ bỏ thế giới đầu tiên, trước thế giới cùng hiện tại nàng đã thành công được hai phần rồi, có lẽ đợt đối đầu với nữ quỷ xong nàng có thể đi tiếp bước kế.
…………………….
Tại địa phủ, Diêm Vương cảm thấy được sự thay đổi của viên cầu thủy tinh trong tay, ánh mắt vui mừng. Bên cạnh hắn, Bán Nham ngả người ra ghế, nhàn nhã nuốt xuống mấy ngụm rượu trắng:
– Không ngờ cô ta lại thành công.
Diêm Vương không nói gì chỉ im lặng đem cầu thủy tinh để lại chỗ cũ, cầm lên phần rượu còn lại trên bàn không ngừng uống. Bán Nham liếc nhìn Diêm Vương, thở dài, lòng thầm nghĩ một chữ ‘tình’ khiến cho một đám người điên loạn hết rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!