Siêu Cấp Gen Thần - Chương 260: Bắn rơi đại não
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
44


Siêu Cấp Gen Thần


Chương 260: Bắn rơi đại não


Editor: Nguyetmai

Loại tên khó phòng nhất trên đời là tên bắn lén, biết bao dũng tướng lấy một địch vạn người đã chết vì nó, năm người của trường quân đội Trung Ương vẫn tiến về phía trước núi đá, không hề hay biết lưng mình đã lộ hết trước mắt kẻ địch.

Đột nhiên, từng mũi từng mũi tên bén nhọn rạch nát không trung bay về phía trên núi đá, tuy đội của trường quân đội Trung Ương có năm người nhưng mục tiêu của loạt tên này chỉ có một: Tần Thành, hạt nhân thứ hai và cũng là nhân vật số hai của đội. 

Có thể Tần Thành không có hào quang chói mắt như Kinh Cực Vụ nhưng nếu xét về sự cống hiến cho cả đội thì không kém hơn người kia.

Vì xuất thân từ hệ chỉ huy chiến giáp, thực lực của Tần Thành không chỉ mạnh mà hắn ta còn có cái nhìn đại cục và tài chỉ huy tốt. Phải nói rằng vì Tần Thành ở đây nên trường quân đội Trung Ương mới thực sự là một đội ngũ vương giả.

Chỉ khi có Tần Thành, Kinh Cực Vụ mới có thể thả hết sức chiến đấu của mình mà không bị các chuyện khác làm phân tâm chiến đấu. 

Còn nếu không có Tần Thành thì đội trường quân đội Trung Ương sẽ vẫn mạnh như vậy, song chỉ được xếp vào đội ngũ hàng ngôi sao mà không phải là sư đoàn vương giả đánh đâu thắng đó. 

Kế sách của Tư Đồ Hương vốn không nhằm vào Kinh Cực Vụ mà là nhắm vào đại não của cả đội, tức Tần Thành. 

Thứ nhất là vì thực lực cá nhân của Kinh Cực Vụ quá mạnh, đánh lén như vậy cũng chưa chắc đã đắc thủ; thứ hai là trừ được Tần Thành có ý nghĩa lớn với chiến lược của Hắc Ưng. 

“Cẩn thận!” Tên còn chưa bắn trúng Tần Thành thì Kinh Cực Vụ đã phát hiện ra, song dù muốn ứng cứu thì cũng không được nữa rồi, chỉ kịp hô to với Tần Thành một tiếng. 

Phản ứng của Tần Thành rất nhanh, do quy định của cuộc thi bắn cung là không được dùng bất kỳ vật gì đụng vào tên của đối phương, có thể trốn hoặc dùng tên của mình phản kích lại, nếu dùng bất cứ vật gì chạm vào tên do địch bắn ra, sẽ bị knock out khỏi sàn đấu ngay lập tức. 

Vì tên của đối phương đã khóa chặt đường lui của Tần Thành, khiến hắn ta muốn trốn cũng không được, rõ ràng muốn loại hắn ta trước.

“Xoẹt, xoẹt, xoẹt!” Tần Thành nắm cung trên tay, ánh mắt như tên, trong khoảnh khắc bèn dùng nỏ tam cung sàng* bắn ra ba mũi tên nhọn, đánh rụng ba mũi tên đang bay tới trước mặt họ.

* Nỏ tam cung sàng là một vũ khí thời Tam Quốc, là loại nỏ máy có tầm bắn xa, lực bắn rất mạnh.

“Tần Thành, làm tốt lắm!” Huấn luyện viên trường quân đội Trung Ương vung mạnh nắm đấm, cảm thấy việc có được một đội viên như Tần Thành quả là may mắn của người dạy dỗ. 

Trừ Kinh Cực Vụ ra, thì tìm khắp giải đấu bắn cung e là cũng không có người thứ ba có được kỹ thuật và sự tỉnh táo đó.

Mấy người của trường quân đội Trung Ương vui mừng vô cùng. 

“Mẹ nó, vậy mà cũng làm được sao, Tần Thành cũng mạnh ghê.”

“Ha ha, lần này Hắc Ưng lỗ to rồi, phí mưu kế để bắn lén Tần Thành mà không đắc thủ.”

“Tần Thành không hổ là người từng đứng đầu giải đấu hệ chiến giáp, cỡ này chỉ là muỗi thôi.”

“Mạnh thế, trường quân đội Trung Ương đâu chỉ có mình Kinh Cực Vụ, Tần Thành cũng không kém hơn cậu ta chút nào cả.”

… 

Trong khi hết thảy đang dâng trào nhiệt huyết thì đột nhiên Tần Thành kêu lên hoảng hốt, sau đó nhìn thấy một mũi tên đã bắn trúng vào lồng ngực của hắn ta. 

“Tích tích… Tích tích… Tần Thành của trường quân đội Trung Ương knock out, người bắn hạ là Hàn Sâm của trường quân đội Hắc Ưng…”

Trang phục của Tần Thành phát sáng, cùng lúc đó, âm thanh AI vang lên ở trên đấu trường khiến cho khán giả dại đi, mà huấn luyện viên của trường quân đội Trung Ương cũng chết sững tại chỗ. 

Tần Thành ngẩn người nhìn mũi tên bắn trúng mình, một lúc sau cũng không có phản ứng gì, rõ ràng hắn ta chỉ nhìn thấy ba mũi tên mà sao sau khi đánh rơi chúng xong, lại có thêm một mũi tên bỗng xé gió bay tới chứ, với khoảng cách đó thì Tần Thành không đỡ được, đành để bị nó bắn trúng ngực. 

“Cẩn thận cái tên Hàn Sâm ấy, hắn đáng sợ hơn chúng ta tưởng tượng nhiều lắm.” Tần Thành nghiêm túc nhắc nhở Kinh Cực Vụ, vì hắn ta đã biết được mũi tên kia bay từ đâu tới.

Ba mũi tên trước mặt chỉ là để đánh lạc hướng, mũi tên thực sự của Hàn Sâm giấu sau một mũi khác khiến cho họ chỉ nhìn thấy được một mũi phía trước, cho tới khi tên đi trước bị bắn rơi thì nó mới xuất hiện, cuối cùng khiến cho Tần Thành bị bắn hạ khỏi sàn đấu.

Nói thì rất dễ, nhưng sợ tìm đỏ mắt khắp giải bắn cung cũng chẳng có mấy người thực sự có được trình độ này, chí ít thì Tần Thành chưa từng gặp qua loại người như vậy. 

Tần Thành bị người máy đưa ra khỏi đấu trường, tiếp tục cuộc thi, trường quân đội Trung Ương vẫn nằm ở thế yếu. 

Nhóm Hàn Sâm có được sự yểm trợ của rừng cây, còn nhóm của Kinh Cực Vụ lại ở giữa sườn núi trơ trọi nên vốn chẳng có chỗ nấp nào, họ chỉ có hai sự lựa chọn: Xông lên núi hoặc xông xuống núi. Nhưng bây giờ họ lại đang ở lưng chừng núi, lâm vào thế lưỡng nan. 

Kinh Cực Vụ đưa ra mệnh lệnh không một chút do dự, để cho mọi người xuống khỏi núi đá. 

Đường lên núi vừa xa lại chậm tới, hơn nữa còn bị lộ phía sau trước mặt đội Hắc Ưng, chọn xuống núi vẫn là cách tốt nhất. 

Không ai nghĩ rằng vương giả trường quân đội Trung Ương lại sa cơ đến thế, mạo hiểm băng qua rừng tên mưa đạn để xuống núi đâu có dễ như vậy. 

Đội Hắc Ưng chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, hiển nhiên là quyết chiến tới cùng, để bắn nhanh, họ không chọn cường cung, tất thảy đều chọn cung 11.0, loại này là loại rất yếu đối với các xạ thủ của trường quân đội, nhưng tuyệt đối bảo đảm về tốc độ bắn. 

Dưới sự chỉ huy của đội trưởng Hứa Thiên Hào, họ hướng về phía một tuyển thủ của đối phương bắn mấy lượt, tuyển thủ nọ không hề ẩn ấp cũng không có chỗ để trốn, trên người lập tức xuất hiện thêm một mũi tên.

“Ha ha, tôi bắn trúng rồi…” Lão Thạch hưng phấn huơ cung Phản Khúc trên tay lên. 

“Coi chừng!” Hàn Sâm muốn chạy tới kéo lão Thạch song đã muộn, trong nháy mắt, chỉ thấy một mũi tên rạch không gian bay tới như chớp bắn trúng lão Thạch. 

Dù bên ngoài mũi tên đã được xử lý độ đàn hồi giống như cao su, nhưng nó vẫn khiến cho lão Thạch đau tới ngã xuống, lăn một quãng mới ngừng lại.

“Cung 16.0, Kinh Cực Vụ đúng là một con quái vật!” Mấy người vội nấp sau thân cây, Hứa Thiên Hào cắn răng nói. 

Hàn Sâm cũng có thể kéo được trường cung 16.0, nhưng chỉ có thể làm tới đó mà thôi, bắn một hai mũi tên còn được, bắn liên tiếp thì chắc chắn không thể rồi, tính thực dụng của nó rất thấp. 

Trong khi đó, Kinh Cực Vụ lại dùng trường cung 16.0 để bắn liên tiếp, nom không khác với dùng cung 11.0 là bao, sức lực này quả nhiên làm người khác kinh sợ, đến Hàn Sâm cũng phải thẹn chẳng bằng. 

“Nhân cơ hội này mà bắn nhanh lên, không được để họ có cơ hội xông xuống.” Lữ Mông nói to với mọi người. 

Mấy người Hứa Thiên Hào lại kéo cung, nhưng mới bắn một lượt, một mũi của Kinh Cực Vụ lại lao đến, Hứa Thiên Hào chẳng trốn được tốc độ tên kinh khủng thế này, đành bị knock out. 

Cũng may Hàn Sâm nương theo vòng bắn này, loại thêm được một đội viên nữa của trường quân đội Trung Ương. 

Người ngoài sân đấu đã hăng máu từ lâu, kể từ khi Kinh Cực Vụ gia nhập đội bắn cung, đây là lần đầu tiên trường quân đội Trung Ương thi đấu thảm đến thế, chưa mấy chốc đã bị loại mất ba người

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN